Về phần những người khác, nếu như không muốn chạm mặt cùng bọn họ, bọn họ cũng rất khó phát hiện Yêu Nhược Tiên tồn tại.

Có thể nói Hắc Thán vô cùng quen thuộc khu này, rời đi mười năm, hôm nay trở lại khu vực Đông Lai động cũng không cần câu thúc như trên đảo nhỏ kia nữa, nhất thời tung bay bốn vó tỏ vẻ vui mừng.

Miêu Nghị tung người lên lưng nó, vẫy tay, hai nàng cũng cùng ngồi sau lưng hắn.

- Hôm nay các ngươi cũng nên có vật cỡi của riêng mình, sau khi trở về tìm Diêm Tu mỗi người lãnh một thớt.

Miêu Nghị quay đầu lại nói.

Lần trước lúc Vạn Hưng phủ Tô Bưu đánh lén Đông Lai động, từng để lại mấy thớt long câu hoàn hảo không hao tổn, vẫn được nuôi ở Đông Lai động.

- Dạ!

Hai nàng hơi có vẻ hưng phấn đáp ứng.

Miêu Nghị đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Hắc Thán, Hắc Thán lập tức tung tăng bốn vó chạy như điên.

Hắc Thán ở trên đảo có hơi khó chịu, đối với tốc độ của nó mà nói, hòn đảo đó thật quá nhỏ, chạy một lúc đã đến cuối, thật sự không có chút ý nghĩa gì.

Một mạch trở lại Đông Lai động, Hắc Thán chở ba người nhảy thẳng vào đình viện phía sau đại điện.

Vừa tới nơi, Hắc Thán đã chạy tới ổ cũ của nó khẽ vẫy vẫy đuôi, phát hiện nằm ở đây thoải mái hơn nhiều, vừa sạch sẽ vừa không có ruồi muỗi bay loạn.

Diêm Tu cũng nghe tin bước nhanh tới, thấy hai nàng thay đổi khí chất hoàn toàn so với trước đây cũng sững sờ ngơ ngác, ngay sau đó làm lễ ra mắt.

Miêu Nghị vừa đi vào bên trong phòng khách vừa hỏi:

- Gần đây không có chuyện gì chứ?

- Không có gì chuyện, chỉ là sơn chủ đích thân đến dò xét một lần. Nghe nói ngài đi ra ngoài tu luyện còn khiển trách ta một trận, lệnh cho ta cai quản nhân thủ Đông Lai động cho tốt, không nên gây chuyện.

Diêm Tu trả lời.

Tần Vi Vi ư? Miêu Nghị cười cười, nữ nhân kia tìm mình chắc chắn không có chuyện gì tốt, không thèm để ý.

Đi đến cửa đại sảnh thấy long câu nằm dưới mái hiên, Diêm Tu thầm nghĩ không hiểu vì sao động chủ đổi vật cỡi, ngạc nhiên hỏi:

- Hắc Thán đâu?

Hắc Thán nghe tiếng bèn khịt mũi với lão một cái, nghiêng đầu sang bên, lại tiếp tục lim dim vẫy đuôi.

- Chính là nó, bất quá gầy hơn trước mà thôi.

Miêu Nghị tiện tay chỉ một cái, bước vào trong phòng, hai nàng theo sau tiến vào.

Diêm Tu sững sờ ở cửa, nhìn chằm chằm Hắc Thán quan sát cẩn thận, có vẻ không dám nhận người quen, dường như lão nghi ngờ không hiểu vì sao Hắc Thán không thể giảm cân đột ngột trở nên thần tuấn như vậy.

Bất quá nhìn dáng vẻ tính tình khó đổi của nó, dần dần lão cũng tin.

Đình viện nơi cư ngụ của động chủ được người quét dọn thường xuyên, sau khi Miêu Nghị vào bên trong ngồi xuống, Thiên nhi và Tuyết nhi chia làm hai bên mà đứng.

Sau khi Diêm Tu đi vào trò chuyện với Miêu Nghị một phen, Miêu Nghị bèn nói lời chúc mừng lão.

Nguyên nhân không vì gì khác, tu vi Diêm Tu đã đột phá lần nữa đến Bạch Liên ngũ phẩm.

Kể từ sau khi lão lên làm động chủ Đông Lai động, Nguyện Lực Châu của những người khác ở Đông Lai động là do Miêu Nghị bỏ ra phân phát. Mà hàng năm sau khi Đông Lai động nộp lên trên còn dư lại hai mươi bốn viên Nguyện Lực Châu, Miêu Nghị lấy đi mười bốn viên, còn lại mười viên cho Diêm Tu, cũng coi như không bạc đãi lão, đổi lại là những động chủ khác bất quá cũng chỉ như vậy.

Ở góc độ này mà nói, động chủ Diêm Tu cũng coi như danh xứng với thật.

Hơn mười năm qua, Diêm Tu cũng thu được hơn một trăm viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, đây là chuyện mà trước kia lão không dám mơ tưởng đến. Đáng tiếc La Trân chết sớm, không thể cùng hưởng phúc với lão.

Bạch Liên tứ phẩm đột phá đến Bạch Liên ngũ phẩm bất quá chỉ cần bốn mươi viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, đối với Diêm Tu có đầy đủ Nguyện Lực Châu mà nói, tốn chừng mười năm mới đột phá đến ngũ phẩm cũng không phải là nhanh.

Lão không biết Miêu Nghị gần như đồng thời lên cấp Bạch Liên tứ phẩm với mình, hôm nay tu vi hắn đã là Bạch Liên lục phẩm đang cố gắng lên thất phẩm, chênh lệch giữa hai bên không thể nói là không lớn.

Có thực lực ngũ phẩm, Diêm Tu làm chức động chủ Đông Lai động cũng không phải là quá đáng, chẳng qua là nhân mã của Đông Lai động đều hơi biến thái một chút, tu vi thấp nhất đã có Bạch Liên ngũ phẩm, hoàn toàn che lấp hào quang của vị động chủ là lão.

Hai bên nói chuyện với nhau một hồi, Diêm Tu bẩm báo cặn kẽ một phen tình huống Đông Lai động với Miêu Nghị, không có chuyện gì bèn cáo lui.

- Trên đảo điều kiện có hạn, không hề được tắm rửa cho tử tế, lần này phải tắm cho thỏa thích.

Miêu Nghị kêu lên một tiếng, đứng dậy.

Vừa vào phía sau tĩnh thất tu luyện, Miêu Nghị đứng trên hồ tắm dang rộng hai tay.

Thiên nhi và Tuyết nhi lấy dụng cụ tắm rửa ra lập tức đặt xuống, tiến lên giúp hắn cởi bỏ y phục.

Miêu Nghị thân không mảnh vải ở trước mặt hai người cũng đã thành quen, không hề lúng túng xấu hổ, ung dung bước xuống hồ tắm ngâm mình dưới đó, tựa lưng vào vách hồ, sảng khoái thư giãn.

Hai nàng cũng cởi y phục để lộ vóc người tuyệt đẹp, chỉ để lại yếm che ngực và quần ngắn, nhẹ nhàng bước chân xuống hồ.

Trải qua mười năm khổ luyện, trên người hai nàng đã không còn chút thịt dư thừa nào, chỗ nên đầy đặn thì đầy đặn, chỗ nên gầy thì gầy, tứ chi thon dài. Thậm chí có thể thấy từng múi thịt trên bụng, cộng thêm gương mặt xinh đẹp thanh tú lộ ra một cỗ anh khí, quả thật có phong vận khác biệt.

Khuyết điểm duy nhất chính là từ xương quai xanh trở lên, cùi chỏ trở xuống và bắp chân đều bị nắng ăn đen, phần da còn lại trên cơ thể thì trắng toát, hình thành hai màu sắc bất đồng.

Miêu Nghị không nhịn cười được.

Thiên nhi tựa sát vào người hắn đang khoát nước lên không nhịn được hỏi:

- Chủ nhân cười gì vậy?

Miêu Nghị cười nói:

- Các ngươi không phát hiện da trên người mình phân ra đen trắng rõ ràng sao?

Hai nàng mình nhìn mình một chút, Tuyết nhi le lưỡi một cái hỏi:

- Có phải rất khó nhìn hay không?

Lời nàng có ẩn ý muốn hỏi, ngươi thích hay không?!

- Thiên nhi và Tuyết nhi xinh đẹp nhất, làm sao lại khó coi.

Miêu Nghị vui vẻ đùa một câu.

Thiên nhi nâng một cánh tay hắn lên, gác lên trên vai của mình, vừa kỳ cọ vừa mỉm cười nói:

- Chúng ta biết ngài chỉ nói cho chúng ta vui mà thôi, ở trong lòng ngài chắc chắn chúng ta không được coi là xinh đẹp.

Miêu Nghị quay đầu lại kinh ngạc nói:

- Tại sao lại nghĩ như vậy, các ngươi được chọn từ hàng vạn nữ nhân của Đông Lai thành ra, sao lại không đẹp?

Thiên nhi suy nghĩ một chút cũng không giấu giếm, nói thẳng ra:

- Trước kia khi những tỷ muội Đông Lai động kia còn sống đều nói, vừa được phát đến bên người chủ nhân, rất nhanh liền bị chủ nhân các nàng thu phòng. Mà ngài lại chưa hề chạm qua chúng ta, hẳn là chủ nhân coi thường sắc đẹp của nô tỳ và Tuyết nhi.

Tay hắn đặt trên vai Thiên nhi thuận thế nắm tai nàng vặn một cái, giả vờ giận nói:

- Giỏi cho tên nha đầu không biết xấu hổ, lời như thế cũng nói ra miệng được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play