Mắt Hạ Hầu Thừa Vũ hấp háy, nhiều người mở miệng đòi người, Cao Quan cũng hai lần đánh tiếng...

Thiên Hậu cười hỏi dò:

- Nghe bệ hạ nói làm thần thiếp cũng nổi hứng, hơn nữa sao lại bảo là bị đặt ở Thiên Nhai ăn không ngồi rồi chôn vùi, nói gì kỳ cục. Thần thiếp không thích nghe câu này, sợ là thần thiếp làm Cao Hữu Sứ khó chịu rồi.

Thanh Chủ bật cười nói:

- Một tiểu tu sĩ Kim Liên không đáng để trẫm lo, chờ hắn trưởng thành rồi tính, giờ còn chưa dùng vào việc gì được. Đây là người dưới tay của nàng, tùy nàng đi.

Quả nhiên đúng như Thanh Chủ nói, mấy ngày tiếp theo lục tục có phu nhân quyền quý vào cung bái kiến Thiên Hậu, mập mờ truyền lời xin người. Càng như vậy Hạ Hầu Thừa Vũ càng hiếm lạ, đều từ chối hết. Lý do rất đơn giản, ai cũng muốn người, đưa cho ai cũng sợ đắc tội người còn lại, nên quyết định không đắc tội ai hết, không cho người nào là xong!

Trong một tòa điện, Phàn Ngọc Phỉ, La Khánh Tử, Man Sơn, Lữ Đạt Khai, Tưởng Trọng Thâm trở về từ sát hạch, tụ tập trước mặt Hạ Hầu Hổ Thành kể lại việc đã trải qua trong trăm năm sát hạch.

Có vài lời tuy không nói thẳng trước mặt Hạ Hầu Long Thành nhưng bọn họ phải nhắc với Hạ Hầu Hổ Thành, ít ra khiến gã biết bọn họ thật sự chỉ nể mặt đại thống lĩnh mới làm vậy.

Tính tình của huynh trưởng nhà mình thế nào thì Hạ Hầu Hổ Thành rành nhất, Hạ Hầu Long Thành hoàn toàn có khả năng làm ra chuyện đó.

Hạ Hầu Hổ Thành thầm cười khổ, chắp tay hướng năm người:

- Lần này vất vả các vị, may mắn không làm lỡ tương lai rộng mở của các vị. Nhưng huynh trưởng của ta từ nhỏ đã không được người trong gia tộc thích, luôn là người ta chia xong còn sót lại mới tới lượt huynh trưởng, hoặc không có phần của huynh ấy, vì vậy nuôi thành thói quen ham món lợi nhỏ. Ta cũng nợ huynh trưởng rất nhiều, mong các vị đừng để bụng chuyện lần này, ta xin lỗi các vị thay huynh trưởng. Về sau có chuyện gì cần ta giúp đỡ xin các vị cứ nói.

Mấy người kể ra cũng chỉ vì câu này, họ cùng chắp tay bảo:

- Đây là việc chúng ta nên làm.

Phủ Đông Hoa Tổng Trấn. Miêu Nghị trở về nơi này đã là mấy tháng sau. Miêu Nghị vốn định về Thiên Nguyên tinh trước rồi mới đến đây phục mệnh, nhưng trên đường nhận được thông báo của Bích Nguyệt Phu Nhân kêu hắn khi về lập tức đến phủ Tổng Trấn trước.

Bích Nguyệt Phu Nhân biết đại thống lĩnh dưới tay đều an toàn quay về, nàng không dám chậm trễ, phái người nghênh tiếp không là sai vặt trông cửa gì. Miêu Nghị từ trên trời giáng xuống cửa phủ Tổng Trấn liền gặp bộ hạ cũ của mình, phó thủ cũ, Cung Vũ Phỉ.

Khuôn mặt Cung Vũ Phỉ không lộ biểu tình gì, vươn tay mời:

- Phu nhân đang chờ bên trong, mời!

Miêu Nghị đứng yên trước cửa không nhúc nhích, lạnh lùng nhìn Cung Vũ Phỉ. Lúc trước tập hợp ở đây lúc sát hạch, Cung Vũ Phỉ tạm kiêm nhiệm chấp sự trong trang viên bên dưới, nàng bắt tay với đám người Chương Hãn Phương cố ý nhục nhã hắn, cho đến nay Miêu Nghị chưa quên.

Thấy Miêu Nghị không phản ứng, Cung Vũ Phỉ buông tay, không nóng không lạnh hỏi:

- Như thế nào? Còn muốn phu nhân đích thân đi ra mời sao?

Lúc trước Cung Vũ Phỉ cố ý bắt tay với chín vị đại thống lĩnh nhục nhã Miêu Nghị, nàng cũng không sợ hắn. Bích Nguyệt Phu Nhân là thượng ti của Miêu Nghị, Cung Vũ Phỉ đi theo bên Bích Nguyệt Phu Nhân, hắn làm gì được nàng?

- Không dám!

Miêu Nghị lạnh lùng hỏi:

- Nhóm Chương Hãn Phương có đến không?

Tưởng ta là thuộc hạ của ngươi chắc? Cung Vũ Phỉ nhếch mép châm chọc, xoay người đi, phớt lờ hắn, làm bộ dáng ngươi thích đi theo thì đi.

Miêu Nghị híp mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Cung Vũ Phỉ, để loại người không biết điều này ở bên cạnh Bích Nguyệt Phu Nhân, nếu mặc nàng ta nói xấu hắn trước mặt thượng ti hoài thì không tốt cho hắn. Nhưng đúng là Miêu Nghị không làm gì Cung Vũ Phỉ được, hắn đành đi theo nàng vào trong.

Nghiêm Tố, Chương Hãn Phương, Liễu Quý Bình, Diêu Hưng, Đinh Trạch Toàn, Tang Như Nguyệt, Cao Hữu, Liên Phương Ngọc, Nhuế Phàm, chín vị đại thống lĩnh Thiên Nhai mới đến không lâu, chỉ sớm hơn Miêu Nghị nửa khắc.

Miêu Nghị đi theo Cung Vũ Phỉ vào đại điện Tổng Trấn, đập vào mắt là chín người đứng trong điện. Chín người nghe tiếng cùng ngoái đầu nhìn Miêu Nghị, lúc ở đất Luyện Ngục thì họ còn sợ hắn, đến chỗ này rồi bọn họ không thèm để hắn vào mắt. Chín người quay đầu nhìn hướng khác, như không quen.

Miêu Nghị đi vào đại điện, chắp tay chào bên trên:

- Mạt tướng Ngưu Hữu Đức, trở về từ sát hạch đất Luyện Ngục, phục mệnh với Tổng Trấn đại nhân!

Bích Nguyệt Phu Nhân ngồi trên cao ánh mắt phức tạp nhìn Miêu Nghị, chuyện quá khứ còn rõ ràng trước mắt, hiện tại nói gì cũng chỉ dư thừa, đành than thở số phận.

Bích Nguyệt Phu Nhân muốn nhìn phản ứng từ nét mặt của Miêu Nghị, nhưng hắn hết sức bình tĩnh, bình tĩnh hơn Miêu Nghị mà trước kia nàng gặp, quá thản nhiên ung dung.

Bích Nguyệt Phu Nhân cười nói, vươn tay mời Miêu Nghị đứng vào hàng một bên:

- Trở lại thì tốt rồi.

Miêu Nghị rất tự giải đứng ở hàng sau cùng bên phải, ngay sau lưng Cao Hữu, làm gã thấy gai người, lo lắng bị đánh bất ngờ.

Bích Nguyệt Phu Nhân liếc mắt qua mấy người, cười nói:

- Đã đến đông đủ, sát hạch trăm năm này vất vả các vị.

Mười người đồng thanh khách sáo:

- Vốn là bổn phận!

Bích Nguyệt Phu Nhân khẽ thở dài:

- Lần này kêu các ngươi đến chỉ vì muốn nói một tiếng, sát hạch đất Luyện Ngục sắp bắt đầu đợt thứ hai.

Chín người Chương Hãn Phương giật mình, Miêu Nghị ngước nhìn Bích Nguyệt Phu Nhân, hắn phản ứng không quá lớn. Lúc trong đất Luyện Ngục thấy tình hình phúc địa là hắn đoán Thiên Đình muốn làm gì, nhưng không ngờ mau vậy.

Đúng là mau đến mức khiến Bích Nguyệt Phu Nhân ngây người, không kịp trở tay, nàng mới nhận được tin tức không lâu.

Nghiêm Tố kinh ngạc chắp tay hỏi:

- Đại nhân, không biết lần này sát hạch tổ chức thế nào? Chắc không đến mức lại ném chúng ta vào thi lần nữa đi?

Bích Nguyệt Phu Nhân thở dài lắc đầu nói:

- Sát hạch lên đến cảnh giới Thải Liên, cạnh tranh vị trí Tổng Trấn Thiên Nhai, độ khó cũng nâng cao. Nơi lúc trước các ngươi khảo sát đều sẽ được vẽ ra, sẽ không xếp vào phạm vi sát hạch. Muốn sát hạch thì phải vào sâu hơn hoặc đi chỗ khác điều tra, thời gian sát hạch tăng lên gấp đôi, hai trăm năm.

Xem tâm tình của Bích Nguyệt Phu Nhân không tốt làm mọi người ngơ ngác ngó nhau.

Tang Như Nguyệt hỏi dò:

- Đại nhân sẽ tham gia sao?

Bích Nguyệt Phu Nhân cười nói:

- Giống quy tắc lần trước và càng nghiêm khắc hơn, Tổng Trấn như ta không chạy thoát được.

Sau khi biết sát hạch lần này thì Bích Nguyệt Phu Nhân nằm mơ cũng không ngờ, cấp trên còn nói ngay cả đại thống lĩnh bên dưới cũng biểu hiện rồi, làm Tổng Trấn sao có thể lùi bước? Ai không tham gia sẽ biếm làm Thổ Địa, không bao giờ đề bạt nữa chứ không như trước kia không thăng chức trong vòng một vạn năm.

Bích Nguyệt Phu Nhân nóng nảy, nàng chất vấn Thiên Nguyên. Có thể ngồi trên vị trí Tổng Trấn đều có bối cảnh không nhỏ, nhiều người như thế tại sao không khuyên can Thiên Đế đi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play