Miêu Nghị hừ lạnh, quyết đoán nói:

- Không đưa. Ta đùa giỡn ngươi chẳng lẽ ngươi không nhìn ra sao?

- Ngươi...

Huyết Yêu nổi giận, trong tay áo có từng đạo lụa đỏ bay ra, muốn động thủ với Miêu Nghị.

- Huyết Yêu.

Hoàng Phủ Quân Nhu quát lên một tiếng, nơi này cũng không phải là nơi có thể động thủ.

Huyết Yêu cố nén lửa giận, bàn tay phất lên thu lại. Hậu quả của việc động thủ ở đây quả thực nàng cũng không thể nào đảm đương nổi. Thiên nhai sẽ không cho nàng phá hỏng luật lệ Thiên đình.

Miêu Nghị không thèm để ý tới nàng, quay người nói với Hoàng Phủ Quân Nhu:

- Hoàng Phủ chưởng quỹ, có thể nói chuyện được không?

Hoàng Phủ Quân Nhu im lặng, quay người rời đi. Miêu Nghị lại quay đầu nhìn về phía Huyết Yêu đang giận dữ không thôi cười cười. Lặng lẽ đi theo Hoàng Phủ Quân Nhu.

- Có bản lĩnh thì đừng tới cầu ta.

Huyết Yêu quát lên một tiếng.

Miêu Nghị cũng không quay đầu lại mà cười nói:

- Chỉ bằng vào chút tài mọn này của ngươi cũng dám lấy ra áp chế ta? Không biết tự lượng sức mình. Độc ta đã sớm giải, sao ta phải cầu ngươi?

Hắn muốn nhìn một chút xem Huyết Yêu có bản lĩnh hạ độc mình tiếp hay không. Hắn muốn cẩn thận xác nhận xem rốt cuộc mình trúng độc như thế nào.

- Con vịt chết mạnh miệng.

Huyết Yêu mỉa mai nói, hiển nhiên nàng không tin.

Miêu Nghị cũng lười giải thích với nàng.

Đến đình viện, Hoàng Phủ Quân Nhu quay người hỏi:

- Chuyện gì?

- Vào bên trong rồi nói.

Miêu Nghị đi thẳng vào trong khuê phòng của nàng. Hoàng Phủ Quân Nhu nhíu mày, không biết hắn muốn nói gì, nhưng vẫn đi theo vào trong.

Sau khi đi vào trong, nàng lại hỏi:

- Chuyện gì? Nói đi.

Ai ngờ Miêu Nghị lại quay người ôm lấy nàng, hôn lên đôi môi anh đào của nàng. Hắn không để ý tới Hoàng Phủ Quân Nhu giãy dụa. Nhưng mà rất nhanh lại bị nàng ôm, nàng cũng kịch liệt đáp lại, hai người không ngừng ôm hôn, y phục bị cởi ra, đi dần dần tới giường, cuối cùng cùng ngã xuống giường.

Tứ chi thon dài, bộ ngực no đủ, vòng eo tinh tế, cặp mông trắng bóc, kinh tâm động phách tới mê người, đủ để giày vò người khác. Lần này Miêu Nghị ra tay rất nặng, không chút thương hương tiếc ngọc nào, liên tục chà đạp. Hoàng Phủ Quân Nhu cảm thấy đau, dấu răng, dấu tay trên ngọc thỏ vô cùng rõ ràng. Hoàng Phủ Quân Nhu cũng cắn hắn một cái, trực tiếp cắn tới chảy máu.

Về sau Hoàng Phủ Quân Nhu hút lấy máu tươi trong cơ thể hắn, trực tiếp nuốt xuống bụng, nhưng mà nước mắt lại chảy ra.

- Quả nhiên là ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Ở cùng với Huyết Yêu kia lâu lại học được bản tính khát máu.

Miêu Nghị đẩy nàng sang một bên lạnh lùng nói, sau đó hắn đứng dậy mặc y phục.

Hoàng Phủ Quân Nhu cắn môi, thuận tay nhặt một cái gối ném tới. Miêu Nghị khẽ tránh đi, quay đầu lại cảnh cáo:

- Đừng có dây dưa vào Huyết Yêu, để cho người ta trông thấy cũng không có gì tốt đâu.

Hoàng Phủ Quân Nhu ném gối về phía hắn không thành, nhảy xuống giường. Thân thể trần truồng đánh về phía Miêu Nghị.

Miêu Nghị quay người nắm lấy cánh tay nàng, lạnh lùng hỏi:

- Mọi người đều nói có một ngày phu thê cũng phải có trăm năm ân tình. Ngươi hận không thể giết được ta như vậy sao? Ta nói rồi, hai thành cổ phần kia ta có thể cho ngươi không chút ràng buộc nào. Vì sao còn cấu kết với Huyết Yêu hại ta?

Trên mặt Hoàng Phủ Quân Nhu tràn ngập nước mắt:

- Ta muốn thứ gì sẽ tự mình đi lấy, không cần phải ngươi cho.

Ánh mắt Miêu Nghị nhìn vào bộ ngực no đủ giống như tuyết trắng của nàng, nói:

- Vậy loại quan hệ giữa chúng ta là gì?

- Cái gì cũng không tính.

Hoàng Phủ Quân Nhu oán hận nói một tiếng, thi pháp đẩy hắn ra, quay người, rất nhanh mặc y phục vào.

Miêu Nghị nhìn nàng xuân quang tiết ra ngoài, rất là buồn cười nói:

- Một mặt ngủ cùng ta, một mặt lại muốn giết ta. Ngươi bảo ta nên làm thế nào đây? Có phải ngươi định nói với ta từ nay về sau ân oán chấm dứt hay không?

Hoàng Phủ Quân Nhu đang mặc y phục đột nhiên lại nhặt cái gối trên mặt đất, chạy tới đập loạn lên người Miêu Nghị một hồi:

- Ta không cho ngươi phụ trách. Ta không cần ngươi phụ trách.

Phanh.

Miêu Nghị không nhịn được lửa giận, đột nhiên tát một cái, đánh vào trên mặt nàng. Thanh âm thanh thúy vang lên.

Gối trên tay Hoàng Phủ Quân Nhu rơi xuống mặt đất, tay bụm mặt, vẻ mặt phức tạp nhìn qua hắn, cắn răng nói:

- Ta hận ngươi.

- Tốt thôi. Như ngươi mong muốn, chúng ta từ nay về sau đừng có gặp lại nữa. Ngày mai ta sẽ rời khỏi, không bao giờ trở về nữa.

Miêu Nghị nói xong, dứt khoát quay người rời đi.

Trở lại căn phòng của mình trong tiệm, nhìn thấy Chung Ly Khoái, Miêu Nghị nói:

- Thực sự là Huyết Yêu.

Chung Ly Khoái trầm ngâm nói:

- Như vậy xem ra hủy pháp nguyên cũng không thể phế đi tu vi Huyết Yêu, chỉ khiến cho nàng tụt đi hai cấp... Nhưng mà cũng coi như là tổn thất thảm trọng.

Miêu Nghị hỏi:

- Hôm nay tu vi của Huyết Yêu tương tự ngươi, ngươi có thể đối phó với nàng ta hay không?

Chung Ly Khoái nói:

- Không có Huyết hồ lô tương trợ, dưới tình huống tu vi ngang nhau, nàng không phải là đối thủ của ta.

Miêu Nghị gật đầu:

- Tốt. Ta đã bảo ngày mai sẽ rời khỏi, không bao giờ trở về nữa. Huyết Yêu nhất định sẽ không để cho ta bình yên rời đi. Nhất định sẽ tới truy sát ta. Đến lúc đó nhìn xem có thể diệt trừ được nàng ta hay không.

Chung Ly Khoái lắc đầu nói:

- Không có thực lực tuyệt đối muốn tru sát, diệt trừ nàng là chuyện không thực tế. Huyết Yêu có chỗ độc đáo của mình. Năm đó tru sát Huyết Yêu cảnh giới Thải Liên, bổn phái xuất động trưởng lão cảnh giới pháp lực vô biên mới có thể diệt trừ hắn.

Ngẫm lại cũng đúng. Lúc trước một đám sư huynh đệ tu vi Kim Liên có Sài Quận cũng không thể làm gì được Huyết Yêu. Bằng vào hai người bọn họ muốn diệt sát Huyết Yêu quả thực không dễ dàng như vậy. Huyết độn của yêu nghiệt kia quả thực rất có nghề. Miêu Nghị không khỏi than thở:

- Yêu nghiệt này luôn nhìn chằm chằm vào ta không tha. Quả thực là đau đầu.

Chung Ly Khoái nói:

- Đáng tiếc chuyện xảy ra quá mức đột nhiên. Nếu sớm biết như vậy, trước khi đi ta mời Minh Chiếu sư thúc đi cùng một chuyến là tốt rồi. Hiện tại mới mời, nước xa không cứu được lửa gần.

Miêu Nghị nói:

- Giết thì giết, cần gì phải suy nghĩ nhiều như vậy, ngày mai nói sau. Đúng rồi, đại hồ tử, ngươi tìm ta rốt cuộc là có chuyện gì?

Chung Ly Khoái nói:

- Có hai chuyện. Thiên Hành cung cũng nghe nói chuyện Chính Khí tạp hóa phô của các ngươi, phái ta tới trao đổi với các ngươi. Đệ tử Thiên Hành cung ta hàng năm cũng có không thiếu ít đồ vụn vặt lẻ tẻ, tìm người mua bốn phía quả thực cũng phiền phức. Dù sao cái gì các ngươi cũng đều thu. Cho nên chúng ta muốn thành lập quan hệ giao dịch ổn định với tiệm các ngươi. Không biết có tiện không.

Miêu Nghị cười nói:

- Chuyện này thì có gì khó chứ? Sinh ý đưa tới cửa là chuyện tốt, sinh ý ai cũng phải làm. Huống chi bằng vào giao tình giữa chúng ta có chuyện gì cũng dễ nói. Tất nhiên ngươi vẫn phải đi một chuyến tới gặp Ngọc Hư chân nhân nói chuyện một lần. Chúng ta sẽ cố gắng thỏa mãn các ngươi. Còn có chuyện gì nữa không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play