Lưu Cảnh Thiên binh bại hoảng sợ vạn phần đi tới Trấn Bính điện, không dám có bất kỳ giấu giếm nào nữa, kể lại đầu đuôi gốc ngọn rõ ràng một lần.

Ô Mộng Lan ngồi ngay ngắn chính vị khẽ cau mày, lẩm bẩm nói:

- Động chủ Đông Lai động Miêu Nghị, Miêu Nghị...

Nghe qua Lưu Cảnh Thiên thành thật khai báo, nàng cũng không cho là kế hoạch báo thù của Lưu Cảnh Thiên có vấn đề gì quá lớn, mấu chốt nhất ngoài ý muốn là đụng phải cây đinh Đông Lai động kia, nếu không tất sẽ không có vấn đề gì.

Lần trước bị thua thiệt, nàng đã làm rõ ràng đầu đuôi gốc ngọn, bởi vì không muốn phải thua thiệt hồ đồ.

Lần đó Thường Bình phủ Chương Đức Thành cũng có thể nói là kế hoạch kín đáo, kết quả chuyện thất bại trên tay một động chủ Đông Lai động nho nhỏ, lần này Lưu Cảnh Thiên lại thua thiệt trên tay động chủ Đông Lai động nho nhỏ ấy. Một lần còn có thể nói là vận may, hai lần vậy không thể nào là may mắn, nhất thời nàng có hứng thú nho nhỏ đối với động chủ Đông Lai động nho nhỏ kia...

-----------

Điện chủ hai điện đã định xong chuyện này, có nghĩa chiến sự tuyên cáo kết thúc, nhân mã hai phủ Nam Tuyên phủ, Thường Bình phủ rút lui khỏi Đông Lai động.

Tần Vi Vi dẫn dắt nhân mã Trấn Hải sơn cung tiễn phủ chủ Dương Khánh.

Nàng cũng không vội rời đi, Đông Lai động vốn nằm trong địa bàn của nàng.

Đưa Dương Khánh đi rồi, nàng quay đầu lại hạ lệnh cho các lộ động chủ, ai trở về động nấy.

Chỉ chừa lại nhân mã bản bộ chờ đợi, Tần Vi Vi còn phải xử lý người của Đông Lai động, chức động chủ Đông Lai động không thể nào để trống như vậy.

Mười chín tên tu sĩ Đông Lai động bao gồm Miêu Nghị theo Tần Vi Vi vào nhà gỗ của động chủ, phòng nghị sự tạm thời của Đông Lai động.

Miêu Nghị bị miễn chức vị động chủ, Thiên nhi và Tuyết nhi cũng mất đi tư cách tiến vào nơi đây.

Tần Vi Vi ngồi ở ghế động chủ, quan sát bộ thuộc Đông Lai động đứng bên dưới thành hai hàng, ánh mắt rơi vào trên người Miêu Nghị.

Miêu tiền động chủ núp ở phía sau cùng, dường như không mặt mũi nào nhìn người, thật ra là đang phát ra kháng nghị trong lặng lẽ.

Mọi người cũng đều biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, đoán chừng là tuyên bố tân nhậm động chủ.

Tần Vi Vi vốn định nói gì liếc nhìn Miêu Nghị nấp ở sau lưng mọi người, cuối cùng vẫn không nhiều lời, lật tay lấy ra một miếng ngọc điệp, thi pháp tại chỗ viết bổ nhiệm đóng pháp ấn, cầm ở trong tay, ánh mắt lần lượt lướt qua trên mặt mọi người.

Ánh mắt của mọi người cũng nhìn chằm chằm vào miếng ngọc điệp kia, bọn họ biết tên của tân động chủ nằm trong đó.

- Diêm Tu! Đảm nhiệm động chủ Đông Lai động Trấn Hải sơn!

Đang lúc mọi người nhìn chằm chằm không chớp mắt, Tần Vi Vi gằn từng chữ tuyên bố kết quả cuối cùng.

Kết quả bổ nhiệm này vừa ra, tất cả mọi người trợn mắt há mồm, Miêu Nghị đang nấp sau lưng mọi người nhanh chóng thò đầu ra nhìn, lộ vẻ kinh ngạc, còn cho là mình nghe lầm, con ngươi đảo tròn liên hồi.

Mọi người đều cho là mình nghe lầm, ánh mắt rất nhanh tập trung vào người Diêm Tu.

Động chủ Đông Lai động lại là Diêm Tu, điều này sao có thể?

Vốn mọi người không hề nghĩ tới Diêm Tu sẽ được bổ nhiệm làm động chủ, vẫn cho rằng sau khi Miêu Nghị bị cách chức, mười phần có hết tám chín sẽ điều người từ bên ngoài tới. Cho dù là là chọn động chủ trong số bộ thuộc Đông Lai động, cũng không thể nào là Diêm Tu.

Cũng không xem thử thực lực toàn bộ thành viên Đông Lai động là thế nào, đây chính là mười mấy người cũng dám tấn công một sơn, phần lớn cũng là tu vi Bạch Liên ngũ phẩm trở lên, ngay cả tiền động chủ cũng là nhân vật trâu bò dám đánh một trận với hết thảy cao thủ từ Thanh Liên trở xuống.

Diêm Tu có tài đức gì làm động chủ, có thể trấn áp được ai?!

Bản thân Diêm Tu cũng có vẻ sững sờ, mình là động chủ ư…

Đột nhiên lão cảm thấy dường như sau lưng mình có kim đâm, hơn nữa không phải là một cây. Lão yếu ớt quay đầu lại liếc mắt nhìn, thấy được từng ánh mắt kỳ quái nhìn mình chằm chằm, nhất thời cảm thấy áp lực cực lớn.

- Còn không tiến lên nhận pháp chỉ!

Tần Vi Vi ở trên cao đưa ra ngọc điệp quát một tiếng.

Diêm Tu vội vàng chắp tay, nơm nớp lo sợ từ chối:

- Bẩm sơn chủ, Diêm Tu tự biết không cách nào đảm nhiệm chức động chủ Đông Lai động, e rằng sẽ phụ kỳ vọng sơn chủ, kính xin sơn chủ chọn hiền tài khác!

Trong giọng điệu nồng đậm mùi vị nôn nóng từ chối, giống như vừa nhận được củ khoai nóng phỏng tay, nôn nóng muốn ném đi mà không kịp.

Ích lợi tày trời như vậy, lão không thấy mừng rỡ chút nào, thật sự là quá mức phỏng tay.

Người ngoài không biết chuyện không nói, trước đó ở dưới chân núi, tiền động chủ triệu tập mọi người dạy dỗ, lão nghe như còn văng vẳng bên tay, bởi vì lão chính là một trong số đó.

Toàn bộ Đông Lai động trên dưới phải liên hiệp đối phó tân động chủ.

Bất kể là ai làm cũng sẽ thu thập người đó, người không có tu vi Thanh Liên trở lên sẽ không trấn áp được Đông Lai động!

Nếu thật sự tiếp nhận chức động chủ này, suy đoán sẽ sống không bằng chết. Biết trước mặt có hố mà vẫn nhảy xuống, suy đoán mọi người không phải là thu thập lão mà là muốn giết chết lão. Lão đã biết qua thủ đoạn của tiền động chủ, luôn luôn quả cảm tàn độc, lão vẫn thường hay than thở cảm thấy không bằng.

Trước đó lão còn đang suy nghĩ không biết là tên xui xẻo nào sẽ đảm nhiệm động chủ Đông Lai động. Nằm mơ cũng không nghĩ tới tên xui xẻo này lại là mình, bảo lão làm sao dám nhận…

Lão cũng rất tự biết mình, hiện tại bất kỳ người nào trong số nhân mã Đông Lai động, lão cũng không thể đối phó nổi, không phải là ai cũng có thể chế trụ được đám người kia giống như Miêu Nghị.

Nếu như tu vi của lão là cao nhất ở Đông Lai động, hoặc là điều Miêu Nghị đi, có thể lão còn dám thử một phen.

Để Miêu Nghị tiếp tục ở lại Đông Lai động chính là cái hố bẫy người, rõ ràng là đám người này chỉ nghe lời Miêu Nghị.

Quay đầu lại liếc nhìn mọi người, quả nhiên thấy được biểu lộ ‘coi như lão thức thời’ từ trên mặt mọi người.

Sắc mặt Tần Vi Vi trở nên lạnh lẽo:

- Lão dám kháng chỉ ư?

Sắc mặt Diêm Tu trắng nhợt, miệng lắp bắp:

- Diêm Tu không dám!

Bị buộc bất đắc dĩ, lão cũng chỉ có thể nhắm mắt tiến lên, hai tay nhận lấy ngọc điệp trong tay Tần Vi Vi, lại từ từ lui trở về, miễn thốt lên lời cảm tạ sơn chủ đã coi trọng.

- Miêu Nghị!

Tần Vi Vi lên tiếng, nhìn về phía Miêu tiền động chủ đang sờ cằm nhìn Diêm Tu.

- Có thuộc hạ!

Miêu Nghị tiến lên ôm quyền.

Tần Vi Vi lạnh nhạt nói:

- Giao nhẫn trữ vật động chủ Đông Lai động cho Diêm Tu.

Miêu Nghị vui vẻ, chu miệng nhìn Diêm Tu nói:

- Thuộc hạ tự biết rõ mình, đã sớm biết mình làm chức động chủ này không lâu cho nên đã sớm đưa nhẫn trữ vật cho Diêm động chủ. Nhẫn trữ vật trên tay Diêm động chủ là của ta cho lão.

Lời này làm cho Diêm Tu run lên một cái, ba chữ Diêm động chủ làm cho lão có cảm giác rợn cả tóc gáy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play