Sau đó Từ bốn người Đường Nhiên mặt không đổi sắc lách người ra xa, đồng thời mang theo đề phòng nhìn Miêu Nghị.

Miêu Nghị nói:

- Mau xem thống lĩnh thế nào rồi, nếu thống lĩnh đại nhân gặp chuyện không may, việc hôm nay không xong đâu, một khi bị bối cảnh của thống lĩnh truy cứu, chỉ sợ chúng ta không đỡ nổi, tội sống có thể miễn, tội chết khó tha.

Từ Đường Nhiên lúc này cầm cờ xí ra xem xét, Miêu Nghị lại xiết chặc trường thương trong tay, đang muốn thừa cơ đánh lén lại nghe tiếng cười lạnh vang lên:

- Đúng là to gan lớn mật!

Năm người quay đầu nhìn sang, chỉ thấy hai người bay ra khỏi ngọn núi, không phải người khác, chính là Hồng phó thống lĩnh và Tôn phó thống lĩnh.

Sắc mặt năm người biến hóa, không phải hai gia hỏa này thấy tình têế không đúng chạy đi rồi sao?

Nội tâm năm người bối rối, khẳng định hai gia hỏa này đã nhìn thấy việc vừa rồi, hai Phó thống lĩnh này đủ âm hiểm, chờ bọn họ tranh đấu nội bộ tiêu hao thực lực không còn bao nhiêu mới hiện thân đi ra.

Miêu Nghị nhanh chóng truyền âm cho bốn người kia:

- Hoặc không làm, đã làm thì cho xong!

Từ Đường Nhiên:

- Hai người bọn họ có tu vi Kim Liên tứ phẩm, chúng ta không phải đối thủ của bọn họ.

Miêu Nghị:

- Ngưu mỗ không phải ăn chay, chỉ cần bốn người các ngươi hành sự theo hoàn cảnh cuốn hai tên này là đủ, chuyện còn lại cứ giao tại hạ! Đừng quên, một khi Khấu thống lĩnh lên làm đại thống lĩnh, vị trí của Hạ Hầu Long Thành khu tây cũng ngồi không vững, một mình ta không ăn vào hai vị trí, hai người này đến kiếm tiện nghi.

Hắn sợ bốn người này phản bội dựa vào hai người có thực lực mạnh hơn đối phó hắn, hắn nhanh chóng ném khối thịt lớn ra ngoài, nếu bọn người này biết rõ hai tên kia chiếm tiện nghi của mình, sau đó cũng chẳng có phần của bọn họ.

Đúng thế! Nội tâm đám người Từ Đường Nhiên cũng rungđoộng, còn có vị trí của Hạ Hầu Long Thành...

Hai người vừa đến thấy rõ tình hình, Hồng phó thống lĩnh quát lớn:

- Năm người các ngươi thật to gan, dám tàn sát nhiều huynh đệ như thế.

Tôn phó thống lĩnh:

- To gan lớn mật! Ta xem các ngươi làm sao báo cáo kết quả.

Miêu Nghị lạnh nhạt nói tiếp:

- Còn tốt hơn hai người các ngươi mặc kệ Khấu thống lĩnh sống chết bỏ chạy một mình.

- Lớn mật!

Hồng phó thống lĩnh chỉ thương vào Miêu Nghị, quát:

- Còn dám nói xạo!

Miêu Nghị nói:

- Ngươi cũng không cần uy hiếp ta, hai vị phó thống lĩnh bỏ chạy là sự thật! Tuy bây giờ nói những việc này không có ý nghĩa, thực lực năm người chúng ta không kém gì hai vị phó thống lĩnh, nguyện dâng công đầu! Nếu Khấu thống lĩnh trở thành đại thống lĩnh, vị trí của Hạ Hầu Long Thành khó giữ, hai vị trí thống lĩnh sẽ là của hai vị phó thống lĩnh, chỉ cầu hai vị phó thống lĩnh giơ cao đánh khẽ thả chúng ta một con ngựa, thật muốn động thủ, thương trong tay Ngưu mỗ không ăn chay, đến lúc đó năm người chúng ta đánh không lại sẽ bỏ chạy, chạy một hai không thành vấn đề, tất cả mọi người đừng mong có quả ngon để ăn.

Lời này hợp ý hai người, Tôn phó thống lĩnh vẫn hừ lạnh, quát:

- Hiện tại buông tha các ngươi, làm sao khẳng định các ngươi không nói hươu nói vượn?

Từ Đường Nhiên nói:

- Mọi người cũng không sạch sẽ gì, chúng ta nói ra cũng chẳng có lợi cho bản thân. Nói đi cũng nói lại, hai vị phó thống lĩnh leo lên vị trí cao hơn, chức vụ béo bở phía dưới cũng nên nhường cho chúng ta.

Hai tên phó thống lĩnh nhìn nhau, Tôn phó thống truyền âm nói:

- Hồng huynh, mua bán này đáng làm, sau đó chúng ta sẽ từ từ hạ thủ với năm gia hỏa ở đây là được.

Hồng phó thống lĩnh đồng ý, hắn nhìn sang năm người và nói:

- Cũng được! Mọi người đi ra bán mạng một hồi, mưa móc đều dính, cứ định như vậy đi, sau này chúng ta cũng không bạc đãi các vị.

Hắn giơ tay ra.

- Giao cờ xí ra.

Miêu Nghị quay đầu lại nháy mắt, Từ Đường Nhiên cầm cờ xí đưa cho hắn, bốn người đi tới gần hai người kia.

Thấy mọi người đến gần, Tôn phó thống lĩnh cầm thương chỉ vào Miêu Nghị, hắn quát:

- Đứng lại! Ném tới!

Miêu Nghị giật mình, hắn cũng ném cờ xí tới trước.

Đám người Từ Đường Nhiên nhìn cờ xí bay về phía trước, bởi vì phát hiện dưới cờ xí có thêm một món đồ vật, không biết là đồ chơi gì nhưng cũng hiểu có dối trá.

Cờ đen đã bay tới gần, Hồng phó thống lĩnh vươn tay nắm lấy, ai ngờ đúng lúc này, phanh! Dưới cờ xí có một đám sương trắng bộc phát.

Hai người kinh ngạc, vô ý thức cho rằng có độc nên nhanh chóng thi pháp che đậy thân thể.

Vào lúc này Miêu Nghị lại truyền âm:

- Động thủ!

Hắn cầm thương xông về phía trước, đám người kia cùng tạo thành vòng vây, năm người nhảy vào trong sương mù, Hồng phó thống lĩnh tức giận thét lớn:

- Lại dám lừa gạt, muốn chết!

Sương trắng bị lực lượng cường đại ảnh hưởng nên sôi trào, diện tích bao phủ không nhỏ, càng khó biến mất, người ở bên trong sương mù không thể nhìn thấy tình hình chung quanh.

Trong tình huống không thấy hoàn cảnh chung quanh lại hợp ý Miêu Nghị, năm xưa lão Bạch tận lực dạy dỗ, cũng là một trong những tiền vốn giúp Miêu Nghị tung hoành thiên hạ xưa nay.

Hồng phó thống lĩnh và Tôn phó thống lĩnh kêu thảm thiết, hai người đều bay ra khỏi sương mù, đều bị đâm thủng đầu rơi vào trong dung nham nóng chảy.

Càng làm đám người Từ Đường Nhiên kinh hãi là, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết của Bộ Liên Trung và La Vạn Quang.

Lúc trước có tiếng đánh nhau, Từ Đường Nhiên lập tức phát hiện không đúng, ý thức được cái gì đó liền sợ tới mức tim gan nứt ra, ý niệm đầu tiên trong đầu là bỏ chạy, hắn không ngừng thoát ra khỏi sương mù. Thời điểm bay lên cao thoát ly sương trắng hắn mới kịp nhìn xuống phía dưới.

- Ah...

Lúc này lại có tiếng hét thảm thiết.

Trong mây mù có khí nóng bốc lên, Từ Đường Nhiên đứng trên không trung ẩn ẩn nhìn thấy trường thương của Miêu Nghị đâm xuyên thân thể Khổng Phi Phàm, một thương đâm thủng trái tim, cũng nhìn thấy thân thể Khổng Phi Phàm run rẩy, ngón tay đang chỉ về phía Miêu Nghị, lại bị Miêu Nghị đạp bay ra khỏi trường thương rơi vào trong dung nham.

Miêu Nghị lại nhìn lên không trung, trong nội tâm nói thầm, phả ứng của vương bát đản này thật nhanh, lại để hắn chạy mất, tu vi hai người tương đương nhau, đối phương lại bảo trì khoảng cách an toàn, muốn đuổi theo chém giết là không có khả năng, lúc này hắn cao giọng hô:

- Từ huynh, cần gì rời xa như thế?

Con mẹ nó ngươi biết còn cố hỏi! Từ Đường Nhiên chỉ vào hắn và quát:

- Ngưu Hữu Đức! Ngươi thật ác độc, lại muốn chém tận giết tuyệt.

Miêu Nghị bay lên không trung, nói:

- Từ huynh hiểu lầm, nội thành chỉ có hai vị trí thống lĩnh. Ta cũng suy nghĩ thay Từ huynh, cứ trừ khử tai họa ngầm. Hôm nay không còn ai cạnh tranh với ngươi, cũng không cần lo có người để lộ tin tức, chỉ có trời biết đất biết ngươi biết ta biết. Chẳng phải đẹp quá thay?

Đẹp cái rắm! Nếu không phải lão tử chạy nhanh sợ rằng đã biến thành tro rồi! Từ Đường Nhiên lại bay lên cao.

- Đứng lại! Không nên tới gần!

Hai bên chẳng ai là kẻ tốt lành gì, cũng không phải thiếu niên không rành thế sự, bị vài câu nói là có thể lừa gạt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play