Người đàn bà hư hỏng? Nguyệt Dao sững sờ, hơi hơi hiểu vì sao đại ca lại phản ứng mạnh đến vậy, giọng điệu dở khóc dở cười:

- Đại ca, thực sự không liên quan đến Giang Nhất Nhất, chẳng qua sau khi trải qua sự việc lần này, tựa như ta được tỉnh mộng vậy, hơi chán nản, hiện tại làm sao ta có hứng thú tìm một người đàn ông khác được.

Miêu Nghị cũng không buông tha chuyện này dễ dàng như vậy:

- Huynh trưởng như cha, ngươi cũng đã không còn nhỏ tuổi, chuyện cả đời phải giải quyết thật sớm, xem như ta hoàn thành được một tâm sự trong lòng. Như vậy, ngươi cứ nhìn thử đi, xem có người nào mà ngươi cảm thấy yêu thích không ta sẽ để ý một chút, ngươi nhất định sẽ chọn được thôi.

Nguyệt Dao đẩy đẩy tay hắn, ngữ điệu ỉu xìu yếu ớt:

- Đại ca, ta đã nói hiện giờ không có hứng thú gì hết, chuyện này mà ngươi cũng ép ta sao?

Nàng thấy Miêu Nghị thực sự tức giận rồi, lập tức lùi hai bước về phía sau, khoát khoát tay:

- Thôi thôi, ngươi làm như ta không gả được vậy đó, ta nói lại vậy, sớm muộn gì ta cũng sẽ tìm một người, ngươi hài lòng chứ?

Miêu Nghị:

- Cái gì mà sớm muộn gì cũng tìm, lão tam, ngươi đừng nói chuyện mơ hồ cho qua, ngươi nói cho ta biết sớm muộn thì đó là lúc nào?

Nguyệt Dao bị hắn đánh bại, cái trán cúi xuống:

- Đại ca, tối thiểu thì ngươi cũng phải đợi ta tìm được một người phù hợp chứ không thể ép ta tìm tùy tiện một người nào đó chứ?

Sau đó nàng ngẩng đầu lên:

- Ta quyết định rồi, nhất định phải tìm được một người đối xử với ta thật tốt như đại ca vậy.

Miêu Nghị im lặng, trực giác của hắn cảnh báo lão tam chỉ nói cho qua chuyện với hắn mà thôi.

Sự thật là, hoàn toàn chính xác là Nguyệt Dao trả lời cho có lệ thôi, bởi vì chuyện của Giang Nhất Nhất đã khiến nàng không còn để tâm ở phương diện này, ít nhất là tạm thời không có tâm trạng để ý.

Hai vai Miêu Nghị rũ xuống, không nói thêm điều gì nữa, quay người chậm rãi rời đi, xúc động vì câu nói kế tiếp của Nguyệt Dao.

Thấy hắn như thế, Nguyệt Dao ngạc nhiên, nói:

- Đại ca không đến mức vậy chứ? Ngươi đẩy ta ra vội và thế à?

Miêu Nghị đưa lưng về phía nàng, khoát tay áo, rời đi trong chán nản.

Trong phòng, Vân Tri Thu đang cười nói điều gì đó cùng Tuyết Linh Lung. Thấy Miêu Nghị đã về, phát hiện trạng thái tinh thần Miêu Nghị không quá tốt, Tuyết Linh Lung rất biết điều rời đi

Vân Tri Thu mỉm cười, tự mình đưa Tuyết Linh Lung ra khỏi cửa, vừa trở về phát hiện Miêu Nghị vẫn ủ ê thất vọng không nói gì. Nàng nhích đến gần, dịu dàng hỏi:

- Có chuyện gì thế?

Đôi tay Miêu Nghị vịn vào cửa sổ, khẽ thở dài, nói:

- Ta đã nói với lão tam chuyện của Giang Nhất Nhất.

Lông mày Vân Tri Thu nhíu lại, nói:

- Sao thế, nàng vẫn còn thẫn thờ hay sao? Đang oán hận ngươi à? Nếu quả thật như thế, thực sự không quá thấu tình đạt lý rồi, đừng nói với ta là ngươi không đành lòng nên đã kể luôn cả chuyện ta ép chết Giang Nhất Nhất cho nàng nghe luôn à?

Miêu Nghị vẫn vô cùng mờ mịt, lắc đầu:

- Lão tam nói đời này nàng không lấy chồng.

- Việc này... Tâm trạng nàng như thế nên mới nói vậy thôi, nhưng...

Vân Tri Thu hơi chần chờ, nói:

- Nói sao nhỉ, ngươi cũng đã nói rồi, có lẽ có liên quan đến trải nghiệm cuộc sống nghèo khó trước kia, từ nhỏ lão tam đã khôn khéo lối đời, là một người con gái không hề dễ dãi. Đàn ông bình thường sẽ không khiến nàng tín nhiệm, tên Giang Nhất Nhất này có thể khiến nàng đem lòng yêu, xem như cũng có bản lĩnh đối phó nữ nhân. Đã có chuyện này xảy ra, làm sao nàng có thể không để ý chứ? Nếu muốn nàng tiếp nhận người đàn ông một cách đơn giản thì thật quá khó khăn.

Miêu Nghị gật đầu thật khẽ, cúi đầu nói:

- Có lẽ đây là vấn đề, nhưng quan trọng nhất là lão tam và Giang Nhất Nhất đã xảy ra chuyện kia, dù sao này lão tam có tìm được một người đàn ông thích hợp, dù sao thân thể lão tam không còn trinh tiết nữa. Người nam nhân kia có để ý đến chuyện đó không, sau này lão tam có bị hắn khinh khi vì điều đó chứ, có thể sẽ bởi vì điều đó mà nén giận mọi khi dễ nhục nhà? Ngay cả khi nàng có thể nói ra đi nữa, nếu như đã đến mức độ đó rồi, chúng ta can thiệp thế nào đây? Chẳng lẽ đánh tên đàn ông kia một trận nhớ đời? Liệu có thể giải quyết được vấn đề gì không? Chúng ta sẽ giết thằng đó hả?

Vân Tri Thu ngậm miệng chẳng biết nói thế nào, không ngờ nam nhân của nàng đã nghĩ cho lão tam xa đến vậy, có thể thấy được hắn quan tâm muội muội mình vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, vừa bực mình vừa buồn cười nói:

- Đàn ông các ngươi có để ý chuyện này hay không, chẳng phải ngươi hiểu rõ nhất sao? Ngươi là đàn ông, chắc chắn phải hiểu rõ hơn ta chứ?

Vân Tri Thu liếc mắt nhìn hắn.

Miêu Nghị nhẹ nhàng lắc đầu:

- Thói đời hiện này đối xử với phụ nữ vô cùng bất công.

- Xì!

Vân Tri Thu giễu cợt, nói:

- Đối với những người phụ nữ khác thì ngươi cảm thấy đương nhiên, còn chuyện này xảy ra trên người muội muội người thì ngươi cảm thấy bất công rồi à, tâm tính quái lạ gì thế?

- Triệu Phi...

Miêu Nghị đang trầm ngâm, đột nhiên nói ra một cái tên.

Vân Tri Thu ngạc nhiên:

- Triệu Phi thì sao?

- Triệu Phi không quan tâm đến chuyện này mà, phải không?

Miêu Nghị sờ sờ cằm, môi mấp máy, sau đó lắc đầu:

- Con người Triệu Phi không tệ, đáng tiếc là hắn đã cưới Ô Mộng Lan. Làm sao ta có thể chia rẽ vợ chồng họ rồi để Triệu Phi cưới lão tam?

Đôi mắt Vân Tri Thu sáng lên vẻ giảo hoạt, nói giọng điệu dí dỏm pha trò:

- Còn có một cách, ngươi để lão tam làm thiếp cho Triệu Phi.

Miêu Nghị bỗng nhiên xoay người trợn mắt nói:

- Ngươi vừa nói cái gì đó? Có một người chị dâu nào giống ngươi à? Tại sao ta có thể để lão tam là thiếp cho người khác được chứ? Nếu thực sự như thế, ta đã không còn lo lắng quá nhiều như vậy, với sắc đẹp của lão tam, rất nhiều tên đàn ông đều muốn nàng, cần tìm đến Triệu Phi làm gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play