- Vậy à, Bắc quân thả người nhanh như vậy sao?

Thiên cung, Thanh chủ khoanh tay bước chậm giữa Quỳnh Lâu điện ngọc nghe xong bẩm báo, chậm rãi hỏi một tiếng.

Thượng Quan Thanh đi theo ở phía sau đáp:

- Đúng vậy! Xem ra Ngưu Hữu Đức ở bên Cực Nhạc Giới đã không sao rồi, bằng không Khấu Thiên Vương cũng sẽ không giải trừ cấm lệnh đối với những chùa chiền như vậy đâu.

Thanh chủ hừ hừ hai tiếng.

- Tên khi chết bầm này đến chỗ nào cũng không chịu ngừng quậy. Chạy tới chỗ nào, chỗ đó nhất định xảy ra chuyện. Nhưng mà tên khi chết bầm này đúng là tài thiệt. Bên phía Doanh gia hạ hắc thủ như vậy không ngờ lại không thể giết hắn, còn khiến cho hắn còn sống trở lại. Doanh lão quỷ đoán chừng trong lòng không quá thư thái nha,

Thượng Quan Thanh cười theo nói:

- Qua được mùng một sợ là khó qua mười lăm, chẳng những là Doanh gia, mấy nhà đó cũng sẽ không ngồi nhìn Ngưu Hữu Đức trưởng thành. Sự đả kích sau này ngấm ngầm hay công khai chỉ sợ có hắn chịu.

- Đây là hăn tự tìm, trẩm xem hắn có thể kháng cự bao lâu.

Thanh chủ cười lạnh một tiếng.

Sau khi rời khỏi Cực Nhạc Giới, Miêu Nghị tạm thời cũng không có biện pháp trở về Quỷ Thị. Hắn đi cùng Khấu Tranh trực tiếp quay trở về phủ đệ của Khấu Thiên Vương.

Đây là Miêu Nghị lần thứ hai đến Khẩu phủ, vừa tới cửa, liền thấy Vân Tri Thu dẫn Thiên Nhi, Tuyết Nhi chờ ngoài cửa. Hai người nhìn nhau hội ý nhoẻn miệng cười.

Bất luận Vân Tri Thu bình thường có bao nhiêu chua ngoa, nhưng mà có một điểm Miêu Nghị không thể không thừa nhận, vừa nhìn thấy Vân Tri Thu liền có loại cảm giác của gia đình. Đây là cảm giác không tìm được trên người của những nữ nhân khác. Bên cạnh Vân Tri Thu, hắn có thể không chút kiêng kỵ hiện ra đủ loại khuyết điểm của mình, mắng to nàng người đàn bà chanh chua, nhưng lại không thật sự mắng loạn đối với những nữ nhân khác.

Dĩ nhiên rồi, tánh khí của Vân Tri Thu vừa nổi lên thì vẫn túm lấy hắn đánh cho một trận. Đừng mơ tưởng nàng làm loại tiểu nữ nhân muốn gì được đó, không có cửa đầu.

Dùng lời tự nói của Vân Tri Thu, trước khi ngươi cưới lão nương, lão nương chính là như vậy. Năm đó lúc ngươi lột quần của lão nương bò trên người lão nương tại sao không nói, bây giờ cảm thấy nhìn không thuận mắt hối hận rồi hay sao? Chậm mất rồi!

Đợi ở cửa còn có một đám nữ quyến của Khấu gia, đều chạy ra nghênh tiếp. Một đám người ríu ra ríu rít không phải là Miêu Nghị nhân duyên hảo. mà đều biết đây là người mà lão gia tử của Khấu gia có ý bồi dưỡng. Một khi tương lai lão gia tử không còn nữa, vị này rất có thể quan hệ đến tiền đồ của không ít người, không thừa dịp hiện tại kết giao tốt như thế còn muốn đợi tới khi nào? Có một số việc quá nịnh nọt nam nhân làm khó coi nữ nhân ra mặt thích hợp hơn.

Khấu Tranh lên tiếng chào hỏi cùng mọi người, liền dần đám người Lam Dạ Bồ Tát đi đên bái kiến lão gia tử rồi.

Miêu Nghị cũng lên tiếng chào mọi người. Hắn mới vừa cầm hai tay đối mặt nhìn nhau cùng Vân Tri Thu, cuối cùng vẫn là nàng hàm tình mạch mạch nhẹ nhàng đẩy hắn một chút.

- Huynh đi trước bái kiên nghĩa phụ đi, có gì muốn nói quay lại nói sau.

- Ừ.

Miêu Nghị gật đầu một cái, bước nhanh đuổi kịp Khấu Tranh.

- Thất muội, cái này chưa tính là tiểu biệt thắng tâm hôm chứ?

- Mọi người đêm nay cũng không thể quấy rầy thất muội rồi. Vợ chồng mới cưới khó được gặp mặt, chính là lúc âu yếm, ngày tốt cảnh đẹp, chúng ta cũng không thể làm hỏng chuyện tốt của người ta.

Một đám nữ nhân vây quanh Vân Tri Thu đi vào dọc theo đường đi trêu đùa chọc ghẹo. Vân Tri Thu cũng không phải hiền lành, ngoài miệng không kỵ chay mặn phản kích. Một đám nữ nhân cười hì hì không ngừng, hết sức vui νẻ.

Nhưng mà mọi người đều biết, loại vui vẻ này đều thành lập dưới Khấu Thiên Vương cây đại thụ đó. Một khi Khấu Thiên Vương ngã xuống rồi, vinh hoa phú quý của mọi người cũng có thể cùng theo đó tan thành mây khói. Có lẽ vẫn chưa dừng lại đơn giản như vậy, tình huống tường sập mọi người đầy thêm cũng rất có thể xuất hiện.

Có người ngoài đến, Khấu Lăng Hư ở Thiên Vương phủ chính điện gặp khách. Sau khi khách và chủ chào hỏi xong. Khấu Tranh đối mặt Khấu Thiên Vương bẩm báo về tình huống nắm giữ ngay trước Lam Dạ Bồ Tát.

Thật ra sự tình đến bây giờ đã qua rồi, chỉ có chút chuyện là nhất gia chi ngôn của Miêu Nghị, còn cần tọa thật. Vô luận là bên phía Thiên Đình hay là Cực Nhạc Giới đều muốn biết tình huống, Diệu Tồn chứng nhân đó lại thành mấu chốt.

Sự việc trị liệu Diệu Tồn, Khấu Thiên Vương giao cho Khấu Tranh đi xử lý. Bên Lam Dạ Bồ Tát cũng muốn giám sát tham dự, sau đó khách và chủ tản đi, nhưng mà Khấu Lăng Hư giữ Miêu Nghị lại hỏi chuyện.

- Nếu bị tập kích, sau khi thoát thân khỏi Tuệ Lâm Tinh vì sao chậm trễ cầu viện trong nhà, ngược lại phải kéo dài một ít thời gian như thế?

Trong điện chỉ còn sót ba người là Khấu Thiên Vương, Đường Hạc Niên và Miêu Nghị. Đề tài mà Khấu Thiên Vương đưa ra làm cho không khí trong điện có chút đè nén.

Miêu Nghị trầm mặc một hồi, chậm rãi đáp:

- Tình huống lúc đó, con cũng không biết rốt cuộc là ai muốn đưa con vào chỗ chết, vì sao có thể biết được hành tung của con. Con không dám liên hệ với bất kỳ kẻ nào, chỉ muốn tìm được một địa phương an toàn ẩn thân trước rồi nói sau, không ngờ rằng đụng phải người của La Sát Môn.

Khấu Thiên Vương hí mắt nhìn hắn chằm chằm một lát, cuối cùng phất phất tay tỏ ý hắn lui xuống.

- Ngươi và Lão Thất gặp một lần không dể dàng, đi tiếp Lão Thất đi.

- Dạ vâng!

Sau khi Miêu Nghị chắp tay hành lễ thì lui xuống. Đợi cho Miêu Nghị đã đi xa, Khấu Thiên Vương hừ lạnh một tiếng:

- Nghe được ý trong lời nói của hắn không? Đây là ngay cả Khấu gia cũng đề phòng rồi.

- Ai cha!

Lão Đường buông tiếng thở dài nhẹ nhàng:

- Đại gia tự mình đi Quỷ Thị mang Thất tiểu thư về, hắn cho dù lúc đó không kịp phản ứng, sau cũng khẳng định sẽ có điều phát giác. Khi biết bên này đem Thất tiểu thư trở thành con tin, dưới tình huống sự việc liên quan tánh mạng, thiếu phần tín nhiệm, có đắn đo cẩn thận một chút cũng là chuyện thường tình của con người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play