“Sếp... anh... Tôi...”-Kiều Tiểu Ân bối rối đến nổi không biết sắp xếp từ ngữ như thế nào cho hợp lý, cô lắp bắp như một con ngốc đang làm trò hề trước mặt Tề Tuấn.
Anh ngược lại vẫn điềm nhiên ngồi đó, nhẹ nhàng lật trang menu chọn món thay cô: “Cho chúng tôi một phần nướng trước. Cô muốn uống gì?”
Kiều Tiểu Ân cầm chặt ly nước lọc đưa lên miệng, nhìn Tề Tuấn hỏi liền nói nhanh: “Tôi không uống rượu.”
Tề Tuấn khẽ nhướng mày buồn cười nhưng không thể hiện ra rõ ràng, anh gật nhẹ đầu: “Như thế trước đi, có gì chúng tôi sẽ gọi thêm.”
Kiều Tiểu Ân ngồi như tượng thạch, ngay cả nhúc nhích cũng không dám, cô muốn tìm đại một lý do để ra về nhưng thế nào cũng quá lộ liễu đi. Đây xem ra là bữa ăn khó nuốt nhất của cô rồi. Giám đốc Tề cũng có dụng ý lắm đây, mời ăn cái gì chứ, trêu chọc cô thì có.
Hóa ra người ở trong phòng của cô hôm qua là thật chứ không phải mơ, chắc điên mất thôi, càng nghĩ lại càng thấy xấu hổ mà.
Tề Tuấn không e ngại thích thú nhìn chuyển hóa càng lúc càng khó coi trên khuôn mặt Kiều Tiểu Ân, cô gái này chắc đã có ấn tượng về ký ức tối qua rồi, như thế cũng tốt.
“Tôi... xin lỗi...”
“Chỉ xin lỗi thôi sao?”
“Tôi sẽ trả lại tiền cho anh.”
“Đó là chuyện cô nên làm.”
“... Vâng, em cảm ơn sếp...”-cô biết vì sao mấy người giàu càng lúc càng giàu rồi, vì họ rất keo kiệt. Nhưng khoảng tiền này cô đúng là nên trả lại cho anh.
Đúng lúc này chủ quán đem thức ăn lên, Kiều Tiểu Ân lấy lại được một chút tự nhiên chủ động định gắp thịt lên bếp nướng nhưng đã bị anh nắm lấy cổ tay giữ lại trong sự ngỡ ngàng của cô.
“Hôm nay tôi mời, để tôi làm cho.”
Kiều Tiểu Ân không thể nói nổi được lời nào, trái tim của cô đang bận đập nhanh hết tốc lực chỉ vì giọng nói trầm ấm cùng cử chỉ dịu dàng của anh. Chết thật rồi, cô đã hoàn toàn sụp đổ trước hình tượng mỹ nam đầy ma lực này.
“Có thể ăn được rồi.”
“Anh cũng ăn đi, tôi sẽ nướng tiếp cho.”-anh cứ nướng cho cô mãi cũng không phải, Tiểu Ân e ngại giành lấy nướng giúp.
Tề Tuấn không có ý định ngăn nữa, anh từ tốn thưởng thức, hóa ra được ăn cùng người mình thích, cảm giác ăn trở nên ngon miệng hơn rất nhiều.
“Giữa tôi và Hyun Bin, ai đẹp trai hơn?”
*chớp chớp mắt*
Miếng thịt vừa mới cho vào miệng ăn không cách nào nhai được với câu hỏi đường đột của sếp, Kiều Tiểu Ân khó khăn tống hết tàn dư trôi xuống, gượng gạo hỏi: “Sao anh lại hỏi vậy?”
Anh vẫn thản nhiên ngồi ăn: “Hôm qua lúc cô say khen tôi rất đẹp, lại thấy hình dán trên tường nhà cô là một diễn viên, tôi tò mò thôi.”
“Làm sao giống nhau được, tôi không biết nữa...”-cô gãi đầu cười sượng sùng, một người là thần tượng phim ảnh chưa một lần tiếp xúc, một người là nam thần ngoài đời thực cũng có biết bao vệ tinh để mắt, cô đây chỉ có thể có một kết luận chung điểm giống nhau ở họ. Chính là chỉ có thể ngắm nhìn không thể chạm vào.
“Tiểu Ân!”
“Sao ạ?”-tên của mình được thốt ra từ giọng nói rõ ràng gần như thì thầm của anh khiến cho cô khẽ bồi hồi, cả người căng cứng lên có chút chờ đợi.
“Thịt cháy hết rồi.”
“A... Phần này để tôi ăn cho.”-cô một lần nữa biến thành con ngốc trong mắt anh rồi, hôm nay chẳng có chuyện gì thuận lợi cả.
Tề Tuấn giành lại đồ gắp thịt từ tay cô khi thấy sự luống cuống phát tội ấy, lời vẫn đều đều vang lên, bàn tay gắp nhanh thịt xuống dĩa: “Tôi không có đánh giá thấp hay xem cô là trò cười gì đâu, tôi thích nhìn cô chân thật như thế thôi.”
“Sếp...”
“Ngoài giờ làm việc đừng gọi tôi là sếp nữa.”
“Nhưng tôi quen miệng rồi, chẳng lẽ lại gọi là Tuấn?”-đúng là cô chưa quen thật, nhưng mà mở miệng ra là sếp này sếp nọ cũng không hay lắm.
“Cứ gọi như vậy đi, đổi lại tôi sẽ gọi em là Ân Ân.”
“...”
TBC.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT