Vừa nhảy xuống long câu, lập tức có người dẫn Miêu Nghị tiến vào đại điện Trấn Hải sơn, bọn TrịnhKim Long không có tư cách cùng vào, chỉ có thể chờ ở bên ngoài.

Ở lối vào đại điện, người dẫn đường bàn giao Miêu Nghị cho Lục Liễu.

- Tiểu cô cô!

Miêu Nghị ôm quyền khách sáo một tiếng với Lục Liễu, thuận tay hiếu kính một bao lì xì.

Nhận lễ vẻ mặt Lục Liễu có hơi tò mò, nhìn chằm chằm Miêu Nghị quan sát cẩn thận.

Chuyện này làm cho Miêu Nghị cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, suy nghĩ lẽ nào tiện nhân kia lại nghĩ ra chủ ý xấu xa gì sao???

Hắn đã giao Hắc Thán cho bọnTrịnh Kim Long trông chừng, sẽ không có ai hành hung trước mặt mọi người chứ!?

- Tiểu cô cô...

Miêu Nghị khẽ cau mày gọi một tiếng.

Lục Liễu lập tức nghiêm nghị đưa tay mời:

- Miêu động chủ đi đường bôn ba cực khổ, xin mời đi theo ta.

Miêu Nghị đưa tay mời trước, sau đó đi theo nàng tới một ngôi lầu ở hậu viện, leo lên trên mới gặp được Tần Vi Vi.

Tần Vi Vi vẫn một thân áo trắng như tuyết, chắp tay đứng trước cửa sổ nhìn bão tuyết bay tán loạn phía ngoài.

Dáng người thướt tha kiều diễm như ngọc, cộng thêm dung mạo xinh đẹpphản chiếu cảnh tuyết bên ngoài hết sức hấp dẫn lòng người, khiến choMiêu Nghị cũng không tránh khỏi tim đập thình thịch một trận.

Ngược lại với bề ngoài xinh đẹp, bên trong lại khiến cho người ta cảmthấy ghê tởm! Miêu Nghị thầm oán một câu, tiến lên mấy bước chắp taynói:

- Thuộc hạ Miêu Nghị bái kiến sơn chủ!

Tần Vi Vi quay đầu lại nhìn về phía hắn, mặc dù ngoài mặt Miêu Nghị mộtmực cung kính, bất quá nàng vẫn có thể nhìn ra chỗ không đồng nhất trong ánh mắt với lời lẽ cử chỉ của hắn.

Thế nhưng trong thời gian qua, những động chủ khác vẫn còn kể khổ. Nàngmới xem qua mấy bản tấu biểu, bọn họ vẫn nhắc lại chuyện cũ, ai nấy đềuhy vọng sơn chủ Đại nhân có thể điều đệ tử Lam Ngọc môn dưới quyền mìnhđi, thay bằng người cũ của Thiếu Thái sơn.

Thế nhưng vốn đã thiếu người, điều người có thể tin cậy được dồn hết vào một chỗ, vậy những chỗ khác phải làm sao?!

Cũng chỉ có tên khốn này, dưới quyền hắn một mảnh thái bình, khiến cho người ta không moi ra được lỗi lầm gì.

Cho nên vừa nhìn thấy dáng vẻ bất thiện của Miêu Nghị, cũng cảm giácngười ta đang châm chọc mình, Tần Vi Vi cảm thấy hơi oán hận, tên khốnnày thật là đáng ghét!

Nàng hừ mũi một tiếng, tùy tiện giơ tay lên:

- Bàn giao đi!

Miêu Nghị lập tức lấy tấu biểu từ trong nhẫn trữ vật ra, giao Nguyện Lực Châu và rương tiền cho Hồng Miên, Lục Liễu kiểm nghiệm ngay mặt.

Đồ bàn giao không ít, có thể nói Đông Lai động hoàn thành nhiệm vụ năm nay viên mãn.

Tần Vi Vi nhận lấy tấu biểu tra xét, lười nói chuyện với hắn, quay lưng lại nói:

- Đi xuống trước đi!

- Thuộc hạ cáo lui!

Miêu Nghị ôm quyền chào, trước khi đi còn đưa một bao lì xì cho Hồng Miên:

- Đại cô cô, chút tâm ý bất thành kính ý, xin vui lòng nhận cho!

Hồng Miên tò mò nhận lấy bao lì xì, đang muốn mở ra xem thử là vật gì,nghe nói như thế nhất thời trợn tròn mắt, sực nhớ ra đây là Miêu Nghịhối lộ nàng trước mặt sơn chủ.

Nàng và Lục Liễu cùng nhau trợn mắt há mồm nhìn hắn.

Thân là thị nữ sơn chủ, động chủ địa phương tới đưa chút lễ vật làchuyện rất bình thường, nhưng hối lộ ngay trước mặt sơn chủ cũng thật sự là quá đáng.

Làm cho Hồng Miên nhận lấy cũng không được, không nhận cũng không phải.

Trước kia Miêu Nghị cũng cảm thấy làm như vậy không ổn, bất quá sau khitrải qua lần trước đưa bao lì xì ở Nam Tuyên phủ, Miêu Nghị phát hiệnThanh Cúc có thể nhận hối lộ ngay trước mặt Dương Khánh, mà Dương Khánhcũng xem thường, dường như làm như vậy ở giới tu hành không đáng kể gì.

Hắn không biết lúc nào mình có thể gặp lại Hồng Miên, suy đoán là nàngthường hay hầu cận bên cạnh sơn chủ, cho nên dứt khoát đưa luôn bây giờ.

Từ phản ứng của Hồng Miên, Lục Liễu, Miêu Nghị đột nhiên phát giác không đúng, cũng phát giác ánh mắt có thể giết chết người của Tần Vi Vi đangnhìn về phía mình, nhất thời toát mồ hôi lạnh, không dám nhìn thẳng vàomắt nàng.

Thế nhưng hắn đã đưa ra, nếu bây giờ thu lại sẽ không thích hợp, chỉ cóthể chắp tay chào rồi vội vàng xuống lầu các, đi nhanh như chạy, tronglòng điên cuồng mắng Dương Khánh hại ta!

Tần Vi Vi mặt phủ sương lạnh nghiêng đầu thấy Miêu Nghị biến mất, giận đến nắm hai quả đấm.

Đưa chút lễ vật cho thị nữ mình đúng là không phải chuyện gì lớn, cũngkhông thể truy cứu, dù sao người ta cũng không làm chuyện trao đổi íchlợi gì. Nhưng lại dám hối lộ ngay trước mặt mình, không khỏi hết sức xem thường vị động chủ mình.

- Trong mắt không có người...

Tần Vi Vi nghiến răng nghiến lợi rít ra mấy chữ qua kẽ răng.

Nàng không có cách nào làm gì được Miêu Nghị vì chuyện này, nếu xét theo tình lý, người ta chỉ đưa chút lễ vật, ngoài ra không có ý gì khác.

Hồng Miên, Lục Liễu có vẻ dở khóc dở cười, Miêu động chủ rõ ràng là chơi khăm chúng ta. Hai người đều lấy bao tiền lì xì ra, yếu ớt đưa tớitrước mặt Tần Vi Vi...

-----------

Đêm đó bọn Miêu Nghị được an bài trong một căn viện trên Trấn Hải sơn, phụ trách canh phòng một phía.

Chiều hôm sau, các lộ động chủ Trấn Hải sơn đều tới đông đủ, Miêu Nghị được lệnh triệu tập tới đại điện Trấn Hải sơn nghị sự.

Trong đại điện trừ các lộ động chủ cộng thêm thuộc hạ bản bộ Trấn Hảisơn, mọi người đứng thành hai hàng có chừng hơn hai mươi người.

Không ai để ý tới vị động chủ chỉ có tu vi Bạch Liên nhất phẩm như hắn,ngoài mặt có lẽ không có gì nhưng lại để cho hắn đứng ở sau cùng, có thể thấy hết sức coi thường hắn.

Bất quá cũng chỉ có hắn mặc áo choàng đen vô cùng nổi bật, Tần Vi Vi muốn không nhìn thấy hắn cũng khó.

Thật ra thì bởi vì chuyện ngày hôm qua, Miêu Nghị cũng không muốn đứngtrước, vẫn hy vọng có thể đứng sau lưng cho khỏi lúng túng, nhưng vẫn có thể thấy ánh mắt u oán của Hồng Miên, Lục Liễu thỉnh thoảng liếc nhìnmình. Ngày hôm qua Tần Vi Vi không tìm được lý do trút giận lên MiêuNghị, bèn chuyển lửa giận sang hai nàng.

Nghị sự đại điện Trấn Hải sơn cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là Nguyện Lực Châu và tiền tệ đều nộp đủ, Tần Vi Vi lệnh cho các lộ động chủ mỗingười dẫn theo hai tên thuộc hạ đi với nàng áp tải đồ lên Nam Tuyên phủ.

Nguyện Lực Châu của một sơn không phải là số lượng nhỏ, tự nhiên Tần Vi Vi phải cẩn thận hành sự.

Chư vị động chủ lĩnh mệnh ra khỏi đại điện, Miêu Nghị giữ lại Trịnh KimLong và Vương Tử Pháp đi theo, lệnh cho những người khác về Đông Laiđộng trước.

Mặc dù chỉ còn lại ba người, nhưng Miêu đại động chủ vẫn là tiêu điểmcủa tất cả mọi người. Nguyên nhân không vì gì khác, đồng phục thủ hạĐông Lai động toàn là màu đen thống nhất, thế nhưng những đệ tử Lam Ngọc môn thủ hạ của các động khác vẫn mặc y phục màu lam không thay đổi, cho nên Đông Lai động vô cùng nổi bật.

Ngay cả Tần Vi Vi cùng Lục Liễu ra khỏi đại điện phóng người lên ngựacũng không nhịn được nhìn lâu một chút, cảm thấy thấy chán ghét thế nào, rõ ràng Miêu đại động chủ cực kỳ chướng mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play