Trời tối dần, nồi bắt đầu phát ra tiếng ùng ục, mùi thơm đặc trưng của món ăn thôn quê tràn ngập căn bếp nhỏ, Mai Tử biết cơm nấu đã xong. Nàng quay đầu nhìn, thấy Tiêu Kinh Sơn đang ngồi bên cái bàn đá trong sân, dùng miếng vải cũ cẩn thận chà lau cung tên.

Trong nhà Mai Tử không có người đi săn, cũng không có cung tên, bởi vậy nàng chưa từng nhìn kỹ cung tên của một thợ săn là như thế nào. Nay thấy, mới phát hiện cây cung kia hóa ra dài hơn nửa người nàng, tỏa ra hàn khí dày đặc. Nàng giương mắt nhìn Tiêu Kinh Sơn, hắn cầm cung trong tay chà lau cẩn thận, nâng niu giống như đang âu yếm bảo bối.

Tiêu Kinh Sơn làm việc rất chăm chú nên không để ý Mai Tử đang nhìn mình. Hắn lau xong rồi, tay cầm lấy mũi tên bên cạnh lên. Mũi tên kia làm theo phong cách cổ xưa, tản ra ánh đồng, cuối mũi tên còn có gắn lông chim.

Mai Tử thấy kỳ lạ, nàng biết người trong thôn này không dùng mũi tên như vậy.

Tiêu Kinh Sơn cầm mũi tên trong tay suy nghĩ một chút rồi ướm vào cây cung được chà lau sạch sẽ kia, sau đó dùng sức kéo. Cung căng cực nhanh tạo thành nữa vòng bán nguyệt. Mai Tử thắt chặt cổ họng, bỗng nhiên nàng cảm thấy Tiêu Kinh Sơn trước mắt có chút xa lạ, không giống như Tiêu Kinh Sơn mà nàng biết trong những ngày qua.

Tiêu Kinh Sơn kéo cung đến cực hạn, chợt buông tay.

Tên bắn ra như bay, Mai Tử trợn mắt há mồm nhìn theo hướng mũi tên phóng. Mũi tên mang theo lực đạo cực lớn, nhanh chóng bay vút cắm phập vào khối đá trong sân. Lông vũ trên mũi tên rung rung, mà phần đầu của nó đã cắm sâu vào trong đá.

Mai Tử chưa từng đi săn không có nghĩa là nàng không biết trình độ người đi săn trong thôn như thế nào, phát tên này khẳng định người trong thôn không thể nào bắn ra được. Tiêu Kinh Sơn, rốt cuộc là người như thế nào?

Mai Tử đột nhiên nhớ lại, trước khi gả cho Tiêu Kinh Sơn có nghe đồn trước đây hắn từng làm cướp đường, vết sẹo kia là hậu quả của việc cướp bóc. Chẳng lẽ những lời đồn đó đều là sự thật?

Mai Tử ngơ ngác nhìn mũi tên, bỗng nhiên phát hiện đôi mắt sâu không thấy đáy của Tiêu Kinh Sơn đang nhìn mình. Nàng sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhưng mà vẫn kiềm chế được, lắp bắp hỏi: "Làm… làm sao vậy?"

Tiêu Kinh Sơn lắc đầu, thản nhiên nói: "Không có việc gì". Sao đó hắn chậm rãi đứng lên, đi đến khối đá, một tay rút mũi tên ra nhẹ nhàng, làm cho Mai Tử lắp bắp kinh hãi. Nàng bắt đầu cảm thấy lo lắng không yên, rốt cuộc mình gả cho người như thế nào đây?

Tiêu Kinh Sơn lấy miếng vải lau lau mũi tên, sao đó đem cất vào bao đựng ở trên bàn. Mà quá trình này, Mai Tử kinh ngạc nhìn thấy trên đỉnh mũi tên kia, có một con côn trùng nhỏ. Tiêu Kinh Sơn nhìn thấy khói trên bếp ít dần, lửa như đã muốn tắt, mở miệng nhắc nhở nàng: "Nên ăn cơm thôi".

Mai Tử đứng vụt lên, gật đầu như gà mổ thóc nói: "Đúng vậy, nên ăn cơm, ta chuẩn bị ngay đây".

Tiêu Kinh Sơn cũng đứng lên, tiến tới giúp đỡ Mai Tử. Rất nhanh hai người đều ngồi ở trước mâm cơm gà thơm phứt, ngon lành, bụng nàng nhất thời kêu lên. Nhưng nàng vẫn nhớ rõ lễ nghi, trước tiên đưa đôi đũa cho Tiêu Kinh Sơn, đợi hắn ăn mình mới bắt đầu ăn.

Tiêu Kinh Sơn nhận lấy đôi đũa Mai Tử đưa qua, nói một câu: "Về sau không cần khách khí như vậy". Xong rồi cúi đầu ăn cơm.

Cơm nước xong xuôi, thức ăn còn lại rất nhiều, Mai Tử hỏi Tiêu Kinh Sơn hầm thức ăn ở nơi nào, liền đem tất cả thức ăn còn lại đem xuống hầm cất.

Ở thôn Bích Thủy này, nhà nào cũng có một cái hầm hình chữ nhật, bên ngoài phủ kín bằng cỏ tranh thực vật, đông ấm hạ lạnh, dùng để cất giữ thực phẩm.

Dọn dẹp xong, cũng không có việc gì để làm. Trời tối, nàng muốn may vá sửa sang lại một số quần áo, nhưng ngại phải thắp đèn, dù sao ban ngày cũng không phải là không có thời gian, nàng không muốn lãng phí dầu như thế.

Lúc trước ở thời điểm này, người trong thôn thường ra khỏi nhà, tụ tập ở cuối con đường nhỏ hoặc ở ngã tư đường. Một đám người ngồi cùng nhau, phẩy phẩy cây quạt trong tay, nhìn trời nhìn trăng mà nói chuyện phiếm. Nay Mai Tử gả cho Tiêu Kinh Sơn, ban ngày lại bị Hồng Tảo kia châm biếm, như thế nào cũng không muốn chạy đến nghe mọi người châm chọc, không muốn mất mặt xấu hổ, gặp thêm chuyện thị phi, vì thế liền ngồi lại trong sân, đem nấm, rau củ ra, chọn chọn lựa lựa, ngày mai định đem những thứ này ra phơi khô, cất dùng lâu dài.

Tiêu Kinh Sơn hiển nhiên cũng không phải người thích náo nhiệt. Hắn vừa trở về thôn Bích Thủy này, lại ít qua lại nói chuyện phiếm với người trong thôn. Sau này vì vết sẹo kia nên hắn bị nghi ngờ vô căn cứ, càng thêm ít qua lại với mọi người.

Mai Tử thầm nghĩ như thế vừa hay, nếu Tiêu Kinh Sơn đi ra ngoài còn lại nàng một mình ở nhà, nàng có chút sợ. Phải công nhận rằng gan của nàng không lớn, lúc trước ở nhà có muội muội, đệ đệ cùng mẹ, nay muốn nàng ở nhà một mình, có chút khó khăn.

Nàng đếm đầu ngón tay, gả đến đây hôm nay đã là ngày thứ 2 rồi, ngày kia chính là ngày lại mặt theo phong tục, không biết trong nhà Chu Đào cùng A Thu như thế nào, có tự chăm sóc mình, chăm sóc mẹ được không? Cỏ ngoài ruộng mấy ngày nay đã nhổ xong chưa? Mai Tử biết hiện tại có nghĩ cũng vô dụng, chỉ có thể chờ ngày kia trở về nhìn xem thôi.

Tiêu Kinh Sơn ăn xong cởi bỏ áo ngoài, lộ ra ngực trần tinh tráng, đương nhiên vết sẹo kia cũng lộ rõ. Mai Tử nhớ đến phát tên lúc chiều, có chút sợ hãi, chỉ cúi đầu lo nhặt nhặt củ quả, không nhìn hắn.

Hắn ở trong sân duỗi tay chân, bắt đầu luyện tập một bộ quyền pháp. Lúc này Mai Tử đã không còn ngạc nhiên, cho dù bây giờ Tiêu Kinh Sơn có cầm đao ra múa nàng cũng thấy bình thường. Mai Tử nhìn không hiểu quyền pháp, chỉ cảm thấy Tiêu Kinh Sơn luyện tập bộ pháp này rất nhuần nhuyễn, rất có lực đạo. Nên hình dung như thế nào nhỉ? Bộ quyền pháp này vừa uyển chuyển như nước, vừa vững vàng như núi, trên đời cũng có quyền pháp như thế sao?

Trăng sớm đã lên cao, chiếu đến từng ngóc ngách, gió thổi nhè nhẹ mang theo hương vị trong lành tinh khiết của núi rừng, trong sân nhỏ của ngôi nhà tranh cuối thôn kia, có thân ảnh nhẹ nhàng đi chuyển. Tiêu Kinh Sơn đánh ra từng quyền từng quyền uy vũ cuồng phong làm cho ánh mắt Mai Tử cơ bản dứt không ra. Cuối cùng Tiêu Kinh Sơn đứng trung bình tấn, thu hồi tay lại, kết thúc động tác cuối cùng của bộ quyền pháp. Mai Tử cuống quýt dời ánh mắt. Tiêu Kinh Sơn đi vào nhà lấy khăn lau mồ hôi rồi cầm hai cái thùng gỗ đi ra: "Ta ra suối tắm một lát, trở về sẽ mang nước cho nàng, nàng chờ ta, ta rất nhanh sẽ trở lại".

Mai Tử cúi đầu mím môi gật gật, bây giờ là mùa hè, nàng thật sự cần tắm rửa, cả buổi tối nhóm lửa nấu cơm trên người ra không ít mồ hôi. Nhưng do mới đến, trong nhà lại chỉ có một gian phòng, nàng ngại ngùng không dám nói với Tiêu Kinh Sơn.

Nhân lúc Tiêu Kinh Sơn đi ra suối, Mai Tử cũng trở lại phòng chuẩn bị quần áo cùng khăn, thùng lớn để tắm rửa. Một lúc sau Tiêu Kinh Sơn nhẹ nhàng mang theo 2 thùng nước trở về.

Tiêu Kinh Sơn thấy Mai Tử đã chờ ở trong nhà, liền đem một thùng nước đổ rầm vào thùng lớn, một thùng khác để bên cạnh phòng khi thiếu nước. Mai Tử thấy Tiêu Kinh Sơn làm như vậy, nàng đứng cạnh bắt đầu lo lắng không yên. Mình ở trong nhà tắm rửa, vậy Tiêu Kinh Sơn thì sao?

Không đợi nàng suy nghĩ, Tiêu Kinh Sơn đã đi ra ngoài, vừa đi ra cửa vừa nhìn Mai Tử nói: "Nàng cứ từ từ tắm rửa, ta ở ngoài vườn đi bộ một chút".

Mai Tử cảm thấy như vậy rất hợp lý, Tiêu Kinh Sơn ở ngay trong sân, cửa sổ này không được chắc chắn, nếu bị nhìn thấy cái gì nàng khẳng định sẽ rất xấu hổ. Nếu Tiêu Kinh Sơn đi xa, nàng ở nhà một mình tắm rửa sẽ có chút sợ hãi, cho nên Tiêu Kinh Sơn ở ngoài vườn đi bộ không thể nào tốt hơn nữa.

Từ ngày đầu tiên xuất giá, Mai Tử đã vất vả cả người đầy mồ hôi. Hôm nay lại nấu cơm giặt quần áo, trên người vốn đã có cảm giác ngứa ngáy, tuy rằng gió thổi khô khiến nàng không còn cảm thấy ngứa ngáy nữa, nhưng nghĩ đến trên người nhiều mồ hôi như vậy cũng không dễ chịu gì. Nay có nước suối mát mẻ trong trẻo để tẩy rửa, thật sự rất thoải mái.

Mai Tử cẩn thận tắm rửa, lấy khắn lau khô, thay bộ quần áo mới, đem quần áo cũ của mình và Tiêu Kinh Sơn bỏ vào giỏ trúc để mai mang đi giặt. Nàng nhìn quần áo hai người đặt cùng nhau trong giỏ trúc, một cái mang kiểu cách nữ nhi, một cái vải thô đơn giản, thật đúng là nam nữ bất đồng!

Thấy như vậy, nàng nhịn không được đỏ mặt, đêm nay làm sao bây giờ, đêm nay liệu có giống đêm qua nước sông không phạm nước giếng? Không biết trong lòng Tiêu Kinh Sơn nghĩ như thế nào, tối hôm qua tại sao lại không chạm vào nàng, là săn sóc sao?

Một trận ngọt ngào cùng cảm động tràn ngập trong lòng Mai Tử, trước kia yêu Phúc ca, sau này khi Phúc ca bỏ rơi nàng, nàng không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ yêu thêm một người nữa, thầm nghĩ nếu gả cho Tiêu Kinh Sơn thì phải cố gắng sống cho thật tốt. Nhưng con người làm bằng da bằng thịt, có cô nương nào lại không hy vọng gặp được người yêu thương mình? Đối mặt với sự săn sóc của Tiêu Kinh Sơn, trong lòng nàng tự nhiên cảm thấy xao động.

Tiêu Kinh Sơn xa xa nhìn thấy Mai Tử ra khỏi nhà, cũng chậm rãi thong thả đi vào, nhìn thấy Mai Tử ngồi ngẩn ngơ trước giỏ trúc đựng quần áo, hắn "khụ" một tiếng. Mai Tử nghe tiếng Tiêu Kinh Sơn, biết chính mình thất thố, nhanh chóng đứng lên, nhỏ giọng nói: "Ta tắm rửa xong rồi".

Tiêu Kinh Sơn gật gật đầu, vào nhà đem thùng nước Mai Tử đã dùng qua mang đi đổ. Mai Tử muốn tự mình làm lấy nhưng Tiêu Kinh Sơn cự tuyệt. Nàng ngây ngốc nhìn Tiêu Kinh Sơn đem hai thùng nước đi ra sân, hất vào táng cây rồi mang cất vào góc sân : "Vào nhà ngủ thôi".

Mai Tử chính là xấu hổ chuyện này, lúc này nghe Tiêu Kinh Sơn nói như vậy, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu, theo hắn vào nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play