Lâm Khả Tụng kéo Giang Thiên Phàm ngồi vào trong xe, Miller quay đầu lại hỏi Giang Thiên Phàm: "Thưa ngài, bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?"
"Đảo Conny."
"Hả?"
"À?"
Miller cùng Lâm Khả Tụng đều chưa lấy lại tinh thần.
Đi đảo Conny làm cái gì? Nơi đó có nhà hàng cao cấp nào sao? Hay là Giang Thiên Phàm mới đầu tư sự nghiệp ăn uống gì đó?
"Vùng đất la hét." Giang Thiên Phàm nghe được nghi vấn của Lâm Khả Tụng, trả lời bổ sung.
"Vùng đất...... la hét......"
Lâm Khả Tụng không xác định Vùng đất la hét mà cô nghĩ tới có phải giống với lời nói của Giang Thiên Phàm hay không. Lâm Khả Tụng nghe nói"Vùng đất la hét" là một khu vui chơi rất lớn, bên trong có trò đại bàng bay lượn hết sức nổi danh. Không ít du khách ngồi trò xe bay này la hét phá cổ họng.
"Em sợ sao?" Giang Thiên Phàm hỏi.
"Em...... Em mới không sợ!"
Nói giỡn, tàu lượn siêu tốc nào mà cô chưa từng ngồi chứ? Mặc dù mỗi một lần đều bị dọa đến mức mặt trắng bệch hai chân run run, còn có một lần cô ôm ngay thùng rác ói ra rồi, bị Tống Ý Nhiên cười nhạo một trận, nhưng cô vẫn là rất hưởng thụ cái quá trình xoay quanh nhanh như gió đó.
"Anh không sợ." Giang Thiên Phàm nhàn nhạt trả lời.
Lâm Khả Tụng 囧 rồi...... Thưa Anh, anh không sợ, bởi vì anh không nhìn thấy gì mà!
Nhưng vừa nghĩ tới Giang Thiên Phàm muốn dẫn cô đi khu vui chơi, Lâm Khả Tụng không hiểu cảm thấy rất vui vẻ. Bởi vì trước kia cô cảm thấy trong cuộc sống của Giang Thiên Phàm hình như trừ thức ăn, không có những theo đuổi nào khác. Nhưng thật ra, anh cũng là một người biết cách sống.
Mặc dù bọn họ không có tay dắt tay xem chút phim tình cảm ngán chết ngừoi, cũng không từng mua bất kỳ một bộ quần áo trang sức đắt tiền nào để trang điểm cho cô thành một gốc cây cây thông noel, thậm chí ngay cả lời nói cũng rất thiếu. Nhưng mỗi một câu nói của anh, mỗi một chuyện anh làm, đều khiến cô động lòng.
Hôm nay không ít du khách đến Vũng đất la hét, có bóng bay nhiều màu, có chú hề cũng có các nhân viên tạo hình các nhân vật phim hoạt hình đang tiến hành biểu diễn. Trong không khí là mùi vị của Popcorn cùng kẹo đường, mỗi một lần tàu lượn siêu tốc bay thẳng về phía chân trời phát ra tiếng thét chói tai cũng làm cho người ở phía dưới không ý thức nhìn lên.
"Em muốn ăn cái gì? Popcorn, kẹo đường, khoai tây hay là hot dog?" Giang Thiên Phàm mở miệng hỏi.
"Anh sẽ cho em ăn những thứ này?"
Không phải ở trong suy nghĩ của Giang Thiên Phàm những thứ này là đồ ăn không tốt cho sức khỏe sao?
"Dù sao sau khi đi tàu lượn siêu tốc xuống, thì em cũng sẽ nhổ ra hết thôi."
Giang Thiên Phàm nắm gậy dò đường, đi về phía những tiếng thét chói tai.
"Em mới sẽ không ói đâu! Anh chờ mà xem!" Lâm Khả Tụng bước nhanh về phía trước, kéo cánh tay của anh, khi tầm mắt chống lại khóe môi của anh thì không khỏi kêu lên, "Có phải anh vừa cười đúng không?"
"Không có."
"Em nhìn thấy rõ ràng! Mặc dù khóe môi của anh chỉ lõm xuống một chút như vậy!"
"Chờ em thật sự ói, anh sẽ biết cười."
Chờ đến lúc bọn họ thật sự ngồi trên tàu lượn siêu tốc, hai chân treo lơ lửng giữa trời, Lâm Khả Tụng sợ.
Cô có thể tượng tượng cảm giác lúc mình bị văng ra.
Đôi tay cô giữ chặt cần an toàn, một bên Giang Thiên Phàm lại là vẻ mặt trầm tĩnh tựa như mình ngồi là xe cáp ngắm cảnh vậy. Anh chạm lên mu bàn tay của Lâm Khả Tụng, lành lạnh nói: "Nhịp tim của em đập rất nhanh."
"Bởi vì Nam Thần đang ngồi ở bên cạnh em." Lâm Khả Tụng trợn mắt nói dối.
"A, đó là vinh hạnh của anh."
Hai chân của bọn họ khẽ run hai cái, từ từ kéo lên, khi đến điểm cao nhất, trái tim Lâm Khả Tụng bị nắm chặt, hô hấp bị áp chế ở trong lồng ngực, cái loại cảm giác hoàn toàn mất khống chế không biết trời đất ở nơi nào đó làm cho người ta hỏng mất.
Bên tai ngoại trừ tiếng thét chói tai chính là tiếng gió gào thét.
Xương cốt toàn thân đều muốn tan rã, cho dù biết rất rõ ràng mình sẽ không bị văng ra ngoài, nhưng cô vẫn dùng hết sức lực toàn thân giữ chặt cần an toàn.
Ngay cả mắt cũng không dám mở ra, cô gào thét điên cuồng.
Mà Giang Thiên Phàm ở bên cạnh cô lại khí định thần nhàn.
Lâm Khả Tụng thực sự khó có thể chịu được, đưa một tay ra giữ chặt tay của đối phương, dùng sức nắm chặt những ngón tay của anh, cho dù anh không sợ chút nào, cô cũng muốn anh đau muốn chết!
Khi bọn họ đi tới điểm cuối, trên mặt hầu hết mọi người đều là một mảnh trắng bệc nghĩ lại mà sợ hãi.
Lâm Khả Tụng rời khỏi tầu lượn siêu tốc, chỉ cảm thấy trời đất đều đang xoay tròn. Cô biết nhất định mình đi không được thẳng tắp.
Hơn nữa cô thực sự muốn ói......
Phải nhịn, phải nhịn, Giang Thiên Phàm đang nghe đấy.
Anh mở gậy đo đường ra, nghiêng tai, nhận biết tiếng bước chân của Lâm Khả Tung giữa những tiếng đi lại của du khách, vẫn không xa không gần theo sát cô.
"Nếu như muốn ói thì hãy ói ra đi. Dọn sạch dạ dày, sau đó có thể ăn một chút đồ ăn ngon rồi."
Lâm Khả Tụng chịu đựng không nổi, ôm thùng rác ói như điên.
Giang Thiên Phàm đi tới phía sau lưng cô, chạm lên bả vai của cô, khẽ vuốt ve sống lưng của cô, đưa khăn giấy cho cô.
Lâm Khả Tụng lau miệng, ngồi ở trên ghế dài, chờ đợi cảm giác choáng váng đi qua.
Giang Thiên Phàm ngồi bên cạnh cô, hỏi: "Hình như anh ngửi thấy mùi Hot dog rồi."
"Cách anh khoảng mười thước về hướng 6 giờ."
"Vậy anh đi mua hot dog, em ở nơi này nghỉ ngơi đi."
"À? Ở đây du khách quá đông! Để em đi cho!"
"Em ngồi đây nhìn là được rồi."
Giang Thiên Phàm đứng dậy, đi về phía Lâm Khả Tụng nói. Cô cực kỳ choáng váng, nhưng bóng dáng của Giang Thiên Phàm lại như là một phong cảnh bị định dạng vậy, cho dù cả thế giới đều bị điên đảo, thì anh vẫn ở nơi đó như cũ.
Thỉnh thoảng có du khách đi ngang qua bên cạnh anh, chặn lại tầm mắt của cô, cô sẽ rất khẩn trương đứng dậy, sợ mình vứt bỏ anh. Đứa bé đùa giỡn chạy qua, cô cũng khẩn trương, chỉ sợ anh sẽ bị đụng phải. Nhưng anh đã sớm nghe thấy, chỉ nghiêng người sang đứng một bên.
Lâm Khả Tụng thở ra một hơi.
Cô chưa bao giờ nhìn theo bóng lưng một người như vậy, lo lắng anh bị thương, sợ mất đi anh.
Khi Giang Thiên Phàm tay trái bưng hộp hot dog, trên cánh tay còn treo túi nhựa đựng cola đi về phía cô, cô thậm chí có một loại vui sướng mất đi mà được lại.
Anh đưa hộp cho cô, cô mở hộp ra, cố ý đưa nó đến trước mặt của anh: "Cho anh ăn miếng đầu tiên!"
Anh há miệng ra, cho dù là ăn thức ăn bình dân nhất, cũng có một loại ưu nhã của quý tộc.
Như cô đoán trước tương Hot dog bị ép chảy ra từ hai bên, dính lên mặt anh.
Lâm Khả Tụng cười vui vẻ, lấy điện thoại di động ra chụp hình rắc rắc.
"Em có muốn phát nó lên facebook không?"
"Em sẽ không! Đây là tư gia trân quý!" Lâm Khả Tụng nghiêm trang trả lời.
Trên thực tế thì..... Cô hoàn toàn không có facebook.
"Bây giờ có thể lau sạch nước sốt trên mặt anh rồi sao?"
Nét mặt Giang Thiên Phàm biểu hiện anh rất nghiêm túc đối với vấn đề này.
Lâm Khả Tụng cười đến nghẹn, cẩn thận lau sạch đồ ăn trên mặt anh.
Khi ngón tay của cô cách khăn giấy đụng phải gò má của Giang Thiên Phàm, cô mới hiểu được, thật ra thì người đàn ông này cái gì cũng biết, cho dù là cô nhỏ mọn hay là trò đùa dai của cô. Nhưng anh không quan tâm, cho dù là dùng chính bản thân anh để cô vui vẻ.
Chơi đến lúc trên lưng toát ra một tầng mong mỏng mồ hôi, bọn họ mới rời khỏi khu vui chơi.
Mặc dù không nói chuyện, nhưng trên môi Lâm Khả Tụng vẫn treo nụ cười.
"Hôm nay em chơi rất vui vẻ."
"Đúng vậy. Trò tàu lượn siêu tốc của ‘ Vùng đất la hét ’ này thật sự thật lợi hại!"
"Thì ra là em thích trò tàu lượn siêu tốc. Vậy lần sau cùng nhau đi Dubai đi, nơi đó có một thiên đường vui chơi Ferrari, tàu lượn siêu tốc sẽ lấy tốc độ cao nhất của Ferrari xông ra, được gọi là ‘ thân thể bay đi trước, linh hồn đuổi theo phía sau ’."
Lâm Khả Tụng nghiêng mặt sang bên nhìn Giang Thiên Phàm một cái, xác định người này không phải cố ý sao? Anh thật cực kỳ thích xem cô ói!
Anh đưa cô trở về nhà, hôn lên mi tâm của cô nói một tiếng"Ngủ ngon".
Lâm Khả Tụng sờ sờ mi tâm của mình, lúc này mới nghĩ tới hôm nay Giang Thiên Phàm không có nói ra bất kỳ điều gì về đề tài nấu nướng, không có đưa ra bất kỳ đánh giá nào về trận tranh tài của cô, ngược lại anh giống như tốn rất nhiều công sức để cô quên cuộc tranh tài đi, quên mất trận thất bại bất ngờ này.
Thật ra thì khi cô ngồi trên tàu lượn xoáy chuyển đột nhiên rơi xuống, cô chợt hiểu, một món ăn ngon, không phải chỉ cần có vị giác cân đối, còn có cái loại kinh hỉ phá bỏ trói buộc của vị giác nữa.
Giống như anh bỗng nhiên xuất hiện trong sinh mệnh của cô.
Đêm hôm đó, Giang Thiên Phàm ngồi ở trên ban công, hơi lạnh của gió đêm thổi lên, Meire đọc cho anh nghe mấy phần văn kiện, sau đó xin anh ký tên.
"Meire."
"Sao vậy, thưa Ngài? Là tài liệu có vấn đề sao?"
"Cám ơn sự quan tâm của ông đối với tôi và Giang thị. Ông là người mà tôi tin tưởng nhất."
"Sao vậy, thưa Ngài? Bỗng nhiên lại nói với tôi lời như vậy?"
"Tôi biết rõ ông lo lắng nếu như Khả Tụng thất bại bởi Victor trong cuộc tranh tài ‘ Đầu bếp xuất sắc ’, sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với tôi. Nhưng đừng tạo áp lực cho cô ấy, bởi vì tôi không muốn kéo cô ấy vào cuộc đấu tranh giữa Giang thị và tập Quintin. Cũng hi vọng ông có thể tin tưởng tôi, tôi đã làm tốt chuẩn bị từ lâu rồi."
Meire khẽ ngẩn người, ngay sau đó bình tĩnh trả lời: "Tôi hiểu, thưa Ngài."
Lâm Khả Tụng ngồi ở trên bàn ăn ăn cơm cùng chú và Lâm Tiểu Tuyết. Chú cố ý nấu cháo trắng cho Lâm Khả Tụng, lại xào một chút mới mẻ rau dưa, còn đặc biệt dặn dò nói: "Cháo muốn để nguội hãy uống đó!"
Lâm Tiểu Tuyết bĩu môi nói: "Chị ấy lại không lấy được chức vô địch...... Không phải nói trừ phi cuộc tranh tài tiếp theo Victor phát huy sai lầm, nếu không chị ấy không có cơ hội lấy đến chức vô địch sao?"
"Có lấy được chứ vô địch hay không không quan hệ! Đứng thứ hai cũng rất lợi hại. Con thì sao? Ngay cả chiên quả trứng gà cũng không. Lúc cười nhạo người khác thất bại, trước tiên hãy xem lại mình có bao nhiêu cân lượng đã." Chú lắc đầu bất đắc dĩ.
Lâm Tiểu Tuyết buồn buồn không vui, ngay cả cơm cũng không ăn vài miếng đã đi trở về phòng mình rồi.
Ngược lại Lâm Khả Tụng, sớm một chút đã nằm vào trong chăn, cô quyết định hôm nay phải ngủ một giấc thoải mái.
Cũng không lâu lắm, trong điện thoại di động thu được một tin nhắn đến từ Tống Ý Nhiên: hai ngày nay rất bận, không có đi cổ vũ em tranh tài. Trận chung kết anh sẽ đi xem.
Kèm thêm một vẻ mặt cần ăn đòn.
Lâm Khả Tụng cười, trả lời lại: chờ em thắng, liền khoác áo choàng, mặc quần da màu đỏ, cos siêu nhân, làm bếp trưởng của phòng bếp địa ngục.
Tống Ý Nhiên nhanh chóng nhắn lại: anh đang mong đợi.
Lúc này Lâm Tiểu Tuyết đang ở trong phòng chơi game, muốn uống cola lại phát hiện trong nhà không có hàng tích trữ.
Cô cầm cái chìa khóa, tính cửa hàn tiện lợi phía đối diện một chuyến.
Vừa ra cửa, đã nhìn thấy một bóng dáng đứng dựa vào cột đèn, cúi đầu bám chữ trên điện thoại di động.
Sóng mũi cao, tậm mắt rũ xuống, dưới ánh đèn lờ mờ có vẻ nhu hòa dễ vỡ.
"Anh..... Tới tìm chị họ của tôi sao? Tại sao không lên......"
Lâm Tiểu Tuyết vốn không muốn quấy rầy Tống Ý Nhiên như vậy, nhưng cô đã theo bản năng mở miệng hỏi rồi.
Dưới đèn đường người đàn ông từ từ ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười yếu ớt: "Tôi chỉ đi ngang qua mà thôi."
"Tôi nhìn thấy anh ở đây nhắn tin......"
Tống Ý Nhiên mất hứng đi tới trước mặt Lâm Tiểu Tuyết, dùng di động gõ lên đầu cô một cái: "Cô nên học được lúc nào thì giả vờ không biết."
"...... Anh còn yêu thích chị Lâm Khả Tụng sao? Không phải anh đã biết chị ấy và Giang Thiên Phàm đang bên nhau sao?"
"Vậy tại sao cô lại ghét Khả Tụng chứ? Tại sao đăng hình ảnh Giang Thiên Phàm hôn cô ấy lên facebook của mình chứ?" Tống Ý Nhiên buồn cười hỏi.
"Bởi vì...... Tôi muốn anh nhìn thấy......"
Nửa câu sau, Lâm Tiểu Tuyết nói rất nhỏ.
"Cho nên? Cô muốn tôi buông tha cho việc thích cô ấy, hay là vì cách ứng tôi để cho tôi khó chịu?"
Giọng của Tống Ý Nhiên khi nói ra lời này thật giống như đang đối mặt với một đứa trẻ không hiểu chuyện, mà Lâm Tiểu Tuyết ghét nhất nét mặt như vậy của anh.
"Tôi chỉ không hiểu tại sao anh cũng vậy, ba tôi cũng vậy, thậm chí Giang Thiên Phàm cũng vậy, đều yêu thích chị ấy như vậy? Không biết còn tưởng rằng chị ấy là Thánh mẫu trong giáo đường vậy!"
Lời nói đã nhịn rất lâu, Lâm Tiểu Tuyết lại cứ như vậy mà bật thốt lên.
"A...... Tại sao vậy chứ? Tôi không biết tại sao người khác lại thích cô ấy, tôi cũng khẳng định không phải mỗi người đều thích cô ấy giống như tôi vậy...... Tôi chỉ nhớ trước kia lúc tôi học trung học có một năm trong lớp tổ chức cắm trại dã ngoại. Lúc nửa đêm tôi phát tác viêm ruột thừa, tôi rất đau đớn, tài xế xe trường học không có ở đây, xe cứu thương của bệnh viện cần một thời gian mới qua đến hơn nữa lại không cách nào miêu tả rõ ràng vị trí chính xác của chúng ta, chỉ có thể cưỡi xe ba bánh mang tôi đến bệnh viện gần đó. Lúc ấy chủ nhiệm lớp của tôi là một giáo viên nữ, cô ấy lái xe rất chậm, mà Lâm Khả Tụng hãy cùng chạy bên cạnh xe. Cô ấy có thể tiếp tục ngủ giống như những bạn học khác, nhưng cô ấy lại lựa chọn chảy mồ hôi đi theo tôi. Sau đó cô giáo thật sự không đạp xe được nữa, cô ấy lại tiếp tục đạp xe, vẫn đạp đến bệnh viện. Tôi cuộn người lại, mặc dù rất đau, nhưng mà tôi lại vẫn cố sức nhìn theo bóng lưng của cô ấy. Rốt cuộc thì cô ấy lấy khí lực và nghị lực từ đâu chứ?"
"Sau đó, rất nhiều bạn học biết gia thế cùng bối cảnh của tôi, trở nên thân cận với tôi. Tôi có rất nhiều bạn cùng chơi, nhưng mà tôi lại rất rõ ràng, bọn họ cố ý xưng anh gọi em với tôi, nhưng trong bọn họ sẽ không có một người nào có thể làm được việc mà Khả Tụng đã làm với tôi."
"Cho nên anh rất cảm kích Khả Tụng sao?"
Tống Ý Nhiên cười cười: "Đây không phải là cảm kích, là hiểu biết. Nếu như cô muốn người khác hiểu biết một phần tốt đẹp trong con người cô, muốn người khác thật lòng yêu cô, vậy thì hãy thật lòng đối đãi với người khác. Không phải mỗi một lần bỏ ra đều sẽ nhận được hồi báo, cũng không phải là mỗi một lần cô muốn cái gì đó cũng có thể lấy được đến. Chờ đến lúc cô hiểu ra được điều này, thì cô đã thật sự trưởng thành rồi."
Nói xong, Tống Ý Nhiên xoay người rời đi.
Lâm Tiểu Tuyết nhìn bóng lưng anh trong ánh đèn leo lét, đột nhiên cảm thấy thương cảm.
"Anh muốn tôi đối xử với chị ấy tốt một chút sao?"
"Tôi muốn cô trở nên làm người khác ưa thích một chút."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT