Chẳng qua là không khí trong phòng có chút không ổn, hai người một vị nhìn bên này, một vị nhìn bên kia.

- Cái mông của lão nương bị người đánh đau rồi. Thiên Nhi, Tuyết Nhi, các ngươi tới xoa xoa cho ta!

Cuối cùng vẫn là Vân Tri Thu đứng dậy đi, nhân tiện mang hai nữ cùng đi rồi, còn dư lại một Miêu Nghị cô đơn ở trong phòng khách.

Miêu Nghị ngược lại không cho là Vân Tri Thu có thể thật sự tức giận với tự bản thân mình, giống như Vân Tri Thu nói như vậy, hắn vẫn là rất hiểu Vân Tri Thu, hai người từ trước đến nay là náo loạn qua xong là thôi, không người nào sẽ ghi nhớ thù dai người nào, chẳng qua là lần này Miêu đại quan cảm giác mặt có chút mất lớn rồi, lại ở trước mặt mọi người bị phu nhân xách đao truy sát, trên mặt thật sự là không thể nào qua được.

Bất quá nghĩ đến tự bản thân mình sắp muốn đi làm chuyện ở Quỷ Thị thở dài, cũng đứng dậy mò qua.

Mò được vào bên trong phòng ngủ, Vân Tri Thu đang nằm úp sấp trên tháp, Thiên Nhi, Tuyết Nhi thật đúng là đang xoa nhẹ cái mông cho nàng. Miêu Nghị nhìn mà đau buốt cả răng, nữ nhân này... có cần như thế không chứ?

Thấy hắn vào rồi, Vân Tri Thu nhắm mắt làm như không nhìn thấy.

Miêu Nghị phất phất tay, tỏ ý Thiên Nhi, Tuyết Nhi ra ngoài. Hai người đi xong, hắn ngồi ở bên cạnh giường động thủ giúp nàng xoa nhẹ mông, hỏi:

- Đánh đau nàng rồi hay sao?

- Ngươi nói sao chứ?

Vân Tri Thu tức giận đáp một tiếng.

Miêu Nghị không tiếp câu này, đột nhiên nói:

- Thu tỷ à, nàng không phải là muốn biết sự việc giữa ta và Chiến Như Ý sao? Ta thừa nhận, ta và nàng ấy đích xác có chút việc.

Vân Tri Thu cũng không kiềm chế được nữa rồi, hai mắt trợn lên, bốp! Một cái bộp tay hất bắn tay của hắn đang ấn trên cái mông của bản thân mình ra, bỗng nhiên xoay người ngồi dậy, trợn to mắt nhìn hắn:

- Ta nói nha Ngưu Nhị, ngươi thật đúng là ngủ với nàng ấy luôn rồi hay sao? Chiến Như Ý tư sắc còn không đến mức làm cho ngươi không kiềm hãm được như thế, ngươi điên rồi sao?

- Ngươi nghĩ đi đâu vậy?

Miêu Nghị lắc lắc đầu, thở dài:

- Không phải là như ngươi nghĩ, chuyện này nói ra rất dài dòng, năm đó ta nhậm chức tại Hắc Hổ kỳ đã từng bắt Chiến Như Ý lại treo ở trên cột cờ ngươi cũng biết, sau đó mẫu thân của Chiến Như Ý là Doanh Lạc còn đến Hắc Hổ kỳ tìm ta. Ta mới đầu còn không biết là có ý gì, sau đó ở Ngự viên Chiến Bình hầu đã tự nói ra một cách thẳng thừng khi đó ta mới hiểu được là chuyện gì xảy ra.

Chiến Như Ý thật ra căn bản không muốn tiến cung làm phi, từng muốn chạy thoát khỏi Ngự viên. Nhưng tình huống lúc đó chỉ có ta mới có thể trợ giúp nàng ly khai...

Bắt đầu từ khi hắn nhận được pháp chỉ của phía trên giam cầm Chiến Như Ý, Chiến Như Ý lúc đó là cầu khẩn hắn thế nào, thậm chí cởi quần áo ở trước mặt hắn bỏ qua vẻ tôn nghiêm cao cao tại thượng khổ khổ cầu khẩn, rồi hắn làm như thế nào cự tuyệt, sau đó Chiến Bình báo cho hắn biết Chiến Như Ý thật ra là thích hắn, cũng nói mục đích của Doanh Lạc Hoàn lúc đó tìm hắn. Chiến Bình là hi vọng hắn có thể nắm bắt một chút cơ hội cuối cùng mang Chiến Như Ý đi như thế nào, thế nhưng hắn lại như thế nào lạnh lòng cự tuyệt, tất cả đều nhất ngũ nhất thập nói ra vô cùng kỹ lưỡng.

Hắn thật ra không muốn nói những cái này cùng Vân Tri Thu, đây là chuyện cũ kinh qua mà hắn cảm thấy mình không muốn nhắc lại nhất, là một trong rất quá ít sự kiện dối gạt Vân Tri Thu.

Thế nhưng vợ chồng hai người bởi vì chuyện này mà nảy sinh đợt tranh cãi ầm ĩ xong, hắn đột nhiên cảm giác được nhất định phải nói cho Vân Tri Thu biết, một là sợ Vân Tri Thu hiểu lầm, kế đó là sau chuyện của Quỷ Thị rốt cuộc chính là cái kết quả gì hắn nói không rõ, hắn hi vọng có một số việc trong lòng Vân Tri Thu hiểu rõ, không đến nổi tới lúc vạn nhất xảy ra tình huống gì đó mà ứng đối sai lầm, coi như là chuẩn bị cho hậu sự vậy.

Sau khi nghe xong Vân Tri Thu chấn kinh rồi, rốt cuộc hiểu rõ Miêu Nghị lúc trước tại sao phải ở trước mặt mọi người làm ra chuyện vọng động như vậy để cho bị cách chức tiến vào Hoang Cổ Tử Địa chịu phạt, không ngờ rằng trong đó lại còn có cố sự không thể tưởng tượng nổi như vậy.

Nàng hiểu rất rõ Miêu Nghị rồi, biết trong thâm tâm Miêu Nghị là người có cái nhất quyết làm, có việc không nên làm, là nam nhân cực kỳ trọng tình nghĩa, gặp phải chuyện như vậy, y theo tánh khí của nam nhân này lúc đó phải hạ quyết tâm bao lớn mới có thể làm ra sự việc tâm địa sắt đá như vậy, nhưng mà trên người hắn cõng nhiều gánh nặng trên lưng như vậy, khiến cho hắn phải làm sao bây giờ?

Chỉ bằng tính tình nhiệt huyết dễ dàng xông lên đầu của nam nhân này, lại cứ tự nhiên trơ mắt nhìn, tự tay đưa Chiến Như Ý vào Thiên cung, với hắn mà nói không khỏi cũng quá tàn khốc một chút. Cho dù là bây giờ nói ra, Vân Tri Thu cũng có thể cảm nhận được tâm tình của hắn lúc đó.

Không có quan hệ đến việc có phải thích hay không thích Chiến Như Ý, Vân Tri Thu biết chuyện này chỉ sợ đã trở thành vết sẹo mà Miêu Nghị đời này không nguyện ý bóc ra nhất, sợ là không muốn, cũng không nguyện tái kiến Chiến Như Ý!

Sau khi nói xong Miêu Nghị nhẹ nhàng nhăm hai mắt lại, mang trên mặt nụ cười nhàn nhạt, chẳng qua là nụ cười này ở sau lưng đó lại là chuyện không muốn nhớ lại, nên khiến cho Vân Tri Thu có năng lực hiểu được hắn có chút chua xót cõi lòng.

Vân Tri Thu lần đầu nghĩ lại cảm giác mình phát cơn tam bành quả thật có chút quá phận rồi, không nên bức ép Miêu Nghị nói ra chuyện này, đây quả thực là cắm dao găm vào trong lòng của nam nhân này.

Nàng nhích lại gần hắn, quỳ ngồi chồm hổm bên người của hắn, dang hai tay kéo đầu Miêu Nghị nhẹ nhàng ôm vào trong ngực. Vùi đầu dán chặt vào gò má của hắn. Để cho vành tai và tóc mai chạm vào nhau, nhẹ giọng nói:

- Có lẽ ngươi là đã giúp nàng. Có lẽ đó mới là nơi chốn tốt nhất cho nàng... ai nói rõ ràng đây chứ?

- Hy vọng là nàng ấy có nơi chốn an thân tốt nhất vậy!

Miêu Nghị nhẹ nhàng cười một tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play