Thấy Diêm Tu hiểu biết như vậy, Miêu Nghị cũng không để cho lão khó chịu, nhìn mọi người vung tay lên:

- Nghị sự!

Dưới sự hướng dẫn của mã thừa Đông Lai động, mọi người trở vào trong nhà gỗ.

Đứng ở cạnh ghế động chủ, Miêu Nghị cũng không có vội vã ngồi lên, mà là quay đầu lại hỏi:

- Động chủ, ta đứng nói hay là ngồi nói?

Diêm Tu cười khổ nói:

- Mời ngài ngồi, đây vốn chính là vị trí của ngài.

Miêu Nghị cũng không khách sáo, ngồi lên ghế động chủ trước cái nhìn của mọi người, thấy Thiên nhi và Tuyết nhi ngoài cửa ngó dáo dác, bèn lên tiếng nói:

- Hai nha đầu vào đi.

Thiên nhi và Tuyết nhi biết thị nữ có tư cách vào phòng nghị sự chỉ có Đại cô cô và tiểu cô cô Đông Lai động, hôm nay chủ nhân bị bãi miễn vị trí động chủ, hai người không dám tiến vào.

Bất quá nghe được chủ nhân lên tiếng, hai nha đầu có vẻ hơi hưng phấn đi vào, lại đứng hai bên Miêu Nghị, có vẻ vinh dự lây.

Lấy Diêm Tu cầm đầu, mọi người lần nữa chắp tay nói:

- Tham kiến động chủ!

Quả thật là bọn người vô pháp vô thiên, không xem pháp chỉ Dương Khánh ra gì, tự phong động chủ!

Nếu để cho Dương Khánh biết có lẽ sẽ đùng đùng nổi giận, đây quả thật là đang thách thức quyền uy phủ chủ.

Miêu Nghị cũng không phải người ngu, khoát tay áo một cái chỉ về phía Diêm Tu nói:

- Không nên gọi loạn, Diêm Tu mới là động chủ sơn chủ sách phong, sau này gọi ta mã thừa là được, gọi ta là động chủ, danh không chính ngôn không thuận, truyền tới tai cấp trên ta sẽ không gánh vác nổi. Cho nên ta ngồi ở chỗ này là bởi vì kinh nghiệm Diêm động chủ chưa đủ, lệnh ta thay mặt ra sức. Động chủ có lệnh, bản mã thừa đâu dám không theo! Đợi sau khi Diêm động chủ quen thuộc tình huống vẫn phải làm việc đúng theo quy củ.

Lời nói này giữ thể diện cho Diêm Tu, mọi người cười ha hả, thầm nghĩ ngươi cứ thay mặt như vậy, sợ là vĩnh viễn Diêm động chủ không có cơ hội quen thuộc tình huống.

Bất quá lòng người Đông Lai động ngược lại nhanh chóng ổn định lại.

Diêm Tu chỉ có thể nở một nụ cười khổ, nghĩ thầm đây là làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ.

- Nếu là động chủ đã an bài cho ta như vậy, bản mã thừa cũng không cách nào phân thân nhị dụng. Ta không hiểu đạo lý lớn nhưng ít nhiều vẫn hiểu chút đạo lý nhỏ, cũng biết chuyện của mã thừa nhỏ, chuyện của động chủ lớn. Ta cũng không thể vì tư mà bỏ công, cho nên chuyện chỉ sợ chăn long câu của chư vị phải tạm thời trì hoãn một chút, chi bằng tạm thời như trước có được chăng?

Có ai dám để Miêu tiền động chủ đi chăn long câu thật, đương nhiên là mọi người chắp tay nói:

- Tuân lệnh!

- Phủ chủ uy hiếp, tuy rằng Hùng Khiếu thế lớn nhưng tạm thời cũng không dám động thủ với Đông Lai động nữa, cho nên chuyện xây dựng lại Đông Lai động phải gia tăng tốc độ.

Miêu Nghị nhìn về phía Diêm Tu:

- Diêm... Động chủ, chuyện này lão tiếp tục phụ trách.

- Dạ!

Diêm Tu chắp tay.

- Hùng Khiếu cố nhiên không dám làm loạn, nhưng tiểu nhân không thể không phòng. So với các động khác, nhân mã Đông Lai động ta vẫn tương đối đầy đủ, chuyện phòng ngự vẫn y như trước, không được lười biếng, nếu không chính là đùa giỡn với tính mạng mọi người. Ngoại địch mắt hổ lom lom, chư quân cần phải đồng tâm!

- Dạ!

Mọi người lần nữa chắp tay nghe lệnh.

- Động chủ!

- Có!

Chức vị tôn ti Đông Lai động đã hoàn toàn rối loạn, đường đường động chủ lại đang nghe một mã thừa điều khiển.

Bất quá mọi người cũng không để ý, ai cũng cảm thấy như vậy mới là đúng, nếu không Đông Lai động có thể thật sự rối loạn, mọi người sẽ không có cách nào yên tâm tu luyện.

- Lão lấy danh nghĩa động chủ phát một phần ngọc điệp đòi bồi thường cho Quy Nghĩa sơn đối diện, bọn họ đánh lén Đông Lai động ta, tạo thành tổn thất cho Đông Lai động ta phải bắt bọn họ tiến hành bồi thường. Mọi người bị thương, chết trận, cùng với phí dụng xây dựng lại Đông Lai động này đều phải tính cho bọn họ, lát nữa sẽ phái người đưa qua Quy Nghĩa sơn.

- Chuyện này…

Diêm Tu sửng sốt ngây người, nghĩ thầm không được, ta nhận hư danh động chủ cũng là vì không từ chối được, nhưng đã trả thực quyền cho ngươi, ngươi còn muốn lấy danh hiệu của ta đi gây chuyện, đây không phải là muốn chơi ta sao?!

Mọi người cũng dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía Diêm Tu, xem ra tiền động chủ vẫn còn canh cánh bên lòng chuyện này.

- Lão nghĩ gì vậy?

Mã thừa Miêu Nghị đứng lên từ ghế động chủ, chắp tay cau mày nói:

- Đông Lai động ta hai lần gặp gỡ kiếp nạn, tất cả bởi vì vị trí địa lý Đông Lai động không ổn, mọi người có chuyện gì cũng lấy Đông Lai động ta khai đao trước, quả thật không thể nào nhịn được. Xin hỏi chư vị, sau này lại bị người hồ đồ đánh lên đầu, chúng ta nên làm gì bây giờ, chúng ta có oan ức hay không? Phải làm cho người ngoài biết Đông Lai động ta không dễ chọc, mới có thể tránh họa. Thường Bình phủ đã quy về dưới quyền cai trị của phủ chủ, khó tìm bên kia tính sổ, cũng chỉ có thể tìm bên Quy Nghĩa sơn tính sổ.

Hắn vẫn muốn chế tạo một địa bàn an toàn, không có địa bàn an toàn, trong giới tu hành cá lớn nuốt cá bé này, hắn sẽ không dám đi tìm lão Nhị và lão Tam, dù có tìm được cũng không dám mang bọn họ về.

Vì có một ngày có thể làm tròn trách nhiệm huynh trưởng, hắn vẫn đang cố gắng, vì thế không tiếc thủ đoạn độc ác.

Hắn cũng muốn bình an yên ổn, không ai thích xách đầu theo làm chuyện mạo hiểm.

Cũng không ai hiểu lúc hắn một thân một mình yên lặng nhìn lên tinh không bồi hồi cảm khái là vì cái gì.

- Không biết động...

Nguyên Phương chắp tay ôm quyền cảm thấy có chút ngượng miệng, sửa lại lời nói:

- Không biết mã thừa chuẩn bị làm thế nào?

- Đã nói rồi, bắt bọn họ bồi thường.

- Bọn họ không bồi thường thì làm sao, chẳng lẽ chúng ta thật sự động thủ? Hậu quả gây ra tranh chấp giữa hai điện, không phải chúng ta có thể gánh nổi.

- Vốn không trông cậy vào bọn họ sẽ bồi thường, bây giờ động thủ cũng không thích hợp, chỉ là muốn mượn cớ, một khi có cơ hội thích hợp, chúng ta sẽ mượn cớ này động thủ. Nếu như có thể lấy chuyện này chọc giận bọn họ, chọc cho bọn họ động thủ trước thì càng tốt, đến lúc đó chúng ta cũng không cần lo lắng sẽ gánh vác trách nhiệm.

Miêu Nghị cười lạnh hai tiếng, phất tay chỉ về phía Diêm Tu:

- Cứ việc làm theo lời ta, đưa danh sách bồi thường cho bọn họ, nếu như bọn họ không để ý tới, hàng năm chúng ta cứ đưa một lần. Không thể để cho quên đi chuyện này, cho đến khi nào chúng ta có cơ hội báo thù này thì thôi, đến lúc đó cũng không cần tìm cớ gì khác.

Diêm Tu ít nhiều có vẻ rầu rĩ nói:

- Điện chủ vừa mới hạ lệnh chuyện này chấm dứt tại đây, chúng ta làm như vậy có thích hợp hay không…

Miêu Nghị dang tay nói:

- Điện chủ cao cao tại thượng, thế nhưng chúng ta là người phía dưới khổ cực, Đông Lai động ta chết trận ba người, cũng không thấy điện chủ có tiền tử gì. Hơn nữa, chúng ta lại không gây chuyện, chẳng qua là khách sáo đưa danh sách bồi thường qua, bọn họ không bồi thường, chúng ta cũng không nóng nảy làm loạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play