Lời này quá mức câu dẫn người khác, làm cho bụng dưới Miêu Nghị nóng lên, vô thức nhìn vưu vật bên cạnh mình.

Kết quả lại gặp phải ánh mắt châm chọc của Vân Tri Thu. Hắn lập tức ho khan hai tiếng, lật tay đưa một khối ngọc cho nàng:

- Tuy rằng tổn thất thảm trọng, nhưng mà cũng không phải không có thu hoạch gì. Ta cho nàng một kiện lễ vật.

Nữ nhân đối với hai chữ lễ vật từ trước tới nay đều cảm thấy hứng thú. Nàng lập tức nhận lấy rồi nhìn qua.

Đại Ma Vô Song quyết, Địa.

Sáu chữ này vừa đập vào trong mắt, hai mắt Vân Tri Thu lập tức trợn lớn, vẻ mặt khó có thể tin nổi, lập tức ngẩng đầu nhìn qua Miêu Nghị:

- Cái này...

Miêu Nghị gật đầu, lúc này mới nói tình huống tầm bảo ra một lượt.

Nghe xong Vân Tri Thu kinh hỉ vô cùng, lập tức ôm hắn cường bạo:

- Phu quân tốt, thực sự là phu quân tốt của thiếp...

- Đừng nóng vội, còn một kiện lễ vật khác nhất định nàng cũng rất ưa thích.

Miêu Nghị lại lấy ra một khối ngọc, nhét vào trong tay nàng, nói:

- Nhìn xem.

Không phải là thứ gì khác, mà là khế ước của cửa tiệm này. Phản ứng của Vân Tri Thu sau khi xem xong không cần phải nói. Có thể nói là mặt mày hớn hở, mừng rỡ như điên, nàng vỗ ngực nói:

- Không sợ nữa rồi, có cơm ăn rồi, không sợ không nuôi nổi đám tiểu thiếp của chàng nữa. Cửa tiệm này giao cho thiếp quản lý, bảo đảm từ nay về sau chàng có muốn nuôi thêm nữ nhân cũng được. Lão nương giúp chàng nuôi bọn họ.

- Hào phóng như vậy sao?

Miêu Nghị hoài nghi nói:

- Thật hay giả đó?

Nụ cười của Vân Tri Thu cứng đờ, giống như đầu bị dội một gáo nước lạnh. Nàng phát hiện ra mình cao hứng quá mức, nàng lạnh nhạt nhìn qua Miêu Nghị:

- Trong nhà còn không ăn hết, chàng còn muốn thêm ai nữa?

Đổ mồ hôi, nữ nhân này trở mặt như lật bàn tay. Miêu Nghị trầm giọng nói:

- Nghe gió là có mưa, ta hỏi nàng, một mình nàng tới sao? Nếu như gặp chuyện không may phải làm sao bây giờ?

Sắc mặt Miêu Nghị rất là ngưng trọng.

Lúc này tới phiên Vân Tri Thu chột dạ, nàng biết rõ mình làm như vậy khiến cho trượng phu lo lắng. Vân Tri Thu lập tức xuất ra đòn sát thủ, làm nũng:

- Phu quân, một người ngủ tịch mịch nha, chẳng lẽ muốn tới thăm chàng cũng không được sao?

Miêu Nghị lập tức kéo tay nàng tới, vung tay đánh vào mông nàng, tiếng phanh phanh vang lên.

Vân Tri Thu nũng nịu cầu xin tha thứ, cố ý ném mị nhãn về phía Miêu Nghị, khiến cho bụng dưới Miêu Nghị nóng lên, thú tính đại phát. Lại bắt đầu vén váy nàng lên, cởi y phục ra. Vân Tri Thu thì lạt mềm buộc chặt, lại vừa cự tuyệt vừa ra vẻ mời chào Miêu Nghị...

Sau đó hai người cùng tiến vào trong một cái bồn tắm, nước bên trong dưới Tinh Hỏa quyết nóng lên, hai người ngâm mình ở bên trong. Đây quả thực là tắm uyên ương mà bao nhiêu người ao ước còn không được.

Tóc dài rũ xuống dưới ở bên ngoài bồn tắm, ôm lấy Miêu Nghị đang nằm trong ngực mình, vẻ mặt Vân Tri Thu thỏa mãn. Hai cái đùi trắng bóc như tuyết cuốn lấy eo Miêu Nghị, nói:

- Ngưu nhị, hết giận rồi chứ? Sau này hôm nay thiếp sẽ cố gắng kinh doanh cửa hàng này cho tốt.

Miêu Nghị véo đùi nàng, nói:

- Thực sự không có biện pháp nào với nàng. Nàng ở đây dài ngày, vậy đám người Vi Vi bên kia thì sao?

- Có gì mà không được cơ chứ? Thiếp chạy đi chạy lại giữa hai bên là được. Nếu như không phải lão tam nhà chúng ta còn đang ở trong tay Mục Phàm Quân thiếp sẽ dứt khoát mặc kệ bên kia. Trực tiếp kéo đám người Vi Vi qua đây.

Nói tới Nguyệt Dao nàng có chút tức giận. Nếu không phải Nguyệt Dao kia thì nam nhân này chính là của một mình nàng. Nào phải chia sẻ với mấy tiểu thiếp kia cơ chứ?

Nói tới Nguyệt Dao Miêu Nghị cũng đau đầu:

- Không nói tới chuyện này nữa. Nếu như không thể nghĩ biện pháp lấy bộ chữ nhân trong tay gia gia nàng, nàng có lấy được bộ chữ địa cũng vô dụng. Chuyện này sợ rằng có chút phiền phức, muốn cho gia gia nàng tình nguyện giao ra chữ nhân đoán chừng cũng không có khả năng. Hay là cầm bộ chữ địa đi ra đổi?

Vân Tri Thu buồn cười nói:

- Gia gia của thiếp là ai thiếp là người hiểu rõ nhất. Nếu như người biết rõ trong tay thiếp có bộ chữ địa, chuyện đầu tiên là cướp tới tay, đoạt không được thì cũng sẽ giết thiếp. Tuyệt đối sẽ không để cho thiếp uy hiếp tới lợi ích của Vân gia trong tiểu thế giới. Việc này chàng đừng quan tâm, thiếp từ từ suy nghĩ vậy. Còn bên chàng, hai thành cổ phần tạp hóa phô không còn, không cần suy nghĩ nhiều nữa, nghĩ nhiều cũng vô dụng. Đã gia nhập Thiên đình, phải nỗ lực phấn đấu. Chỉ cần có quyền thế, thứ mất đi cũng có thể lấy lại được. Ngưu Nhị, nữ nhân nhiều là phúc đồng thời cũng là gánh nặng. Thê thiếp cả nhà đều chờ chàng chiếu cố, nam nhân càng bị áp chế thì càng phải bùng nổ, càng thêm mạnh mẽ, không nên giận dữ. Chàng là trụ cột của gia đình chúng ta, nếu như chàng không đứng dậy nổi, chúng thiếp phải làm sao bây giờ? Chuyện nhà chàng cứ yên tâm, thiếp sẽ quản lý tốt, không để cho hậu viện cháy. Chàng chỉ cần một lòng đối ngoại là được.

Hai người cùng rời khỏi cửa hàng, cho dù là ai cũng không nhìn ra quan hệ giữa hai người là phu thê. Cho dù lúc nói chuyện cũng bảo trì nho nhã lễ độ, nhìn qua giống như là người quen.

Hai người đi thẳng tới phủ thống lĩnh khu Tây thành, cũng không phải đi gặp Khấu Văn Lam, mà là mang Vân Tri Thu tới đăng ký cửa hàng. Mở cửa hàng, buôn bán thứ gì đều phải tới khu vực trực thuộc đăng ký, để sau này tiện đánh thuế.

Nếu không muốn để cho người ngoài biết rõ quan hệ giữa hai người, Vân Tri Thu vốn không muốn để cho Miêu Nghị cùng đi. Thế nhưng sau khi Miêu Nghị từng lĩnh giáo sự lợi hại của súc sinh Hạ Hầu Long Thành kia, cho nên hắn có chút lo lắng về gia hỏa này. Có lẽ Vân Tri Thu lớn lên không xinh đẹp nhất, nhưng mà Miêu Nghị biết rõ nàng nhất định là vưu vật. Nàng đối với tình huống của đại thế giới không quen thuộc, vạn nhất khi vấn đáp lại lỡ lời nói ra điều gì đó, nếu như bị đám gia hỏa kia khinh bạc một phen chẳng phải hắn sẽ lỗ lớn sao?

Vân Tri Thu nhìn thấu một chút tâm tư ấy của Miêu Nghị, âm thầm cảm thấy buồn cười. Nhưng mà lại rất đắc ý, trong lòng vui sướng. Biết quan tâm tới nàng là tốt rồi, nàng thích trượng phu mình làm như vậy.

Xử lý những chuyện này trong Chấp sự điện, mọi người đối với Miêu Nghị tuy rằng chưa quen thuộc, nhưng mà cũng biết người tới là đồng liêu. Tăng thêm cấp bậc kim giáp tam tiết của Miêu Nghị còn đó.

Cái gọi là kim giáp tam tiết là chỉ kim loại hai bên cổ kim giáp trên người Miêu Nghị. Đây tượng trưng cho đẳng cấp của thiên binh thiên tướng trong thiên đình. Mỗi một tiết sẽ có biểu tượng khác biệt. Trên người Miêu Nghị mặc kim giáp tam tiết, chính là biểu tượng của tiểu tướng tam tiết.

Người đeo ngân giáp là thiên binh, người đeo kim giáp là tiểu tướng trong thiên binh. Người đeo tử giáp là thượng tướng, người mặc hồng giáp là đại tướng. Mỗi một giai đều dùng các sợi kim loại hai bên cổ áo phân chia. Trong mỗi một giai đều có sáu tiết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play