Miêu Nghị nghiêng đầu nhìn nàng, Tào Phượng Trì nói những lời này khiến hắn có chút bất ngờ, tuy rằng chẳng qua là nàng đang vạch trần chân tướng sự thật, nhưng nàng nói điều đó ngay tại đây giống như đang bôi nhọ Lam Dạ Bồ Tát vậy, huống chi, những lời như thế này không nên nói với một người ngoài như hắn, Miêu Nghị hắn tự nhận không hề có tình bạn qua lại gì với nàng, biểu hiện nhiệt tình như thế này là có ý đồ gì đây?

Hắn không hiểu rõ mục đích của nữ nhân này là gì, thế nhưng ngay từ ban đầu hắn đã cảm nhận được thiện ý đến từ phía nàng. Đương nhiên là hắn không cho rằng nàng ta ngay khi thấy hắn thì vừa gặp đã yêu, dù sao bản thân hắn không thể nào có sức quyến rũ lớn đến vậy, vì thế điều này cũng khiến hắn phải suy nghĩ hồi lâu.

Vẻ mặt hắn không hề biểu đạt bất kỳ nghi ngờ gì ở trong lòng, chỉ làm ra bộ dạng bừng tỉnh nói:

- Nguyện lực? Thì ra nguồn sức mạnh khiến thiên địa biến sắc chính là nguyện lực! Thì ra nguyện lực không đơn giản như vậy, không chỉ có lợi cho tu hành, thật sự là sâu không lường được!

Tào Phượng Trì cười nói:

- Nguyện lực chính là lòng người, hay nói cách khác là tâm nguyện của mỗi người, chẳng những có thể triệu tập linh khí trong thiên địa, mà còn có thể tạo ra sóng gió trong thiên địa. Có một câu nói rất hay thế này, chân thành sẽ hóa thành kiên định, chỉ cần thành tâm thành ý cầu nguyện, không có việc gì là không thể, tâm thành tất linh đó. Đồng thời cũng có một câu nói khác, lòng người khó dò, chẳng phải Tổng Trấn đại nhân mới bảo là sâu không lường được sao? Phật pháp tu tâm, càng nắm giữ chính xác phương diện này nhiều hơn những hành giả khác trong thiên hạ.

- Ha ha, sau khi nghe những lời ngươi nói thực sự đã thông suốt hơn nhiều rồi.

Miêu Nghị gật đầu, bộ dạng tỏ vẻ nhận được chỉ điểm.

- Nếu như Tổng Trấn đại nhân còn muốn ở lại đây mở mang kiến thức, vậy thì Phượng Trì xin từ biệt tại đây, đi trước một bước, sau này gặp lại ở Quỷ Thị.

Tào Phượng Trì hơi hạ thấp người, sau đó rời đi.

Ai ngờ hai tiếng “Phượng Trì” kia dường như xúc động đến Miêu Nghị. Vì thế hắn đột nhiên hô lên:

- Đợi đã!

Tào Phượng Trì dừng bước xoay người, cười nói:

- Không biết Tổng Trấn đại nhân có gì dạy bảo?

Miêu Nghị híp híp mắt nhìn chằm chằm nàng, hỏi:

- Ngươi có quan hệ gì với Hạ Hầu gia?

Tào Phượng Trì cười, không nói, nàng xoay người lần nữa, rời đi.

- Hạ Hầu Long Thành, Hạ Hầu Hổ Thành, Tào Phượng Trì, Hạ Hầu Phượng Trì, Long Thành, Hổ Thành, Phượng Trì, Long Thành Phượng Trì, Hạ Hầu Long Thành có quan hệ gì với ngươi? Là anh ngươi sao?

Miêu Nghị liên tiếp thốt ra mấy cái tên, truy hỏi nàng.

- Tổng Trấn đại nhân suy nghĩ hơi nhiều rồi.

Tào Phượng Trì vẫn đưa lưng về phía hắn, không quay đầu lại, chỉ trả lời hắn một câu như vậy, sau đó bước đi nhẹ nhàng.

- Long Thành Phượng Trì…

Miêu Nghị nhìn chằm chằng thân ảnh Tào Phượng Trì vừa rời đi, miệng vẫn lẩm nhẩm nhắc lại hai cái tên đó, càng nhắc đến thì lại càng cảm thấy rất có khả năng này. Hắn lại liên tưởng đến thái độ thân mật của Hạ Hầu Hổ Thành, liền cảm thấy suy đoán của mình rất có thể là chính xác.

Chẳng qua hắn không quá hiểu rõ, cho dù Hạ Hầu Long Thành là anh của hai người, vậy thì có liên quan gì đến việc hai người biểu đạt thiện ý với hắn chứ?

Bởi vì hắn không biết được tuy rằng Hạ Hầu Long Thành là một người rất khốn nạn, nhưng ý nghĩa của hắn trong lòng Hổ Thành và Phượng Trì lại không giống thế, trong mắt những người khác, hắn khốn nạn, nhưng trong mắt hai người đó, hắn là một tồn tại không ai có thể thay thế được. Cái chết của Hạ Hầu Long Thành trở thành nỗi đau xót vĩnh viễn không thể phai nhòa trong lòng hai người. Miêu đại quan nhân lại là người bạn duy nhất của Hạ Hầu Long Thành.

- Đại nhân!

Diêm Tu đi lên từ chân núi xuất hiện ở bên cạnh Miêu Nghị, hỏi:

- Hiện giờ có thể lên đường chưa?

Miêu Nghị nhìn quanh, hỏi:

- Sao Diệu Tồn vẫn chưa tới?

Mặc dù hắn có bản đồ tinh vực trong tay, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là người ngoài, con rể Khấu Thiên Vương cũng không tiện chạy loạn khắp nơi trong địa bàn Cực Nhạc Giới, tốt nhất là nên có người trong Phật Môn dẫn đường.

Diêm Tu nghe vậy, lập tức dùng linh tinh liên hệ với Diệu Tồn.

Miêu Nghị thấy linh tinh trên tay hắn lay động một hồi lâu, nhíu mày hỏi:

- Có chuyện gì à?

Diêm Tu:

- Vẫn không có hồi âm.

- Ồ!

Miêu Nghị nhìn về phía Lam Dạ Tự:

- Dù sao có quá nhiều khách đến thăm, chắc là có chuyện gì đó rồi chúng ta chờ một chút rồi hẳn liên lạc lại đi.

Hai người liền đứng ngay tại chỗ, đợi ước chừng nửa canh giờ. Những vị khách chung quanh đều đã đi hết, vẫn không thấy Diệu Tồn đi ra. Trong lúc đó Diêm Tu đã liên hệ mấy lần, Diệu Tồn vẫn không hề hồi âm, điều này khiến hai người lo lắng không biết có xảy ra biến cố gì hay không.

Nhưng đúng lúc này, một đoàn người đi ra từ bên trong Lam Dạ Tự, người đi đầu chính là Phổ Lan Cư Sĩ đang vận trên mình trang phục thiên nữ Phật gia, vẻ mặt mỉm cười dẫn theo đám tùy tùng đi đến.

Khi đã tới gần, cả hai chào hỏi. Phổ Lan Cư Sĩ mỉm cười nói:

- Hẳn là Ngưu Tổng Trấn đang đợi Diệu Tồn.

Thân phận của đối phương hoàn toàn có tư cách biết về Diệu Tôn, Miêu Nghị chỉ sửng sốt một chút, sau đó gật đầu nói:

- Đúng vậy! Cư sĩ muốn trở về rồi sao?

Phổ Lam Cư Sĩ:

- Nghe Diệu Tồn nói, Ngưu Tổng Trấn mới đến Cực Nhạc Giới, cũng muốn dạo chơi khắp noi trong Cực Nhạc Giới nhằm mở mang kiến thức, đúng lúc bần tăng cũng muốn đi du lịch bốn phương, vì thế liền thay Tổng Trấn làm chủ bảo Diệu Tồn lui xuống, sẽ tốt hơn nếu bần tăng dẫn đường cho Ngưu Tổng Trấn, phải không?

Trong cảm giác của Miêu Nghị, người phụ nữ này đã từng châm chọc hắn tại đại điện, vì thế hắn khá là bài xích nàng, hắn thuận miệng nhã nhặn từ chối, nói:

- Thân phận Cư Sĩ cao quý, huồng chi nam nữ cũng có khoảng cách không dám làm phiền.

Phổ Lan Cư Sĩ:

- Chẳng lẽ thân phận của Ngưu Tổng Trấn kém hơn bần tăng sao? Về phần khoảng cách nam nữ, chẳng lẽ Ngưu Tổng Trấn không nhìn ra Diệu Tồn là một người con gái sao?

Lời này giống như đang trêu chọc hắn vậy, khiến cho trong lòng Miêu Nghị càng chán nản hơn nữa, hắn đã nói rõ ràng như thế, dù cho kẻ ngu cũng biết bản thân hắn đang tìm cớ từ chối khéo, ai ngờ căn bản đối phương vẫn không xem lời nói đó ra gì, bởi thế hắn không biết phải nói gì cho phải.

Không nói lời nào cũng đồng nghĩa với thầm chấp nhận, ít nhất là Phổ Lan Cư Sĩ cho rằng như vậy, nàng xoay người nói với tùy tùng đứng sau lưng:

- Không cần có nhiều người cùng đi theo như vậy đâu, các ngươi cứ đi về trước, ta và Ngưu Tổng Trấn vừa gặp đã thân, sẽ đi du lịch cùng nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play