Sau khi nói ra hết tiền nhân hậu quả. Phi Hồng ngồi co quắp trên mặt đất nước mắt đầy mặt.

Tuyết Nhi ở bên cạnh nghe vậy trong lòng cũng ưu sầu, không ngờ một ca kỹ thanh lâu lại có xuất thân như vậy, lại là con gái của một vị Tinh Quân.

Vân Tri Thu cũng vô cùng kinh ngạc, thật sự không ngờ được viên ngọc minh châu trên tay Tinh Quân này lại là năm đó vị kia chịu biệt án địa ngục khảo hạch mà liên lụy đến cả nhà bị giết hại, đường đường là con gái của Tinh Quân lại luân lạc tới thanh lâu làm ca kỳ, quá trình biến hóa thành thân phận này đừng nói là người trong cuộc, người bên ngoài nghe thấy cũng không thể không thổn thức cảm khái.

Trước đó Giang Nhất Nhất của Quần Anh Hội là như vậy, bây giờ Phi Hồng của Giám sát tả bộ cũng như vậy, hai người đều đụng phải ở đây, Vân Tri Thu coi như là phục Thiên Đình rồi, đều ở sau lưng làm chuyện xấu xa này, lại dùng thủ đoạn người không thể thấy này để khống chế người khác.

- Muội muội ngoan đừng khóc nữa! - Vân Tri Thu đỡ Phi Hồng đứng lên, ôm chầm vào trong lòng an ủi, nói: - Nếu đã là như vậy, muội càng không thể trở về Giám sát tả bộ nữa, mật thám thất thủ bại lộ thân phận. Giám sát tả bộ còn có thể sử dụng muội sao? Cho dù còn có thể sử dụng, có quỷ mới biết bọn họ sẽ còn bắt muội làm bao nhiêu chuyện hạ lưu thân bất do kỷ nữa, muội là một cô gái tốt, muội thật sự muốn đi đến mức độ không thể cừu văn như vậy sao? Muội thật sự tin bọn họ nói cái gì mà chỉ cần mẹ con các ngươi nghe lời thì sẽ có cơ hội sống sót sao? Xuất thân bối cảnh của mẹ con hai người đã định trước là có vài chuyện là thấy không được ánh sáng, bọn họ chỉ biết ép lấy giá trị lợi dụng của muội, đợi đến khi muội không còn hữu dụng nữa, chính là lúc mẹ con muội phải chết, muội có hiểu không?

- Nhưng muội có thể làm thế nào đây? Cũng không thể mở mắt nhìn mẹ muội đi đến chỗ chết được làm theo lời bọn họ nói thì chí ít mẹ muội trước mắt sẽ không có chuyện gì, còn có thể tiếp tục sống.

- Muội ngốc quá! Không phải vẫn còn có đại nhân sao? Ở bên cạnh đại nhân có thể bảo vệ được trước mắt không nói làm gì, mà tương lai sau này mới là hy vọng thật sự chỉ có đại nhân nổi lên, mới có thể chân chính lo lắng được cho muội, đợi đại nhân có thực lực rồi, sao có thể không nghĩ cách cứu mẫu thân của muội ra khỏi bể khổ? Muội muội, đi theo Giám sát hữu bộ một khi muội không còn tác dụng đối với bọn họ nữa, chỉ có một con đường chết mà thôi, tiếp tục ở lại bên cạnh đại nhân, có bọn ta phối hợp với muội, muội có thể vĩnh viễn giả bộ không bị bại lộ. Như vậy muội vĩnh viền sẽ có giá trị với Giám sát hữu bộ, đã có thể giữ được bản thân muội, cũng có thể giữ được mẫu thân của muội, cho dù muội không nghĩ cho bản thân mình, cũng phải nghĩ cho mẹ muội nghĩ cho tương lai của mẹ con muội...

Một phen khuyên nhủ hết lời. Diêm Tu canh giữ ở ngoài cửa nghe thấy cũng âm thầm lắc đầu, không hổi là bà chủ của nhà trọ Phong Vân. Nói có dăm ba câu đã đem mật thám của Giám sát tả bộ khuyên bảo thành phản gián...

Vân Tri Thu trở về phòng mình liếc mắt nhìn Miêu Nghị đang đứng trước cửa sổ, đi đến đằng sau hắn, hai tay đặt lên đầu vai hắn, nói:

- Được rồi, không cần lo lắng nữa, thiếp đã giết Phi Hồng giúp chàng rồi.

Khóe môi Miêu Nghị co lại nhãn thần có chút phức tạp, nữ nhân đó bất kể nói như thế nào, dù sao cũng đi theo hắn nhiều năm như vậy, hắn vẫn còn mơ hồ nhớ được tình hình lúc lần đầu gặp nữ nhân đó hát hay múa giỏi, sự xinh đẹp của cô ấy lúc mới gặp vẫn còn trong trí nhớ hắn, hắn chầm chậm quay người lại, vẻ mặt khổ sở nói:

- Nàng giết cô ta rồi, Giám sát tả bộ bên đó phải làm thê nào? Vân Tri Thu cau mày liếc mắt nhìn phản ứng của hắn, thầm cười lạnh một tiếng, dùng ngón trỏ về vẽ vòng tròn trên ngực chỗ trái tim hắn, nói:

- Sao vậy? Đau lòng rồi, không nỡ bỏ sao?

Ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, Miêu Nghị vốn tưởng rằng Vân Tri Thu còn có biện pháp gì có thể giải quyết được Phi Hồng bên đó một cách tốt nhất, không ngờ lại trực tiếp hạ độc thủ, có chút bấc đắc dĩ lắc đầu nói:

- Ta chỉ là đang nghĩ, trở về làm thế nào ứng phó với Giám sát tả bộ thôi.

- Được rồi! Đùa với chàng thôi, một người dáng dấp xinh đẹp như vậy, lại có thể ca hát nhảy múa, ngay cả nữ nhân nhìn thấy còn động lòng, huống chi là nam nhân, nếu ta thực sự giết cô ta, chàng còn không phải sẽ ghi hận ta cả đời sao? - Vân Tri Thu xì mũi coi thường châm chọc một tiếng, quay người lắc eo đi đến chiếc ghế ở đối diện bên cạnh vặn người, hai tay kéo quần lên một chút cho thoải mái, rồi ngồi xuống, thở ngắn than dài nói: - Không có cách nào, ai bảo lão nương dáng dấp không đẹp như người ta, cũng chỉ có thể giúp người ta dọn phân mà thôi, bằng không cũng không thể bị người ta một chân đá ra xa.

“...” Nghe thấy vế trước, Miêu Nghị trước là không biết nói gì, nghe xong phần sau lại không nhịn được liếc mắt nhìn nàng, bước nhanh đến trước mặt nàng, kỳ dị nói:

- Nàng thật sự không giết cô ta?

Vân Tri Thu vắt chéo hai trân, cười như không cười, nói:

- Vậy chàng hi vọng ta giết cô ta, hay là hi vọng ta không giết cô ta?

Miêu Nghị dở khóc dở cười, nữ nhân này dường như thích lấy việc ngược mình làm vui, đưa tay ra trêu ghẹo nàng, nói:

- Đừng làm loạn nữa, nói việc chính đi.

Phách! Vân Tri Thu kéo tay hắn ra, nói:

- Ai làm loạn với chàng, chàng ở ngoài câu tam đáp tứ, đối với ta mà nói lẽ nào không phải là chính sự ư, lẽ nào còn muốn ta coi như chuyện bình thường đến giải sầu hay sao?

Miêu Nghị nắm lấy cánh tay nàng, một tay kéo nàng đứng lên, mình thì ngồi xuống, lại thuận thế kéo nàng ngồi lên trên đùi mình, vòng tay ôm lấy thắt lưng nàng không để cho nàng chạy, nói:

- Nói cho rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play