Chiến Như Ý tiến đến thông báo một tiếng. Hiện tại nàng bị Miêu Nghị chèn ép, đã bị mất quyền lực, lăn lộn có chút thảm. Đường đường là đại thống lĩnh trung quân, tác dụng duy nhất gần như chỉ làm các chuyện thông báo.

- Can nương?

Miêu Nghị sửng sốt. Khi nhìn thấy trên khóe miệng Chiến Như Ý lộ ra vẻ châm chọc như ẩn như hiện, hắn bỗng nhiên hiểu rõ. Ngoại trừ Lục bà bà ra, còn có thể là ai.

Sau khi kịp phản ứng, trong lòng Miêu Nghị âm thầm tức giận. Hắn phát hiện nữ nhân này thật đúng là không thức thời. Nàng đã rơi xuống tình cảnh này lại vẫn dám châm chọc lão tử. Chờ đấy. Quay đầu lại xem ta thu thập nàng như thế nào.

Hắn trầm giọng nói:

- Cho mời!

Vốn Miêu không muốn gặp. Nhưng hắn không gặp không được. Sau này hắn ở chỗ này vẫn cần người ta phối hợp. Ở đây dù sao cũng là địa bàn do người ta quản lý. Mình tốt nhất là bình an tới, bình an đi.

Rất nhanh, Chiến Như Ý đã tự mình dẫn Lục bà bà tiến đến. Lục bà bà đối với Chiến Như Ý thật ra khách khí không dám đắc tội. Bối cảnh của người ta bày ra đó. Nàng không thể dễ dàng trêu chọc.

- Ngọn gió nào thổi lão nhân gia ngài tới đây vậy?

Miêu Nghị bước nhanh từ phía sau chiếc bàn dài, vòng ra, cười ha hả chắp tay nói.

Lục bà bà đối với Miêu Nghị sẽ không khách khí. Mặt nàng sa sầm lại, cười lạnh nói:

- Ta không có khả năng gánh vác nổi như lời Tổng Trấn đại nhân nói vậy. Tổng Trấn đại nhân không tới gặp lão thân, lão thân không thể làm gì khác hơn là tự mình đến thăm hỏi.

Châm chọc cũng phải nhìn người. Hơn nữa Miêu Nghị biết lão yêu bà này cùng giám sát Tả Bộ liên thủ ám toán mình, cho nên cũng không lưu tâm. Hắn lên tinh thần tới ứng phó.

- Lão nhân gia ngài nói đùa. Không phải lúc này ta còn bận rộn nhiều chuyện chưa làm xong sao? Ta đang định hôm nào đó sẽ đi thăm hỏi ngài.

- Nếu đại nhân bận rộn, vậy hôm nào hết bận việc rồi hãy nói.

Lục bà bà dứt lời, nhìn trái nhìn phải.

- Nha đầu Phi Hồng đâu?

Miêu Nghị bất đắc dĩ buông tay nói:

- Quy định đã rõ ràng. Ta thật sự không dám dẫn nàng vào Ngự Viên.

- Như vậy...

Lục bà bà trụ vòng vo hai bước, nhíu mày suy tư một hồi. Sau đó Lục bà bà ngẩng đầu lên nói:

- Không bằng như vậy đi. Ta quay lại, đi tìm Thiên Hậu nương nương cầu xin ý chỉ, cầu nương nương khai ân thả cho nha đầu Phi Hồng đi vào. Chút mặt mũi này, Thiên Hậu nương nương vẫn sẽ cho lão thân.

Trong lòng Miêu Nghị thầm mắng. Ngươi là sợ bên cạnh lão tử không cơ sở ngầm theo dõi, phía trên đâu có lý ào lại đáp ứng điều này. Nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài, lại cười ha hả nói:

- Vậy dĩ nhiên là cầu còn không được.

Quải trượng trong tay Lục bà bà đột nhiên dộng xuống.

- Nha đầu kia với ngươi đã nhiều năm như vậy, ngươi chuẩn bị lúc nào mới nâng nàng lên làm chính? Ngươi lúc đó nói là phải xem tình huống. Theo ta được biết, nha đầu đối với ngươi ôn nhu săn sóc, ngoan ngoãn phục tùng, biết lễ biết tiết. Dáng người lại xinh đẹp hiếm thấy. Ngươi còn có chỗ nào không hài lòng chứ?

Vốn mang tâm tình chế nhạo, vừa nghe Lục bà bà tiến cử, sắc mặt Chiến Như Ý liền trầm xuống. Đối với nàng mà nói, thực sự không bình nào không mở. Trong lòng nàng thầm mắng một tiếng. Lão yêu bà không biết xấu hổ. Một con hát còn muốn làm chính thất!

Không quan tâm nàng có hài lòng đối với Miêu Nghị hay không, trong ấn tượng ban đầu của nàng cho rằng mình sớm muộn sẽ phải gả cho Miêu Nghị. Nàng cũng tự nhiên cho rằng mình là chính thất phu nhân. Có người muốn chen chân đến trước mặt, nàng có thể cao hứng mới là lạ.

Trên mặt Miêu Nghị thoáng hiện ý cười.

- Đây là chung thân đại sự. Phải chờ nước chảy thành sông mới được. Về phương diện này ta ghét nhất có người ép ta. Ban đầu, ta đang suy nghĩ nâng Phi Hồng lên làm chính. Bà bà tới ép ta như vậy, không phải là Phi Hồng bảo bà bà tới tạo áp lực cho ta chứ?

Câu nói đầu tiên đã đảo khách thành chủ. Lục bà bà vội vàng xua tay.

- Phi Hồng tuyệt đối sẽ không để cho lão thân tới tạo áp lực. Đây là ý của bản thân lão thân. Ngươi không nên hiểu lầm.

Miêu Nghị:

- Chuyện này tạm thời không đề cập tới nữa. Sau này ta sẽ hỏi một chút về ý định của bản thân Phi Hồng.

Lục bà bà lúc tới khí thế mười phần, náo loạn một hồi lại thành xấu hổ. Nàng phát hiện mình muốn tác hợp lại trở thành gây thêm phiền phức, không thể làm gì khác hơn là từ biệt rời đi.

Hai ngày sau, Lục bà bà nói được thì làm được. Nàng thật sự khiến Phi Hồng được vào Ngự Viên. Theo lý thuyết với cấp bậc của Miêu Nghị không có tư cách dẫn gia quyến tới nơi này.

Mà rõ ràng, sau khi Miêu Nghị phát hiện Phi Hồng tới đây, tâm tình không rõ là cảm giác gì. Thật khiến cho người ta có một cảm giác miễn cưỡng vui cười. Không biết có phải Lục bà bà chuyển lại lời của hắn hay không. Lục bà bà cũng chỉ là đưa Phi Hồng vào, không có cách nào đưa cả thị nữ của Phi Hồng cùng vào. Chỉ có điều Lục bà bà lại an bài hơn mười Tiên Nga khuôn mặt đẹp giống như trong bức họa tới hầu hạ. Toàn bộ Tiên Nga trong Ngự Viên vốn do Lục bà bà quản lý.

Ngoài ra Lục bà bà còn mang đến chút tiên quả các màu các loại. Đó là do Thiên Hậu nghe nói con gái nuôi của Lục bà bà tới, nên cố ý ban cho. Tuy rằng Lục bà bà quản ở đây, chuẩn bị chút tiên quả cũng là chuyện dễ dàng. Chỉ có điều có danh nghĩa Thiên Hậu ban cho, có thể quang minh chính đại thể hiện ra.

Sau khi Miêu Nghị làm xong công tác ban đầu, hắn bắt đầu để Chiến Như Ý dẫn đường, dò xét các điểm đóng quân ở trong Ngự Viên. Đã có Lục bà bà chịu trách nhiệm, khi Miêu Nghị nhìn thấy tâm tình Phi Hồng không cao, liền dẫn nàng theo cùng, đi ra ngoài giải sầu một chút. Hải Bình Tâm cũng vui vẻ đi theo mở rộng tầm mắt. Dọc đường đi, nàng giống như tiểu hài tử hiếu kỳ, hết nhìn đông tới nhìn tây. Bộ dạng không nhìn thấy một chút ổn trọng nào.

Nói là khu trồng cây cảnh riêng nhà Thiên Đế, trên thực tế khu trồng cây cảnh này chính là một tinh cầu. Nếu không phải khó tới gần tinh cầu này, trăm vạn nhân mã Hắc Long Tư đóng ở đây căn bản không đủ.

Trạm canh gác tuần tra chính là Tiên Đào Viên ba nghìn dặm cách phủ tổng trấn không xa. Mặc dù Đào Viên có đại trận phòng hộ, nhưng phái hơn vạn nhân mã chăm sóc. Dù sao địa vực lớn như vậy, chiếm dụng không ít binh lực Hắc Long Tư.

Đổi lại bình thường Miêu Nghị khẳng định không tiến vào Tiên Đào Viên. Nhưng hôm nay lại khác. Đây là nơi chức trách của hắn, lại thêm nhân mã dưới trướng hắn trông coi. Ra vào nơi trọng địa như vậy, hắn thậm chí cũng không cần thông báo. Có thể nói toàn bộ Ngự Viên có rất ít nơi hắn không thể đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play