Ô Mộng Lan đem trả Nghịch Lân thương cầm trong tay lại cho Miêu Nghị, nàng còn coi thường chỉ là một món pháp bảo nhất phẩm, hỏi ngược lại:

- Thiếu chút nữa trở thành chưởng môn kế nhiệm đời sau của Linh Lung tông, ngươi nói có danh tiếng hay không?

- Linh Lung tông là môn phái gì vậy?

Miêu Nghị ngơ ngác hỏi.

Hoắc Lăng Tiêu không nhịn được buồn cười nói:

- Hiền đệ lại không biết đệ nhất đại phái luyện bảo thiên hạ Linh Lung tông ư, nhặt được bảo bối chỉ biết dùng mà thôi sao, ha ha…

- Đệ nhất đại phái luyện bảo thiên hạ?

Miêu Nghị ngạc nhiên nói:

- Ở đâu vậy?

Thiên nhi và Tuyết nhi cũng ngơ ngác nhìn nhau.

Hoắc Lăng Tiêu nói:

- Không có ở Tiên Quốc, ở Vô Lượng quốc của Đạo Thánh Phong Bắc Trần, Tiên Thánh Mục Phàm Quân từng chiêu mộ qua, muốn chiêu mộ Linh Lung tông về Tiên Quốc, thế nhưng không thành.

Ô Mộng Lan vuốt cằm nói:

- Há chỉ là Tiên Thánh chiêu mộ qua, Lục Thánh ai mà chưa chiêu mộ qua, sở dĩ Phong Bắc Trần bảo vệ Linh Lung tông chỉ vì chưởng môn Linh Lung tông cưới đệ tử Phong Bắc Trần, có mối quan hệ này, người ngoài không thể nào chia rẽ được.

Miêu Nghị sợ hãi than thầm trong bụng, chỉ sợ chưa chắc tu vi hai người này bằng mình, nhưng tầm nhìn và kiến thức lại không phải là mình có thể so sánh, lúc này nâng chén kính hai người một chén.

Sau khi hắn để chén rượu xuống lại hỏi:

- Mạnh tỷ tỷ, tỷ nói vị Tử Dương tiên sinh này thiếu chút nữa trở thành chưởng môn kế nhiệm đời sau Linh Lung tông là chuyện thế nào vậy?

Ô Mộng Lan liếc xéo nói:

- Ngươi chỉ là một mã thừa Đông Lai động, quan tâm chuyện này làm gì?

- Tò mò!

Miêu Nghị chắp tay nói:

- Lượm pháp bảo người ta luyện chế sử dụng lại không biết lai lịch người ta, chẳng phải tiếc nuối lắm sao, kính xin Mạnh tỷ tỷ chỉ giáo.

- Ta cũng chỉ nghe nói, là thật hay giả cũng chưa từng thấy qua.

- Không sao, tiểu đệ rửa tai lắng nghe.

Miêu Nghị lập tức phất tay, ra hiệu Tuyết nhi mau mau rót rượu cho người ta.

Tuyết nhi lập tức ôm vò rượu sốt sắng rót đầy chén.

Cái gọi là ăn uống của người ta không thể nào cứng miệng chính là như vậy, nể tình Miêu Nghị chiêu đãi rượu ngon, Ô Mộng Lan trầm ngâm nói:

- Tình huống cụ thể người ngoài làm sao có thể biết được rõ ràng, chẳng qua là nghe nói chưởng môn Linh Lung tông có một nữ nhi dung mạo như thiên tiên, chính là sinh với đệ tử của Đạo Thánh Phong Bắc Trần. Phải biết rằng trong nghề luyện bảo không lấy tu vi nhìn người, chỉ lấy tay nghề luyện bảo mà phân cao thấp. Có một ngày chưởng môn Linh Lung tông tuyên bố mở cuộc so tài luyện bảo Linh Lung tông, kẻ nào thắng cuộc sẽ được chưởng môn Linh Lung tông gả nữ nhi cho.

Mắt Hoắc Lăng Tiêu chớp lóe tia sáng kỳ dị chen lời nói:

- Nữ nhi chưởng môn Linh Lung tông có thân phận gì? Mẫu thân là ái đồ của Vô Lượng Thiên Phong Bắc Trần, tự nhiên nàng cũng được coi là nửa đệ tử Vô Lượng Thiên, thử nghĩ không những là nữ nhi chưởng môn Linh Lung tông, lại có chỗ dựa Đạo Thánh bảo bọc, cưới được nàng có ý nghĩa thế nào? Tất cả mọi người đều biết rõ ràng trong lòng, một khi cưới nàng tất nhiên tiền đồ vô lượng!

Hoắc Lăng Tiêu vừa mới nói xong, lời của Ô Mộng Lan lập tức thiên lệch, liếc xéo nhìn chằm chằm y châm chọc:

- Xem ra một ít người cảm thấy rất hứng thú với loại chuyện leo rồng dựa phượng như vậy, có một số người, hừ hừ, thật là đê tiện…

Hoắc Lăng Tiêu á khẩu nghẹn lời không biết nói gì, môi giật giật cụp mắt xuống:

- Nói chuyện Linh Lung tông nàng cũng có thể bắt sang chuyện của ta, ta khuyên nàng chớ có vô cớ gây sự.

- Ta chỉ mặt gọi tên nói ngươi sao? Chẳng lẽ là có tật giật mình nên mới ra mặt?

Ô Mộng Lan cười chế giễu.

Chẳng lẽ hai người này là tử đối đầu với nhau sao, vì sao lại tới đây?! Có muốn gây gổ đánh nhau gây chuyện các loại cũng đừng chạy tới chỗ ta chứ…

Miêu Nghị cảm thấy đau đầu nhức óc, vội vàng lên tiếng kéo câu chuyện trở lại đề tài:

- Chẳng hay rốt cục là vị tài tuấn nào của Linh Lung tông cưới được nữ nhi chưởng môn vậy?

Hoắc Lăng Tiêu ngậm miệng, tránh cho chuốc khổ vào thân, ngay trước mặt người ngoài, cố nhịn!

Ô Mộng Lan liếc y một cái, chiếm được tiện nghi khẽ nhếch mày đắc ý, sau đó nói tiếp:

- Cuộc so tài luyện bảo lần đó dĩ nhiên là môn hạ đệ tử Linh Lung tông trổ hết bản lãnh của mình, nhưng cuối cùng vẫn là hai đệ tử thân truyền của chưởng môn được mọi người công nhận, tài nghệ trấn áp đồng môn. Hai sư huynh đệ nổi bật này bước vào cuộc tỷ thí so tài cuối cùng, vị Tử Dương tiên sinh kia chính là sư đệ, bất quá hai sư huynh đệ này một người thì như cây ngọc trước gió, người kia dung mạo không dám ngợi khen, Tử Dương tiên sinh chính là người sau.

Cơ mặt Miêu Nghị giật giật mấy cái, không cần suy đoán, đúng là dung mạo Yêu Nhược Tiên không dám ngợi khen, thật sự là không sai chút nào, chẳng lẽ Yêu Nhược Tiên và Tử Dương kia là một?!

Thiên nhi và Tuyết nhi không khỏi len lén nhìn nhau, ý nghĩ suy đoán trong lòng cũng chẳng khác nào Miêu Nghị.

- Chẳng lẽ cuối cùng Tử Dương tiên sinh bại bởi sư huynh mình?

Miêu Nghị không nhịn được hỏi tới, nếu như Yêu Nhược Tiên thật sự là vị Tử Dương tiên sinh kia, hắn đoán là như vậy, bằng không lão cũng sẽ không lưu lạc chạy tới tận Đông Lai động của mình.

Ô Mộng Lan vuốt cằm nói:

- Đúng là như thế! Cuối cùng tỷ thí, sư huynh đệ đều lấy ra hết khả năng của mình luyện chế ra pháp bảo, mời sư trưởng trong môn nhận xét. Cuối cùng chưởng môn tuyên bố trước mặt mọi người vị sư huynh như cây ngọc trước gió kia chiến thắng, đồng thời tuyên bố đem nữ nhi gả cho, còn xác nhận tại chỗ là chưởng môn kế nhiệm đời sau của Linh Lung tông. Nhưng vào lúc này lại đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Ôi...

Dáng vẻ Ô Mộng Lan như vô cùng tiếc nuối.

Lúc này còn than thở cái rắm, muốn úp úp mở mở sao, Miêu Nghị vội hỏi:

- Chuyện gì ngoài ý muốn?

- Tục truyền hai sư huynh đệ tỷ thí đều thích thiên kim chưởng môn, làm sao Tử Dương tiên sinh có thể nhìn nữ nhân yêu mến gả cho người khác, có thể nói là không cam lòng thất bại. Lại vọt ra trước mặt mọi người, chỉ trích chưởng môn và chư lão phán xét bất công, Tử Dương tiên sinh hô to không phục, chạy đến trước mặt tượng của tổ sư gia hô to công đạo ở chỗ nào!

Miêu Nghị nhất thời cũng hít một hơi khí lạnh, dám chống lại chưởng môn một môn phái lớn như vậy có thể tưởng tượng được hậu quả thế nào, lập tức hỏi:

- Trước mặt mọi người chống lại chưởng môn chẳng phải là chuốc khổ vào thân sao?!

Ô Mộng Lan than thở:

- Đáng tiếc cho một kẻ si tình! Ai nói không phải chứ, chưởng môn nghe vậy đùng đùng nổi giận, hỏi bất công ở chỗ nào. Tử Dương tiên sinh chống đối, nói không phải là vì y luyện chế bảo vật không bằng sư huynh, mà là bởi vì dung mạo y không bằng sư huynh mới bị xử thua. Y lại chạy đi lôi kéo thiên kim chưởng môn, định dẫn nàng cao bay xa chạy, rời đi chỗ bất công bất nghĩa này!

Miêu Nghị cả kinh hỏi:

- Nữ nhi chưởng môn có đi với y không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play