Thanh trừ phía dưới lúc này đã gần kết thúc, trong rừng cây sắt chỉ còn lại một địa phương nhỏ trung gian.

- Hán tử búa xoay có dám một chọi một quyết chiến sinh tử với ta không! Một tiếng kêu vang lên.

Đối mặt một đám Phá Pháp Cung sắp băn ra, Tuyết Ngọc trốn đến cuối cùng ra tiếng, cũng biết trốn không nỗi nữa.

- Dừng tay!

Đan Tình giữa không trung liếc mắt bảo phía dưới ngừng lại, cầm theo búa lắc mình xuống.

Tuyết Ngọc chui ra từ trong gian cây tre, hai tay không đối mặt với Phá Pháp Cung chung quanh, tỏ vẻ không phản kháng, muốn giết cứ giết.

Đi đến trước mặt Đan Tình, ngẩng đầu ưỡn ngực, cố ý kích tướng nói:

- Là nam nhân không cần ỷ vào nhiều người, cùng ta đơn đả độc đấu, ngươi thua thả ta đi, ta thua ta nhận chết, có dám hay không?

Đây là ưu thế của nữ nhân, cũng là cơ hội cuối cùng của nàng, nàng vô luận thế nào cũng phải một chút.

Mấu chốt nàng vừa rồi thấy đánh nhau giữa không trung, phát hiện nam nhân này có chủ nghĩa nam nhân quá lớn. Nàng trải qua với nhiều nam nhân, biết rõ loại nam nhân này không chịu nổi kích thích, hơn nữa có nhìn ra nam nhân này có địa vị trong đại quân rất cao, là người có thể giữ lời hứa.

- Ha hả! Có gì không dám?

Đan Tình ngửa mặt lên trời cười to.

Miêu Nghị đang xem cuộc chiến trầm mặt.

Tuyết Ngọc mừng rỡ, vội nói:

- Nói lời giữ lời?

- Đương nhiên...

Đan Tình nói chưa xong, đã đột ngột quét ra một búa, nổ một tiếng, đập bay Tuyết Ngọc ra ngoài.

“Oang!” Tuyết Ngọc đập lên thân tre tiêu hao thật lớn sức lực mới miễn cưỡng đứng lại, trong miệng không ngừng nôn ra máu, khó có thể tin trừng lớn hai mắt nhìn Đan Tình. Không nghĩ tới tên khốn kiếp này ngoài miệng nói dễ nghe trên tay lại đánh lén ngoan độc, khó khăn thầm thì trong miệng máu:

- Ngươi không phải là nam nhân...

Miêu Nghị nhìn chằm chằm bên này lại không

nói gì, có đủ bước ngoặt thần kỳ rồi.

- Tiểu nha đầu, chơi với lão tử, ngươi còn nhỏ lắm.

Đan Tình cười lớn, lắc mình tiến lên, hai búa đập đất, bóp lấy cổ Tuyết Ngọc, vung lên. Mặt nạ trên mặt bay ra ngoài, lộ ra hình dáng, hiện lên rõ ràng, cười hắc hắc quái dị nói:

- Năm đó cùng sư phó ngươi phong lưu khoái hoạt, ngươi giống như cũng ở bên cạnh hầu hạ, chính là nam nhân của sư phó ngươi nhiều lắm, không biết ngươi còn nhận ra không?

- Ngươi... ngươi...

Tuyết Ngọc trừng lớn hai mắt, khó có thể tin, khiếp sợ, vô cùng khiếp sợ:

- Đan...Đan Tình...

- Ngươi không phải kỳ quái ta thế nào ở chỗ này? Rất đơn giản, ta đã trở về! Ha ha ha...

Đan Tình ngửa mặt lên trời phóng đãng cười to, đột nhiên hôn lên môi của Tuyết Ngọc, dã man cắn mút. Trong miệng Tuyết Ngọc bỗng nhiên cuồn cuộn ma khí nhập vào, trên người cũng tràn ngập ma khí đen tuyền tỏa ra. Thân thể Tuyết Ngọc run rẫy, hai tay trọng thương nghỉ muốn đẩy cũng không đẩy ra được Đan Tình.

Sau một nụ hôn dài, hai môi tách rời Đan Tình hít một hơi, một luồng sương mù đen hồng mang theo mùi máu tươi theo thất khiếu của Tuyết Ngọc bay ra, bị Đan Tình hút vào trong bụng. Còn miệng vết thương của Đan Tình ở bụng cũng khép lại với tốc độ có thể thấy được.

Tuyết Ngọc kịch liệt run rẩy khô héo với tốc độ có thể thấy được, khuôn mặt hốc mắt rất nhanh hàm sâu, vừa rồi còn là giai nhân quyến rũ nũng nịu, trong nháy mắt lại nhanh chóng biến thành thây khô, cuối cùng hoàn toàn không có động tĩnh.

Người xem hết cảnh tượng này cảm thấy sởn gai ốc!

Đan Tình giống như ăn no đủ vươn đầu lưỡi liếm môi, buông ra thây khô, cười hắc hắc, hai tay cầm búa lớn xoay người.

Thây khô Tuyết Ngọc tựa lên cây chậm rãi lệch dần, ai ngờ Đan Tình không thèm liếc mắt, xoay tay ném tới một búa.

Đập bể chiến giáp trên người Tuyết Ngọc, chấn thây khô bên trong thành bụi, chiến giáp mềm nhũn, rầm rầm rơi xuống đất, một người vừa sống hoàn toàn tan thành mây khói.

- Biến thái!

Bạch Phượng Hoàng trở mình xem thường, nhịn không được nói thầm.

Đại chiến chấm dứt!

Đối với nhân mã lục đạo, không có gì mạo hiểm, không có gì kinh tâm động phác, thậm chí không có tử thương.

Đương nhiên, Đan Tinh bị thương là do hành động biến thái của hắn tự tìm, không trách được người khác. Còn có cuối cùng công kích Phá Pháp Cung của Yến Tòng kia, chết hơn mười người, bất quá với quy mô vạn quân, điểm tổn hại ấy cơ hồ có thể xem nhẹ.

Trên thực tế Miêu Nghị muốn là hiệu quả này, phải nhanh chóng giải quyết vấn đề, một khi động thủ, nơi đây không thể ở lâu, đây là điều cần lo lắng.

Trên thực tế đại quân này mặc kệ chống lại Thiên Đình hay Phật Giới đều có thực lực phân thắng bại, đối phó với điểm ấy người quả thực như đĩa ăn nhỏ, nói là sát gà dùng đao giết trâu cũng không đủ.

Đại chiến cứ như vậy dễ dàng giải quyết, ỷ vào lợi hại của Phá Pháp Cung, kia quả thực là toàn diện áp chế, đè nặng đánh, có mấy nhà áp không hoàn lại lực tay.

Chiến trường cũng ít thu thập cái gì, một đường thanh trừ, ngay cả thi thể đều không quên, đừng nói đến các loại đồ vật.

Bất quá tìm ra vật này nọ, có mấy người sống, Doanh Dương, Hạo Vân Thiên, Quảng Khánh, Khấu Văn Bạch, mấy người này cuối cùng vẫn được vài tâm phúc của mấy vị Thiên Vương bảo hộ. Mấy vị kia quả thật không hổ là tâm phúc của Tứ Đại Thiên Vương.

Miêu Nghị muốn Doanh Dương, người tìm kiếm của lục đạo không biết Doanh Dương là ai, sau khi tìm ra bốn người, áp lại đây.

- Ta nói rồi, không phải bất đắc dĩ không cần phải lộ ra chính mình, ai cho ngươi khoe khoang? Thiếu đánh có phải không? Có thể đánh như thế còn đánh mất thiên hạ? Còn có, ngươi vừa rồi vì sao lộ hình dáng, nếu bị người khác thấy được làm sao bây giờ?

Miêu Nghị đối mặt với Đan Tình, ngữ điệu rét run:

- Có phải mặc kệ lời ta nói?

Quy Vô, Lãnh Trác Quần, Trường Hồng, Mạnh Như, Ngao Thiết, năm người đều mang vẻ mặt xem náo nhiệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play