Mà Yêu Nhược Tiên lại bất kể tôn ti, Miêu tiền động chủ ở trước mặt lão chỉ có bị đòn. Lão không thích hắn bày ra dáng vẻ động chủ trước mặt lão, động chủ cũng đánh như thường.

- Sư phó nói không sai chứ, ta đã nói các ngươi đi vào báo tin mừng sẽ có thưởng. Tiểu tử kia tuy chưa ra hình dáng gì, nhưng đối với người bên cạnh vẫn rất là trọng tình trọng nghĩa.

Yêu Nhược Tiên vuốt chòm râu dơ dáy, vui vẻ nói:

- Mau lấy ra xem một chút, xem thử tiểu tử kia thưởng các ngươi cái gì?

Hai nha đầu lập tức lấy đồ trong lòng bàn tay ra, trên tay có một nhẫn trữ vật cùng hai viên Nguyện Lực Châu trung phẩm.

Theo lý thuyết ban thưởng như vậy đã không tệ, chỉ là đạt tu vi Bạch Liên nhất phẩm mới nhập môn, đổi những người khác có mấy ai có thể được thưởng nhẫn trữ vật, hai viên Nguyện Lực Châu trung phẩm cũng ngang bằng hai mươi viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm rồi.

Yêu Nhược Tiên cầm nhẫn trữ vật trên tay hai người lên rót vào pháp lực tra xét, vốn tưởng rằng bên trong có đồ, ai ngờ là trống rỗng.

Sau khi lão trả lại nhẫn trữ vật cho hai nàng, nói với giọng hết sức coi thường:

- Còn tưởng là thưởng vật gì tốt, hai người các ngươi nói thế nào cũng là thị nữ thiếp thân của hắn, lại thưởng ít đồ như vậy, tiểu tử kia có chút quá đáng rồi, xem ra là muốn ăn đòn.

Hai nha đầu lập tức le lưỡi một cái, Tuyết nhi lắc đầu liên tục nói:

- Sư phó, ban thưởng hai thứ này đã rất trọng hậu rồi, thật là nhiều người Đông Lai động ngay cả nhẫn trữ vật cũng không có.

Thiên nhi cũng gật đầu nói:

- Đúng vậy, hai viên Nguyện Lực Châu trung phẩm cũng ngang bằng hai mươi viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm rồi, những người khác ở Đông Lai động một năm cũng không lấy được nhiều Nguyện Lực Châu như vậy, đã đủ chúng ta sử dụng thật lâu.

- Hừ, không phóng khoáng, chỉ có chút đồ như vậy coi như bảo bối sao?

Yêu Nhược Tiên vuốt râu trợn trừng mắt, hừ lạnh nói:

- Chủ nhân các ngươi là tiểu tài chủ, tài sản giàu có vô cùng, lúc trước một mình hắn ở Tinh Tú Hải đã giết chết bảy mươi hai yêu tu nhị phẩm, thu hết bảo vật trên người chúng, chỉ riêng nhẫn trữ vật trên người hắn đã có con bà nó hơn hai trăm chiếc!

Hai nha đầu nghe vậy vô cùng khiếp sợ, bây giờ các nàng cũng biết yêu tu nhị phẩm có nghĩa tương đương tu sĩ cấp Thanh Liên, không nghĩ tới một mình chủ nhân có thể giết chết bảy mươi hai tên, chẳng qua là từ trước tới nay chủ nhân không có nói qua với các nàng chuyện này.

Bất quá hai người vẫn rất sùng bái Miêu Nghị, đều cho rằng Miêu Nghị lợi hại là rất bình thường, tóm lại từ trước tới nay chưa hề thấy hắn kém cỏi chỗ nào.

- Bây giờ biết chủ nhân các ngươi giàu tới mức nào rồi chứ gì, như vậy còn chưa có gì, quan trọng nhất là trên người tiểu tử kia có một gốc tiên thảo, đó cũng không phải là tiên thảo tầm thường, chính là thiên tài địa bảo mấy vạn năm cũng khó gặp được một, chỉ riêng gốc tiên thảo ấy đã đáng giá hơn tất cả tài sản của ta. Giàu nứt đố đổ vách mà ban thưởng cho thị nữ thiếp thân của mình ít ỏi như vậy, thật sự là quá đáng, nên làm ăn mày mới phải.

Thiên nhi khoát tay nói:

- Không phải như vậy, chủ nhân nói Nguyện Lực Châu cho chúng ta dùng thoải mái, không đủ tìm hắn lấy thêm.

- Chỉ có Nguyện Lực Châu thì có ích lợi gì?

Yêu Nhược Tiên vỗ vỗ tay, lại dang tay nói:

- Các ngươi ngu lắm! Pháp bảo, pháp bảo đâu? Hai người các ngươi phải có một món pháp bảo vừa tay, lúc gặp nguy hiểm ít nhiều cũng có chút năng lực tự vệ, không tới nỗi bó tay chờ chết!

Lão khoát khoát tay với hai nha đầu:

- Đi đi đi, trên người tiểu tử kia có rất nhiều tài liệu luyện chế pháp bảo, đi tìm hắn mà đòi. Bảo hắn cống hiến chút tài liệu luyện chế pháp bảo, trở lại đây ta sẽ đích thân luyện cho các ngươi một món pháp bảo vừa tay.

Hai nha đầu có vẻ không thích lắm, chủ nhân vừa mới thưởng nhiều như vậy, hiện tại không tiện đi vào quấy rầy chủ nhân bế quan một lần nữa.

Hơn nữa hai người không phải là Yêu Nhược Tiên, cũng không có da mặt dày như vậy.

Bất quá hai người sống lâu với Yêu Nhược Tiên, cũng tổng kết ra một ít biện pháp đối phó lão.

Tuyết nhi lập tức nắm lấy cánh tay lão lắc lắc làm nũng, nói sang chuyện khác:

- Sư phó, tài liệu luyện chế pháp bảo có những gì vậy?

Nói đến chuyện này, Yêu Nhược Tiên là tay tổ, dĩ nhiên là nói làu làu một mạch:

- Đầu tiên dĩ nhiên là tinh phấn được tinh luyện ra từ tinh tệ, có đầy đủ tinh phấn mới có thể dung luyện ra nguyên hình bảo vật, sau đó sẽ phối hợp với yêu đan tương ứng, dĩ nhiên cũng không thể thiếu Diễm Chi tinh thạch. Ba thứ này tiểu tử kia có một đống lớn, mau đi tìm hắn đòi đi. Chớ có do dự, ta biết tiểu tử kia, chỉ cần các ngươi lên tiếng nhất định hắn sẽ cho.

Thiên nhi lập tức níu lấy cánh tay kia của lão hỏi:

- Sư phó, Diễm Chi tinh thạch là cái gì?

Yêu Nhược Tiên lật tay lấy ra ba khối tinh thạch, cầm từng khối giải thích:

- Màu đỏ là Xích Diễm Chi, màu lam là Lam Diễm Chi, màu vàng là Kim Diễm Chi, màu vàng tốt nhất...

Lão mới vừa giải thích cặn kẽ ba loại Diễm Chi tinh thạch một lượt, Tuyết nhi lại lắc cánh tay lão hỏi:

- Sư phó, yêu đan có hình dáng thế nào vậy?

Hai nha đầu len lén trao đổi ánh mắt với nhau, chuẩn bị đợi Yêu Nhược Tiên giải thích yêu đan xong sẽ hỏi tới quá trình cụ thể dùng yêu đan luyện chế bảo vật. Tóm lại cứ đặt ra câu hỏi liên miên bất tuyệt như vậy, chắc chắn Yêu Nhược Tiên sẽ cảm thấy đau đầu nhức óc, tự nhiên sẽ vắt giò lên cổ bỏ chạy.

Yêu Nhược Tiên lật tay lấy ra một viên yêu đan trắng toát kẹp giữa ngón tay, giải thích cho hai nàng:

- Đây là yêu đan nhất phẩm. Màu xanh là nhị phẩm, màu đỏ là tam phẩm, màu tím là tứ phẩm, màu vàng là ngũ phẩm, bất quá trước mắt ta chỉ từng thấy qua yêu đan tứ phẩm, ngũ phẩm còn chưa từng thấy qua, suy đoán trước mắt giới tu hành cũng không có khả năng xuất hiện. Bởi vì sau khi giết chết yêu tu, yêu đan lấy ra sẽ tự động giáng xuống một phẩm, tỷ như yêu tu nhị phẩm chỉ có thể lấy ra yêu đan nhất phẩm, các ngươi suy nghĩ xem yêu đan ngũ phẩm màu vàng là khái niệm thế nào…

Lão giải thích cặn kẽ cho hai nàng, Hắc Thán nằm dưới mái hiên chợt hắt hơi quay đầu nhìn lại.

Sau khi nhìn thấy yêu đan trong tay Yêu Nhược Tiên, mắt nó sáng lên, lập tức nhảy dựng dậy, bốn vó tung bay chạy vào trong đình, quay vòng quanh ba người một vòng, thỉnh thoảng ủi đầu vào người Yêu Nhược Tiên.

Bởi vì Thiên nhi và Tuyết nhi, Yêu Nhược Tiên thường chạy tới nơi này, thậm chí có lúc ở lại nơi này, cho nên Hắc Thán cũng đã quen dần với lão, không còn sợ lão như trước nữa.

Thấy Hắc Thán tới vòi vĩnh như vậy, quấy rầy mình dạy đồ đệ, Yêu Nhược Tiên phất tay đập lên đầu nó một cái:

- Giặc mập cút đi!

Hắc Thán rụt đầu lại một cái, sau khi đi một vòng lại tiến tới bên cạnh lão, lại chen đầu vào, đưa mũi tới ngửi ngửi yêu đan trên tay Yêu Nhược Tiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play