Trống ngực đập thình thịch như bị ai đó dùng búa nện vào ngực mình, Kiều Tiểu Ân siết chặt bàn tay đang được Tề Tuấn đan vào, nhìn anh hồi hộp nói: "Hôm nay em trông ổn không?"

Tề Tuấn nheo mắt nhìn bạn gái đang rất căng thẳng của mình, lắc nhẹ đầu: "Không ổn chút nào."|

Kiều Tiểu Ân rút mạnh tay về, cô xoay người định bỏ chạy đã bị anh nắm lấy cánh tay ngăn lại: "Em định trốn sao?"

"Hôm nay em cảm thấy không được khỏe, hay để khi khác hãy gặp mẹ của anh đi!"

Tề Tuấn buồn cười bước tới đứng trước mặt Kiều Tiểu Ân, lời nói bông đùa chọc cho cô bớt căng thẳng: "Kiều Tiểu Thư, cô ngủ cũng đã ngủ với tôi rồi, nhẫn cưới cũng đã đeo trên tay rồi, không gặp mẹ tôi sao chúng ta kết hôn được?"

"Anh..."-cô đỏ mặt mím chặt môi, lời này mà anh cũng có thể nói được sao?

"Chẳng lẽ em định ăn xong rồi bỏ chạy, em phải chịu trách nhiệm với cuộc đời của anh."-Tề Tuấn tìm đến bàn tay Kiều Tiểu Ân lồng tay mình vào, lời nói trầm ấm trấn an cô: "Mẹ của anh rất hiền, không như em nghĩ đâu, cứ thả lỏng đi!"

Kiều Tiểu Ân hít một hơi sâu, đến khi cảm thấy đã bớt run một chút mới gật đầu theo anh đi vào nhà. Nhìn người phụ nữ trung niên đang ngồi trong phòng khách, nét mặt phúc hậu dễ gần, bà khoác trên người bộ trang phục giản dị nhưng không kém phần quý phái, Tề phu nhân quả đúng như lời anh nói, rất ôn hòa.

"Con chào dì!"

Bà mỉm cười nhìn Kiều Tiểu Ân, vờ không vui: "Bây giờ còn gọi ta là dì sao?"

Anh nhắc khéo: "Phải gọi là mẹ đi là vừa."

Kiều Tiểu Ân ngại ngùng mỉm cười, cô lên tiếng gọi lại: "Dạ, con chào mẹ!"

Bà ngoắc tay ý bảo cô ngồi xuống cạnh mình, nở nụ cười đôn hậu hỏi: "Con không nhận ra ta sao?"

Kiều Tiểu Ân nhìn kỹ lại bà trông rất quen nhưng cô vẫn không nhớ ra được: "Con cũng không chắc nữa...mẹ. Trước kia chúng ta từng gặp nhau sao?"

Mẹ Tề Tuấn nhìn lên anh, con bé này thật vô tư, giúp người không cần báo đáp: "Lần trước là con đã cứu ta trên đường khỏi bị chiếc xe đâm vào."

Nói tới đây Tiểu Ân mới ngờ ngợ nhớ ra, cô bẽn lẽn mỉm cười, chuyện này cô sớm đã quên lâu rồi, không ngờ lại trùng hợp cứu được mẹ chồng tương lai, đúng là ý trời mà.

Tề Tuấn khoác nhẹ tay lên vai Tiểu Ân ngồi xuống thành ghế bên cạnh cô, nhìn mẹ mình vạch trần bạn gái: "Trên đường tới đây cô ấy cứ căng thẳng suốt, sợ rằng sẽ không vừa mắt của mẹ."

Bà bật cười nắm lấy tay Tiểu Ân, vui vẻ nói: "Nhìn mẹ giống người khó tính lắm sao?"

Kiều Tiểu Ân lính huýnh đưa tay lên lắc mạnh: "Dạ con không dám có ý đó đâu."

"Mẹ chỉ đùa thôi mà, xem con vẫn còn căng thẳng kìa."

Tề Tuấn mở lời giúp bạn gái: "Mẹ nấu ăn rất giỏi, hôm nay em mau nhờ mẹ chỉ bí kịp nấu ăn đi!"

Kiều Tiểu Ân xấu hổ đánh nhẹ lên hông anh, anh biết cô đang giữ kẽ với mẹ mình lại luôn tìm cách bêu xấu cô, thật chẳng ra làm sao hết.

Nhìn hai đứa trẻ yêu thương hạnh phúc bên nhau người làm mẹ như bà đã mãn nguyện, anh chọn Kiều Tiểu Ân làm vợ bà không một chút gì gọi là không vừa lòng. Tề phu nhân nắm tay dắt con dâu đi theo mình: "Cũng không còn sớm nữa, con không ngại vào bếp với mẹ chứ?"

"Dạ không có đâu, con rất thích ạ!"

Tề Tuấn nhìn hai người phụ nữ quan trọng nhất đời đang vui vẻ nấu ăn trong bếp cảm thấy thật đầm ấm, gia đình của anh sắp sửa có thêm một thành viên mới rồi.

Trở lại với bàn ăn đầy màu sắc trong ngôi nhà của Hàn Thế Vinh, anh hơi bất ngờ trước tài nghệ nấu ăn của Thiên lam: "Nhìn có vẻ hấp dẫn đó, không nghĩ em chỉ biết ăn không, còn có thể nấu ăn nữa."

Thiên Lam được dịp hất mặt đắc ý: "Sở thích của tôi chính là ăn và nấu ăn mà, anh nếm thử đi!"

Anh không khách sáo gắp một đũa cá lên nếm thử, vị rất vừa ăn: "Ngon!"

Cô hài lòng bắt đầu cầm đũa lên ăn, nhìn sắc mặt của anh đã khá hơn rất nhiều so với những lần gặp trước, có vẻ Hàn Thế Vinh đã suy nghĩ thông suốt chịu buông bỏ tình yêu đơn phương không kết quả.

"Tôi không sao đâu, em là quan tâm cho tôi hay là tòi mò vậy?"-ánh mắt anh lém lỉnh nhìn lên Thiên Lam làm cho cô giật mình vội cụp mi mắt xuống tránh đi.

"Làm gì có, anh nghĩ nhiều quá rồi."

"Là thật?"

Thiên Lam chột dạ cắm cúi tập trung ăn, anh cũng thật đáng ghét quá đi, suốt buổi cứ cười cười nhìn cô suốt.

Bó gối ngồi trên ghê sô pha nhìn ra khung cửa sổ bên ngoài đang đổ mưa như trút nước xuống mặt đường, màu trời cũng đã chuyển mình thay bộ áo màu đen xám xịt thay thế một ngày đẹp trời đã qua đi, Thiên Lam chán nản thì thầm: "Mưa day dẳng thật!"

Hàn Thế Vinh từ phòng tắm bước ra, chiếc khăn vẫn còn vắt trên vai lau khô mái tóc mới gội xong, nhìn bộ dạng mèo con đang cuộn tròn trên ghế của Thiên Lam hướng mắt nhìn ra ngoài trời vẫn mưa không dứt, anh nổi hứng muốn trêu cô.

"Kiểu này không thể về được rồi, đêm nay em và tôi phải ngủ lại đây thôi."

TBC.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play