Miêu Nghị không khách sáo đáp:

- Đương nhiên cũng chết rồi!

Cơ Đức Hải, Phó Nguyên Khang hỏi dồn cùng lúc:

- Ai làm!?

Hai bên đều không nghi ngờ lời nói của Miêu Nghị là giả, vì bọn họ vốn không cho rằng hắn làm việc này.

- Không quen.

Miêu Nghị nghiêng đầu liếc bên Pháp Hải:

- Tóm lại là một hòa thượng rất lợi hại, ta bị chặn giết, hai nhóm người vô tình đụng chạm hòa thượng kia, kết quả chọc giận hòa thượng.

Mọi người cùng nhìn Pháp Hải, trên đời này hòa thượng có thể xử lý nhiều tu sĩ Kim Liên, giết sạch không chừa một người, cũng tiêu diệt luôn Thôi Vĩnh Trinh thì chỉ có một mình Phật Thánh Tàng Lôi. Lúc trước mọi người lờ mờ nghi ngờ trong lục thánh có ai đến.

Phong Bắc Trần đứng sau khung cửa sổ lầu các nghe thế nheo mắt cảnh giác quét bốn phía.

Pháp Hải nhìn chằm chằm Miêu Nghị đứng phía dưới:

- Không được nói bậy bạ, việc nhỏ này không nhọc gia sư tự giáng pháp giá đến!

Miêu Nghị trả lời:

- Ta không nói là sư phụ của ngươi, ta chưa từng thấy qua thì sao biết sư phụ của ngươi có bộ dạng gì!

Bây giờ hắn đâm thọc được bên nào hay bên đó, tốt nhất là cả đám đánh nhau. Khiến Miêu Nghị nhức đầu nhất là hai nhóm người Phật quốc và Quỷ quốc.

Miêu Nghị quay đầu nhìn Yêu Nhược Tiên bên cạnh mình, hỏi:

- Ngươi là ai? Tại sao bị một đám người bao vây?

Yêu Nhược Tiên nghẹn lời:

- ...

Ta là ai chẳng lẽ ngươi không biết?

Nhưng Yêu Nhược Tiên không ngốc, Miêu Nghị đã hỏi vậy tất nhiên có nguyên nhân.

Yêu Nhược Tiên lạnh nhạt nói:

- Tử Dương!

Miêu Nghị nhìn Yêu Nhược Tiên từ trên xuống dưới, kinh ngạc hỏi:

- Ngươi là Tử Dương Tiên Sinh đại danh đỉnh đỉnh?

- Đúng vậy!

Yêu Nhược Tiên mới thốt lời đã bị Miêu Nghị đâm vào bụng.

Rầm!

Yêu Nhược Tiên muốn rớt tròng mắt, phun ra ngụm máu, bên tai nghe Miêu Nghị truyền âm:

- Đi theo ta!

- Tỷ thí còn chưa...

- Tỷ thí tổ cha ngươi! Lão tử có thể trốn nhưng không chạy, mạo hiểm vì ngươi, ngươi muốn hại chết lão tử sao?

Miêu Nghị thuận tay kéo một cây bảo kiếm ra gác trên cổ Yêu Nhược Tiên.

Mọi người giật mình, không ngờ Miêu Nghị đột nhiên ra tay.

Miêu Nghị hét to một tiếng:

- Thì ra là ngươi đã làm chuyện này, hại lão tử suýt mất mạng tại đây, không thể tha cho ngươi được!

An Như Ngọc kêu lên:

- Miêu Nghị, để lại người sống!

Nếu mang người này về sẽ là công lớn, đủ triệt tiêu bất cứ sai lầm gì đã làm.

Miêu Nghị đã kiềm chặt Yêu Nhược Tiên trong tay, bảo kiếm gác trên cổ gã.

Miêu Nghị quay đầu hỏi An Như Ngọc:

- Nhị gia, giữ người này lại có ích?

An Như Ngọc gật đầu nói:

- Có ích!

- Vậy được!

Miêu Nghị quay đầu quát vào mặt Yêu Nhược Tiên:

- Đi theo ta! Dám cục cựa là ta làm thịt ngươi!

Miêu Nghị xách Yêu Nhược Tiên bay lên trời.

Mấy phe ngây người, không ai dám lỗ mãng ra tay cướp người trước vì sợ gặp vây công, tất cả không ngờ chuyện đám người không dám làm mà Miêu Nghị nho nhỏ dứt khoát làm, thật là không sợ chết. Mọi người nằm mơ cũng không ngờ Yêu Nhược Tiên cứ thế rơi vào tay Miêu Nghị.

Tất nhiên mọi người không chịu bỏ qua, sao có thể để Miêu Nghị dễ dàng mang người đi được.

Bọn họ mới nhúc nhích thì Miêu Nghị đã cầm bảo kiếm, kiềm giữ con tin, hét to:

- Không ai được nhúc nhích, nếu không lão tử thịt hắn!

Đám người định hành động cứng lại, Tử Dương Tiên Sinh đã thành con tin của Miêu Nghị, thoáng chốc mọi người bối rối.

Khiến cả đám câm nín là Miêu Nghị quá to gan, dám chơi chiêu này trước mặt đám người người. Nhìn hắn bình tĩnh là biết, vốn không sợ mọi người.

Lúc này mọi người mới phát hiện tên này có thể sống đến bây giờ tuyệt đối không chỉ có hư danh. Vân Báo nhướng mày vui sướng, nam nhân của Thu tỷ nhi thú vị thật.

Miêu Nghị kiềm kẹp con tin chậm rãi bay hướng Ma quốc, hét to:

- Bát thúc sẽ không bỏ mặc ta gặp nạn đi?

Vân Báo cười nói:

- Đương nhiên, người trong nhà không nói lời xa lạ, sao có thể nhìn Thu tỷ nhi thành quả phụ!

Vân Báo phất tay, đám người nhanh chóng tiến lên bảo vệ Miêu Nghị vào giữa.

Miêu Nghị hét to với An Như Ngọc:

- Nhị gia! Có chuyện gì chờ rời khỏi đây rồi tính!

Miêu Nghị thật sự hết cách, vốn định mượn đao giết người làm thịt nữ nhân này, nhưng Yêu Nhược Tiên đột nhiên xuất hiện phá hỏng kế hoạch của hắn. Bây giờ muốn cứu Yêu Nhược Tiên rời đi chỉ dựa vào một mình Đại Ma Thiên thì không được, phải đoàn kết tất cả những người có thể lôi kéo, ưu tiên tìm cách mang Yêu Nhược Tiên sống sót rời khỏi đây, nợ nần thì sau này tính.

An Như Ngọc sửng sốt, nhưng đạo lý ngay trước mắt, người Yêu quốc và Vô Lượng quốc không định để bọn họ đi, liên hợp với Đại Ma Thiên mới nắm chắc đi được. Huống chi Miêu Nghị dù gì là người của Tiên quốc, Tử Dương Tiên Sinh rơi vào tay hắn tương đương vào tay Tiên quốc.

Nên làm như thế nào không cần nhiều lời, An Như Ngọc vung tay dẫn dắt đám người Tiên quốc bay tới bảo vệ.

Vân Báo cũng biết chỉ riêng nhóm mình thì không nắm chắc đi được, vì vậy không bài xích nhóm Tiên quốc liên hợp.

Thật ra lục thánh vốn bắt tay nhau rồi lại đâm thọc nhau, hôm nay là kẻ thù ngươi chết ta sống, chỉ cần phù hợp ích lợi là sẽ hợp tác ngay.

Miêu Nghị gào to với Tinh Túc Hải:

- Bốn vị ca ca sao không giúp ta một tay?

Cơ Đức Hải nghe thế vụt ngoái đầu gằn giọng:

- Hùng Uy, các ngươi nên hiểu rõ mình phải đứng ở bên nào!

Hùng Uy trả lời:

- Chúng ta không đứng về phe Tiên quốc hay Ma quốc, cũng sẽ không đối nghịch với Yêu quốc, chúng ta chỉ bảo vệ lão ngũ của chúng ta. Ai dám đụng vào một cọng lông của huynh đệ chúng ta thì chúng ta liều mạng với kẻ đó!

Hùng Uy vung tay, bầy yêu bay tới ngay.

Miêu Nghị không yên tâm người Ma quốc và Tiên quốc, vào phút then chốt hai nhóm người này sẽ vì ích lợi trận doanh của mình. Chỉ có Túc Chủ tứ phương là xem Miêu Nghị như trung tâm ích lợi, nên hắn cảm thấy người Tinh Túc Hải đáng tin hơn.

Miêu Nghị kêu lên:

- Vào trong chút!

Bầy yêu liền chen vào tận cùng bên trong, lấn người Ma quốc ra ngoài, Túc Chủ tứ phương hình thành bốn hướng bảo vệ Miêu Nghị.

Cơ Đức Hải hận ngứa răng.

Vân Báo, An Như Ngọc cùng ngoái đầu nhìn Miêu Nghị, thoáng chốc tụ tập lực lượng khổng lồ như thế thì dù đụng phải bốn phe khác cũng chẳng sợ gì. Dù sao Yêu quốc, Vô Lượng quốc chết nhiều tu sĩ Kim Liên như thế.

Yêu Nhược Tiên thành con tin hôm nay được lĩnh giáo năng lực của Miêu Nghị, trong lòng có chút cảm khái. Đây còn là tiểu Bạch Liên năm xưa gã gặp không?

Các môn phái luyện bảo đứng xa xem đều thầm kinh thán. Miêu tặc không uổng là Miêu tặc, đã thành nhân vật dám đối kháng lại lục thánh. quả nhiên là danh bất hư truyền!

Một số người thì thầm nghĩ lấy vợ phải cưới người nào giúp đỡ được mình. Nhìn Miêu tặc người ta xem, nhìn trúng Lão Bản Nương có bối cảnh Phong Vân khách điếm, không cần để bụng người ta đã là giày rách vẫn cưới về nhà, bây giờ ích lợi rõ ràng. Nếu không thì làm sao kéo người Đại Ma Thiên hỗ trợ được, muốn người ta bênh vực thì phải có gì đó hiện thực chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play