Đây là đang khuyên nhủ người khác sao? Miêu Nghị thần tình co quắp, vội vã tiến lên kéo tay áo của Vân Tri Thu.

- Lôi lôi kéo kéo cái gì? - Vân Tri Thu vỗ lên tay hắn một cái rồi đẩy tay hắn ra, nói:

- Nó được nói người khác, người khác còn nói không được nó, đây là cái đạo lý gì? Việc người khác không thể thấy được cũng làm cả rồi, còn sợ người khác nói sao? Có bản lĩnh thì đập đầu chết đi, cần gì phải ở đây giả mù sa mưa (vờ vĩnh) làm bộ làm tịch để lấy sự đồng tình của người khác?

- Nàng... - Miêu Nghị khí chận.

Nguyệt Dao nằm sấp lau nước mắt, ngồi dậy, mặt tràn đầy phẫn nộ, cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Vân Tri Thu, chuyện đau lòng hình như cũng bỏ qua rồi, lửa giận dường như lại ra rồi.

“Xụy!” Vân Tri Thu khinh miệt không thèm lên tiếng, hếch chiếc cằm cao ngạo lên, không đếm xỉa đến lửa giận của Nguyệt Dao, cứ như vậy quay người nhẹ nhàng rời đi. Miêu Nghị nhìn trái nhìn phải, cũng không biết nên giúp người nào cho tốt, không biết mở miệng thế nào, nhìn về phía Thiên Nhi, Thiên Nhi cũng là vẻ mặt bất đắc dĩ.

- Thiên Nhi! - Bên ngoài lại truyền tới tiếng gọi của Vân Tri Thu.

“Ôi!” Thiên Nhi vội vàng cúi đầu tránh khỏi ánh mắt của Miêu Nghị chạy ra. Vừa đến bên ngoài, Vân Tri Thu liền thấp giọng giao phó:

- Xem chừng tiểu cô nãi nãi này, không có sự đồng ý của ta không được để cô ta đi ra, người ở đây nhiều nhãn tạp.

Thiên Nhi yếu ớt nói:

- Phu nhân, giam giữ cô ấy như vậy không tốt lắm, sợ là đại nhân sẽ không đồng ý.

Vân Tri Thu nói:

- Việc này chàng chính là hồ đồ, đừng để ý đến chàng, không đồng ý cứ bảo chàng đến tìm ta, muốn ầm ĩ muốn làm loạn ta đều phụng bồi! Trước tiên đóng cửa lại, đợi tiểu cô nãi nãi này tâm tình ổn định lại, đầu óc tỉnh táo lại, khôi phục được lý trí rồi, sẽ không làm loạn nữa rồi nói. Bây giờ thả cô ta ra ngoài đi dạo chơi còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

- Hiểu rồi ạ. - Thiên Nhi gật đầu nói.

Trong phòng, Nguyệt Dao ngồi ở bên giường cúi đầu nhìn ngón chân, Miêu Nghị đứng ở bên cạnh cũng không lên tiếng. Sau khi Thiên Nhi vào, Miêu Nghị đưa mắt nhìn, ý bảo chăm sóc cho tốt. Trước đó huynh muội hai người lời tàn nhẫn gì cũng đều nói cả rồi, một người nói không có muội muội này, một người nói không nhận đại ca này. bây giờ chàng cũng không biết nên nói gì, quay người rời đi.

Lúc này, Phi Hồng đang ngồi tĩnh tọa ở trước bàn trang điểm, chiếc lược trong tay chậm rãi chải hai sợi tóc mai buông xuống, biểu hiện bình tĩnh, trong lòng lại lo sợ bất an.

Diêm Tu ở trong phòng, mặc dù chỉ là đứng yên tình ở bên cửa cửa cũng mở rộng không lo có mưu đồ gây rối gì, nhưng từ khi gả cho Ngưu Hữu Đức, có nam nhân khác trực tiếp xông vào tẩm cư của nàng vẫn là chuyện chưa từng có.

Hỏi qua lý do tại sao, cũng mắng chửi láo xược, nhưng Diêm Tu chỉ nói một câu, phụng mệnh bảo vệ cô ta!

Cô ta lấy tinh linh ra muốn liên hệ với Miêu Nghị, kết quả Diêm Tu lại ra tay đoạt lấy tinh linh của cô ta không cho cô ta cơ hội liên hệ với bên ngoài.

Kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra Diêm Tu là đang canh chừng mình, điều này khiến cho trong lòng cô ta vô cùng lo lắng không yên, cố gắng cố ý hạ thấp người.

- Phu nhân! - Phi Hồng lập tức bỏ chiếc lược xuống đứng lên, như gặp được cứu tinh, bước nhanh lên phía trước nghênh đón, vẻ mặt ủy khuất chỉ vào Diêm Tu cáo trạng, nói:

- Phu nhân, Diêm Tu này quả thự là vô pháp vô thiên rồi, lại dám một mình tự tiện xông vào khuê phòng của thiếp, nếu như việc này truyền ra ngoài, thiếp chính là có một trăm cái miệng cũng nói không rõ... - Đem sở tác sở vi của Diêm Tu ra tố cáo một phen.

Không nghiêm trọng như vậy chứ, trong Tôn trấn phủ xảy ra chút chuyện, là ta lệnh cho hắn đến bảo vệ cô. - Vân Tri Thu cười lên một tiếng, quay đầu lại nghiêng đầu ra hiệu cho Diêm Tu

Diêm Tu hiểu ý, cúi người lui ra, thuận tay đóng cửa phòng lại, ở bên ngoài canh giữ.

Tuyết Nhi đứng ở bên cạnh Vân Tri Thu vung tay lên, hai nữ nhân đang trong trạng thái hôn mê bị ném trên mặt đất, chính là hai nha hoàn thiếp thân của Phi Hồng.

Phi Hồng cả kinh, trên mặt lóe lên sự hoảng loạn, nếu nói trước kia còn có thể bình tĩnh, đó là vì chắc chắn ở đây không có ai biết bối cảnh của cô ta, hiện tại ngay cả nha hoàn của cô ta cũng động rồi, có vài chuyện tưởng chừng như rõ ràng, thế nhưng theo lý mà nói, bối cảnh của tô ta chắc hẳn sẽ không bị tiết lộ mới đúng, nhiều lắm là trách mình nghe lén việc không nên nghe thôi, mình hoàn toàn có thể nói là tiện đường đi qua nên thuận tiện nghe một chút mà thôi, cho nên cô ta vẫn cố gắng bình tĩnh, trên mặt vẫn còn làm ra thần sắc xấu hổ, nói:

- Phu nhân, thiếp không hiểu đây là có ý gì? Thiếp muốn tìm đại nhân làm chủ! - Nói xong liền muốn mạnh mẽ xông ra.

- Muội muội! - Vân Tri Thu đưa tay ra ngăn lại, vẻ mặt nhàn nhạn ý cười nói: - Mấy năm này, muội chắc chắn cũng biết, việc trong nhà ta vẫn có thể làm chủ được đại nhân có việc của đại nhân, chút chuyện nhỏ giữa nữ nhân trong nhà nếu như khiến cho đại nhân phiền lòng vậy thì không cần thiết đâu, chẳng lẽ muội muội cảm thấy chính thất phu nhân ta đây chỉ để trang trí thôi sao, không quản được muội sao?

- Thiếp tự nhận mấy năm nay cũng coi như là tuân thủ nghiêm ngặt tôn ti, từ trước đến nay chưa từng làm trái lời phu nhân, cũng chưa từng làm qua việc tranh sủng đắc tội với phu nhân, phu nhân bảo thiếp làm gì, thiếp cũng chưa từng nói hai lời, đối với phu nhân luôn cung kính. - Phi Hồng nói rồi chỉ tay về hai thị nữ trên đất, nói: - Nhưng Phi Hồng thực sự không hiểu, rốt cuộc là đã đắc tội với phu nhân ở đâu, sao lại đến mức làm nhục thiếp như vậy, lẽ nào thiếp ngay cả đi gặp người đứng đầu gia đình đòi chút công đạo cũng không được sao?

Vân Tri Thu thu hai tay lại đặt trên bụng, chậm rãi đi qua bên người cô ta, đánh giá bày trí trong phòng, nói:

- Nói gì mà tranh sủng với không tranh chứ, ta thân là chính thất phu nhân mà phải đi tranh sao? Nếu như ngay cả điểm này cũng không có tự tin, ta cũng sẽ không gả cho chàng. Muội muội, ta vẫn luôn cho rằng như vậy, không phải người một nhà không vào chung một cửa, với tư cách là nữ chủ nhân của gia đình, quản được chuyện trong nhà để cho đại nhân yên tâm là việc bên ngoài là trách nhiệm của ta, nếu như để người ngoài chạy đến làm ầm ĩ trong nhà gà chó không yên đó chính là lỗi của ta, cho nên ta muốn làm cho rõ, trong lòng muội muội rốt cuộc là hướng về đại nhân, hay là nghĩ đến quyền lợi của người khác chứ không phải tính cho người nhà, hướng về Giám sát tả bộ? - Quay đầu lạnh lùng liếc một cái, khí thế nghiêm nghị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play