Miêu Nghị chưa thấy Thiên Hậu Hạ Hầu Thừa Vũ nhưng nghe đồn nàng không đẹp, vị trước mắt cũng là ví dụ.

Không có gì hâm nóng, trên quầy treo lơ lửng sợi dây thừng, nữ nhân quét qua đám người ngồi bên dưới rồi giật dây thừng. Tiếng chuông ngân vang, bắt đầu đấu giá.

Rèm sau đài tách ra hai bên, một nữ nhân lão luyện khác bước ra, tay cầm cái khay, tấm vải nhung lót khay đựng một trái đào to vàng óng, dưới lớp vỏ lấp lánh ánh sáng. Nữ nhân bưng khay đứng trước đài giơ ra cho mọi người xem.

Đám đông dưới đài rục rịch, hơi xôn xao, ồn ào bàn tán, nhưng phần lớn là dao động pháp lực truyền âm giao lưu.

- Đào tiên!

Miêu Nghị truyền âm hỏi Chiến Như Ý ngồi cạnh:

- Đây là đào tiên sao?

Tiên hạnh dù chín hay sống, hay nửa chín nửa sống thì Miêu Nghị đã ăn nhiều, lần đầu tiên hắn thấy đào tiên. Nghe nói một trái đào tiên ẩn chứa linh khí còn hơn mười trái tiên hạnh, nhưng thứ này bị Thiên Đình lũng đoạn tại sao xuất hiện trong phòng đấu giá chợ quỷ?

Chiến Như Ý hờ hững khẽ ừ:

- Ừm!

Miêu Nghị hỏi:

- Nàng đã ăn bao giờ chưa?

Chiến Như Ý nói:

- Triều thần xếp hàng tiên ban miễn không làm gì sai thì mỗi năm sẽ nhận được bệ hạ ban thưởng.

Miêu Nghị đã hiểu, không nói gia gia của Chiến Như Ý, phụ thân nàng là một trong bảy mươi hai hầu của Thiên Đình, sợ là mỗi năm đều được ăn. Miêu Nghị cũng hiểu loại tiên quả này tuy bị Thiên Đế lũng đoạn nhưng gã không chiếm một mình, chẳng qua muốn giữ quyền khống chế.

Miêu Nghị nhìn đào tiên chằm chằm, hỏi:

- Ăn ngon không?

Chiến Như Ý phớt lờ Miêu Nghị.

Nữ chủ trì ở trên đài mở miệng, mặt không đẹp nhưng giọng nói trong veo du dương, không giống Hạ Hầu Long Thành giọng như vịt:

- Có một trăm trái đào tiên, giá quy định là hai mươi ức Hồng Tinh, mỗi lần đấu giá là một ức Hồng Tinh, ai muốn xin giơ thẻ lên.

Nữ nhân giật dây thừng, đinh một tiếng biểu thị đấu giá chính thức bắt đầu, không dông dài cái gì, rất dứt khoát.

Dưới đài có người giơ thẻ lên, một người khác giơ lên theo, nghĩa là mỗi lần giơ thẻ sẽ tăng gía một ức Hồng Tinh.

Nữ chủ trì quét qua quần áo người đang ngồi, không ngừng lắc chuông to, mỗi lần lắc tức là có người tăng giá một lần.

Trong lòng Miêu Nghị hiểu một trái đào tiên bằng một trăm Tiên Nguyên đan. Một trăm đào tiên tương đương với một vạn viên Tiên Nguyên đan, giá trị thực dụng cỡ mười ức Hồng Tinh, giá quy định hai mươi ức là đã tăng lên gấp đôi. Nhưng quan trọng là không phải ai cũng được ăn thứ này, như Miêu Nghị chấp chưởng Thiên Nhai, hiện giờ là đại thống lĩnh Hắc Hổ Kỳ nhưng cũng chưa từng ăn, lấy đào tiên làm quà tặng sẽ rất hãnh diện.

Cộng thêm thiết kế tiếng chuông thúc đẩy người hăm hở tiến lên. Miêu Nghị quay đầu nhìn người ngồi sau lưng mình không ngừng giơ thẻ lên, hắn hơi rục rịch, muốn mua về cho nhóm Vân Tri Thu nếm thử. Vài chục ức Hồng Tinh đối với tu sĩ nhỏ bình thường là tài sản kếch sù, nhưng với Miêu Nghị làm đại thống lĩnh Thiên Nhai mấy ngàn năm thì không đáng gì. Quan trọng là mua về làm quà sẽ khiến thê thiếp vui vẻ, đào tiên này rất thích hợp làm quà.

Thế là Miêu đại quan nhân không chút do dự giơ thẻ lên, nữ chủ trì trên đài nhanh chóng nhìn chằm chằm, lắc chuông vang.

Chiến Như Ý, Khang Đạo Bình, Diêm Tu ngồi hai bên nghiêng đầu nhìn sang. Đặc biệt Chiến Như Ý, khuôn mặt sau tấm rèm xụ xuống, mắt bốc lửa, nhưng cách vải đen nên Miêu Nghị không thấy.

Thứ giá trị thực dụng mười ước nhưng nhanh chóng đẩy lên hơn ba mươi ức. Miêu Nghị nâng giá một lần sắp bị người ta dìm xuống.

Nhưng Miêu Nghị quyết tâm lấy bằng được, hắn giơ thẻ ba lần.

Chiến Như Ý ngồi một bên không kiềm được tức giận truyền âm quát:

- Ngưu Hữu Đức, ngươi đang làm gì?

Miêu Nghị trả lời:

- Đang đấu giá chứ làm gì nữa!

Chiến Như Ý nói:

- Ngươi đấu giá làm gì? Là ý của cấp trên sao?

Miêu Nghị đáp:

- Không, không liên quan cấp trên, ta chưa được nếm đào tiên nên muốn mua về thử.

Chiến Như Ý nổi giận:

- Ngươi có biết hôm nay mình đến làm gì không? Chúng ta đang nhiệm vụ, ngươi gây rối cái gì!

- Ta bỏ tiền của mình ra mua đồ, người ta chẳng biết ta là ai thì sao bảo là quấy rối?

Ngoài miệng Miêu Nghị ngạc nhiên, tay thì lại giơ thẻ tăng giá.

Chiến Như Ý nói:

- Bỏ ra mấy chục ức mua một trăm trái đào tiên, không biết cái gì gọi là chịu thiệt sao?

Miêu Nghị nhìn bốn phía, giá tiền lại bị dìm xuống, xem ra không chỉ mình hắn không sợ bị lỗ.

Miêu Nghị cãi lại:

- Ta chưa nếm qua nên muốn thử.

Chiến Như Ý tức điên, hắn cưới nàng về thì muốn ăn lúc nào chẳng được?

Chiến Như Ý tức giận nạt:

- Ngươi dừng tay cho ta, muốn nếm thử thì ta sẽ tặng một ít cho ngươi!

Trong suy nghĩ của Chiến Như Ý thì khó cãi lại ý của ngoại công Doanh Cửu Quang. Có lẽ ngoại công sẽ không để ý Ngưu Hữu Đức và nữ nhân thanh lâu gian díu, ở trong mắt nam nhân thì loại chuyện này không là gì, cuối cùng Chiến Như Ý vẫn sẽ phải gả cho tên khốn này.

Miêu Nghị hạ xuống thẻ bài, hỏi:

- Thật không? Tặng bao nhiêu?

Chiến Như Ý nói:

- Ta không mang theo, chờ nhiệm vụ kết thúc sẽ tặng ngươi hai trái.

- Mới có hai trái?

Miêu Nghị kinh ngạc hỏi:

- Chiến mỹ nhân keo quá vậy.

Chiến Như Ý nói:

- Chỉ là nếm thử, ngươi còn muốn bao nhiêu nữa? Muốn ăn như cơm sao? Nhà ta mỗi năm được ban thưởng chỉ có mấy chục trái.

Miêu Nghị không chịu, hai trái thì làm được gì, một mình hắn ăn còn không đủ chứ đừng nói chia cho thê thiếp trong nhà.

Miêu Nghị lập tức giơ thẻ lên lại tăng giá:

- Bỏ đi, ta xin nhận tấm lòng của nàng, ta tự mình mua vậy.

Chiến Như Ý quát tháo:

- Ngươi không biết là chúng ta đến chấp hành nhiệm vụ sao?

Tròng mắt Miêu Nghị xoay tròn nói:

- Hay là cấp trên lấy đào tiên ra bán?

Chiến Như Ý nói:

- Không phải.

Miêu Nghị lại hỏi:

- Đào tiên này liên quan đến nhiệm vụ sao?

Chiến Như Ý nói:

- Không có.

- Vậy ta mua nó có vấn đề gì?

Miêu Nghị giơ cao thẻ, thi pháp bằng giọng khàn khàn:

- Năm mươi ức Hồng Tinh!

Giá tiền đã lên đến bốn mươi ức, người giơ thẻ thưa dần, chỉ còn rải rác vài người. Miêu Nghị lười dằng dai, trực tiếp thêm mười ức vào, đỡ khỏi phải giơ thẻ hoài, hắn không để ý ít tiền này.

Miêu Nghị rống lên, Diêm Tu, Khang Đạo Bình câm nín. Chiến Như Ý nhìn Miêu Nghị chằm chằm, siết chặt hai nắm tay rất muốn đánh người.

Những người định giơ thẻ đều yên lặng. Thứ giá trị thực dụng mười ức biến thành năm mươi ức thì hơi khoa trương, nếu tăng gía tiếp thì không có lợi, dù sao chẳng biết cái sau còn gì nữa. Nơi này đấu giá không bao giờ lộ tin sắp đấu giá cái gì, liều mạng vì mấy trái đào tiên thì không đáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play