Kiều Tiểu Ân nhìn bàn tay đỏ rần hơi phồng của mình trong lòng cảm thấy nổi lên một cỗ đau xót, không phải vì vết bỏng ở tay mà là ở tim cô. Xét về góc độ nào thì Tề Tuấn làm như thế đều đúng, nhưng trái tim không lý lẽ của Kiều Tiểu Ân vẫn cảm thấy bị tổn thương.
“May mắn vì cô ấy không bắt mình đền chiếc váy đó.”-cô thất thiểu dựa đầu gục vào vách tường, ở một công ty rộng lớn có thể tìm được chỗ thanh tịnh như thế này, Kiều Tiểu Ân cảm thấy rất tốt. Ít ra không ai nhìn thấy được vẻ sầu khổ của cô.
“A, em bị thương rồi kìa!”-giọng nói đàn ông từ phía sau lưng Kiều Tiểu Ân lên tiếng làm cô giật bắn người quay đầu lại, đôi mắt mở to lên kinh ngạc khi khuôn mặt người đàn ông ở khoảng cách khá gần.
Theo phản xạ tự nhiên sắp bị ngã, Kiều Tiểu Ân túm lấy vạt cổ áo anh, bàn chân co lại chống lên vách tường ngăn không cho bản thân té ngã xuống đất. Bị hành động của Tiểu Ân làm cho sững sốt, người đàn ông sau khi choàng tỉnh hiểu được hoàn cảnh hiện tại, môi nở một nụ cười lừa tình nhìn lên khuôn mặt bối rối của Tiểu Ân trong khi tư thế của họ vẫn dính chặt vào nhau.
“Tôi biết bản thân có sức hấp dẫn nhưng em có cần chủ động sớm như vậy không?”
Kiều Tiểu Ân xấu hổ vội đẩy người anh ra, luống cuống hỏi: “Anh là ai vậy, tự dưng lại đứng sau lưng tôi?”
Người đàn ông vuốt nhẹ mái tóc ngắn trước trán, tự tin giới thiệu bản thân: “Tôi là Hàn Thế Vinh, em có thể gọi tôi là Henry.”
Kiều Tiểu Ân bĩu môi, ánh mắt bắt đầu dò xét người trước mặt mình. Nhìn kỹ một chút thì khuôn mặt này cũng thuộc hàng mỹ nam, đôi mắt đen một mí sáng rỡ cùng nụ cười luôn nở trên môi là đặc trưng cho con người vui vẻ, nhưng đáng tiếc con người này quá tự phụ đi.
“Tôi mặc kệ anh là ai, mau tránh đường, tôi còn phải vào làm việc.”-Kiều Tiểu Ân bắt chước hất cằm lên, bước ngang qua người Hàn Thế Vinh bỏ đi nhưng đã bị bàn tay của anh nắm giữ lại.
“Em lịch sự một chút đi, tôi đã giới thiệu tên với em rồi, ít nhất em cũng phải nói tên của mình cho tôi biết.”
Kiều Tiểu Ân híp mắt cười: “Anh muốn biết tên của tôi sao?”
“Tôi đang lắng nghe đây.”
Kiều Tiểu Ân xoay một cái đã bẻ ngược tay Thế Vinh ép ngực anh dán chặt vào bức tường lạnh lẽo, tay còn lại cốc một cái lên đầu anh: “Ai nói với anh nói tên cho người khác biết người ta phải nói lại với mình? Anh nghĩ tôi là loại con gái nào hả?”
“Này... không nói thì thôi, em là con gái mà sao bạo lực quá vậy...đau...”
“Hôm nay tâm trạng tôi không tốt, coi như anh xui đi!”
Kiều Tiểu Ân buông tay Thế Vinh ra phủi phủi tay mình, sau đó bỏ đi một mạch, để lại một người đau đớn ôm cánh tay nhức nhìn theo bóng lưng cô.
“Dám cá là cô ấy chưa có bạn trai.”-một nụ cười thoáng trên khóe môi câu dẫn: “Nhưng cũng rất thú vị.”
Cao Cẩm Tú hài lòng cùng Tề Tuấn gặp một số đối tác của mình, đây là lần đầu tiên cô được bên cạnh anh lâu như thế, dù trước kia đã biết qua anh là một người tài giỏi, nhưng hôm nay được tận mắt chứng kiến cách anh làm việc, Cẩm Tú càng thán phục và thích người đàn ông này hơn, đặc biệt khi giữa cô và anh không có cô thư ký cản đường.
“Hôm nay cảm ơn anh rất nhiều, cũng đến giờ ăn tối rồi, chúng ta đi ăn chút gì đi!”-Cao Cẩm Tú đề nghị.
Tề Tuấn cài lại cúc áo khoác của mình, anh ngắn gọn đáp: “Công ty còn nhiều việc, tôi không thể ăn cùng cô được.”-Tề Tuấn đón taxi giúp Cẩm Tú, anh chào cô rồi lấy xe ra về, không cho cô ta có cơ hội nói thêm lời nào.
Cao Cẩm Tú cắn nhẹ môi dưới không vui, anh lạnh nhạt thật, đến khi nào cô mới nhận được sự quan tâm từ anh.
Kiều Tiểu Ân đang ngồi trên ghế chờ xe buýt, khuôn mặt ảm đạm không còn chút sức sống nào của đầu ngày. Sáng sớm được bạn trai đưa đi làm, giờ phải đi xe buýt về có chút hụt hẫng, nghĩ đến việc anh đang cùng cô Cao tiểu thư xinh đẹp kia lòng cô lai càng bức bối.
“Anh ấy còn phải làm việc mà.”
Thở dài nhìn xe buýt đã tới, Kiều Tiểu Ân đứng dậy định bước lên nhưng đã bị một bàn tay nắm lấy cánh tay mình, hơi ấm quen thuộc làm cô nghĩ đến một người, vội ngẩng đầu lên nhìn.
“Tuấn...”
“Chúng ta về nhà thôi!”
Ngồi trên xe đưa Kiều Tiểu Ân về nhà, ánh mắt Tề Tuấn lướt nhìn bàn tay còn đỏ ửng của cô, đáy lòng đau xót, khi đấy anh có thể nhìn được sự hụt hẫng của Tiểu Ân, chỉ là không tiện thể hiện trước mặt khách hàng.
“Đau lắm phải không?”
Kiều Tiểu Ân nghe anh hỏi theo phản xạ lấy bàn tay lành lặn che đi vết bỏng lại, cười cười: “Chỉ là vết bỏng nhỏ thôi anh.”
Tề Tuấn tấp luôn xe vào lề đường, anh lấy trong túi áo ra tuýt thuốc mới mua mở nắp, nắm lấy tay Kiều Tiểu Ân lên, nhẹ nhàng thoa thuốc.
“Bỏng như thế còn nói dối, sau này cẩn thận hơn một chút.”
Quả thật Kiều Tiểu Ân không còn cảm giác đau nào nữa, vì toàn bộ tâm trí của cô đều chìm đắm theo cử chỉ cùng ánh mắt quan tâm của anh dành cho mình. Tan biến hết rồi, có phải cô đã lậm anh quá rồi không?
“Nếu bây giờ anh dừng lại còn kịp.”
“...”-anh thoáng dừng động tác lại vì lời nói lấp lửng của cô.
“Sau này nếu anh có hối hận em cũng sẽ bám theo anh đến chết không buông, vì anh đã cướp mất trái tim của em.”
TBC.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT