Khuynh Nhan đang cầm một mẩu than chì vừa cắm cúi vừa ngưng thần nhớ lại hình ảnh Chính Đức đế để vẽ chân dung hắn sao cho giống nhất. Đây là món quà thứ nhất nàng cất công chuẩn bị, món thứ hai là bánh kem sinh nhật, đợi đến hôm sinh thần của hắn nàng sẽ bắt tay vào làm.
“Nương nương” Bích Dao hối hả chạy vào gọi một tiếng.
“Phòng bếp bị cháy, không thể nấu cơm?” Người nào đó gẩn đầu hỏi
“Ách, không phải, là hoàng thượng vừa hạ chỉ ban cho Vân quý phi một ly rượu độc, còn cả nhà thừa tướng cùng một số thân tính vì bị liên lụy cũng bị tịch thu tài sản, biếm làm thứ dân, mãi mãi không được vào thành.”
“À” Người nào đó nhẹ giọng đáp một tiếng. Sau đó lại méo mặt nói tiếp:
“Đến giờ cơm chưa nhỉ, ta đói bụng rồi”
Bích Dao xem như đã sớm quen với biểu hiện của nương nương nhà mình, nhưng cũng có một chút thất vọng không thôi, nương nương, trừ ăn và ngủ ra người không thể biểu hiện quan tâm cái khác một chút sao? Nếu người nào đó mà biết suy nghĩ này của Bích Dao, chắn chắn sẽ không chút xấu hổ nói ‘ta rõ ràng cũng có quan tâm đọc sách, vẽ tranh, viết chữ nha’.
…………………………………………………………………………..
Chính Đức đế thường xuyên vắng vẻ hậu cung, đây là chuyện ai ai cũng biết, nhưng từ khi nghe tin Tĩnh quý phi mang thai, hắn luôn đúng giờ sẽ đến Phong Lữ Cung dùng cơm cùng nàng.
Mấy ngày nay, người ở phòng bếp của Phong Lữ Cung cũng thấy thương cảm cho hoàng thượng, nương nương của bọn họ không có loại nghén kén ăn, nôn chua, của nữ nhân mang thai bình thường, nhưng khẩu vị lại cực kỳ đáng sợ. Mỗi bữa thường là những món như canh chua bông sung, măng xào cay mà canh thì chua như nước dấm, măng thì cay đến nổi mùi vị tiêu và ớt nồng nặc gay mũi. Vị hoàng thượng nổi tiếng là thường dùng những bữa thanh đạm, khẩu vị cực kỳ nhạt lại vui vẻ dùng những bữa như vậy với nương nương.
Trong mắt bọn họ, hoàng thượng thật đáng thương, nhưng Chính Đức đế không cho là vậy, hắn đột nhiên thấy mình cũng thích mấy món này, những món trước đây, hắn ăn không trôi nữa.
Người nào đó hiện tại đã sai người dọn dẹp dụng cụ vẽ, mắt nhìn chăm chăm vào chén đũa trống không trên bàn, vẻ mặt cực kỳ đau khổ, âm thầm mắng chửi tên chết bầm kia, không đến dùng bữa cũng nên cho người sang nói một tiếng chứ.
“Nàng còn chưa dùng bữa sao?” Giọng rồng bất chợt vang lên, khiến tâm tình Khuynh Nhan bỗng chốc vui mừng không thôi, nàng cuối cùng cũng sắp được ăn rồi.
“Ngươi đi dọn thức ăn lên cho nương nương đi, sau này trẫm đến trễ cũng không cần phải đợi” Thấy Tiểu Mãn nhún người hành lễ, hắn cao giọng phân phó, rồi từ từ ngồi xuống, ôn nhu hỏi:
“Trẫm không đến nàng cũng định không dùng bữa luôn sao?”
“Tần thiếp muốn chờ hoàng thượng cùng dùng bữa, cục cưng cũng muốn chờ phụ hoàng” Người nào đó cười tươi rói, điềm đạm đạm đáng yêu nhỏ giọng nói.
Chính Đức đế nghe vậy hiển nhiên rất vui vẻ, liền ôm nàng vào lòng. Dùng giọng điệu dạy dỗ, trong ánh mắt tràn đầy sủng nịch nói:
“Sau này không được như vậy nữa, phải dùng bữa đúng giờ, biết chưa?”
Người nào đó chỉ đợi câu này của hắn, liền ra vẻ rất ngoan ngoãn nghe lời khẽ gật đầu đồng ý, nghĩ nghĩ không biết vì sao lại ngước mắt nhìn hắn nói thêm:
“Nhưng hoàng thượng, người tuy rằng chính sự bận rộn, nhưng sức khỏe cũng rất quan trọng, có sức khỏe mới có sức lo cho nước cho dân nha. Người cũng lên ăn uống nghỉ ngơi đúng giờ đó”
“Được, được, trẫm nghe theo Nhan nhi”
Sau đó Tiểu Mãn cũng cho người nhanh chóng dọn thứcăn lên, hai người cũng vui vẻ dùng bữa như thường lệ. Hắn không kể cho nàng nghe chuyện xử lý Vân quý phi, nàng cũng không ngu ngốc mà hỏi đến.
“Hoàng thượng, người đoán xem tần thiếp tặng quà gì cho người?” Dùng cơm xong nàng lười biếng tựa vào người hắn, khẽ hỏi.
“Nàng” Hắn cười híp mắt đáp một tiếng.
Người nào đó giả bộ đỏ mặt, dáng vẻ vô cùng xấu hổ đấm nhẹ vào ngực đế vương, nhỏ giọng lầm bầm như tự nói với chính mình:
“Không phải đã sớm là của người rồi sao?”
Chính Đức đế nghe được, cực kỳ vui vẻ, cười đến mắt hồ ly cong cong lại, khóe miệng cũng cong một vòng cung tuyệt mỹ. Bản tính háo sắc của người nào đó trỗi dậy, vươn cổ cao, nhắm ngay môi của hắn chủ động hôn xuống, sau vài giây bị động, ý cười trong mắt hắn càng sâu hơn, hắn đưa tay vịn vào cái ót trắng mịn, cố định cần cổ như bạch ngọc của nàng, khẽ tách hàm răng trăng noãn, đưa đầu lưỡi vào thăm dò. Một lát sau, cả hai cùng thở hỗn hễn tách nhau ra.
Tiểu yêu tinh, lại dám chủ động đốt lửa, hắn thật đáng thương mà, ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, chỉ hận không thể đặt nàng dưới thân mà thật tốt yêu thương một phen, nhưng hắn vẫn nhớ rõ như in cái đêm hôm đó, nàng đã đau đớn đến như thế nào. Không được, phải nhịn!
Người nào đó phát hiện sự thay đổi của của hắn, liền lưu manh ngó xuống phân thân hắn, thấy nơi đó rất không có định lực, đã sớm ngẩn cao đầu, liền đánh ‘ực’ một tiếng, nuốt xuống một ngụm nước bọt. Ngẩn đầu nghịch ngợm, vui sướng khi người gặp họa, giảo hoạt hỏi:
“Hoàng thượng người….”
“Nàng cái tiểu yêu tinh này, còn không mau gọi người chuẩn bị nước lạnh cho trẫm hạ quả.” Hắn ngắt lời nàng, hung hăng giáo huấn.
“Hoàng thượng, người không sợ ngâm nước lạnh sẽ hư luôn sao? Nào tới đây, tần thiếp giúp người” Người nào đó, vui vẻ đến quên trời, to gan lớn mật, cư nhiên không nhìn đến khuôn mặt đang lấy tốc độ ánh sáng nhanh chóng đen lại của vạn tuế gia.
“Nàng thật là nghịch ngợm, chờ trẫm tắm xong sẽ cho nàng một trận thật đau vào mông”
Người nào đó nghe vậy ngưng cười, cầm lấy tay Chính Đức đế, bộ dạng háo sắc, liếm liếm môi:
“Hoàng thượng, tần thiếp nguyện lấy công chuộc tội”
“Nàng đừng làm rộ, buông tay nhanh”Hắn nghe vậy, không cho là đúng, dứt khoát nói, cũng không dám vùng tay ra khỏi tay nàng vì sợ khí lực quá mạnh làm nàng thương tổn.
“Hoàng thượng, tần thiếp sẽ không khiến mình bị thương, đi, vào trong”
Chính Đức nghe vậy, bất đắc dĩ, cũng tò mò theo nàng tiến vào phòng trong.
Nàng lúc đầu là có ý muốn trừng phạt hắn một chút vì làm nàng chờ cơm đến bụng đói meo, sau mới nhớ lại hắn là hoàng thượng, hậu cung không chỉ có mình nàng, đàn bà ai lại muốn chia sẻ đàn ông của mình cho người khác, thì hối hận muốn chết, lại nghe hắn nói muốn đi tắm nước lạnh, rõ ràng có thể lựa chọn đi tìm người hạ hỏa thế mà hắn lại quyết định tắm nước lạnh. Nói không xúc động là nói dối. Vậy nên quyết định tự mình giúp hắn, nhưng chọn cách không khiến bản thân mình quá mệt mỏi thôi.
Cuối cùng không biết nàng dùng cách này, chỉ thấy buổi sáng nay lâm triều, mặt rồng có vẻ sáng lạn, tinh thần có vẻ vô cùng thoải mái., lúc nào đôi môi lúc nào cùng khẽ nhếch lên, đôi mắt tràn ngập ý cười thỏa mãn.
………... ........Ta là đường phân cách Ngự Thư Phòng……………….
“Hoàng thượng, chủ nhân của Thiên Môn cũng sẽ đến tham dự tiệc sinh thần vào ngày mai của huynh, không biết có ý gì đây” Liễu Dương mày kiếm nhíu lại, lo lắng bẩm báo. Sau vụ hành thích, hắn phụng mệnh trở về làm thân tính bên hoàng thượng, cùng với Vũ Văn Trác làm cánh tay đắc lực của vạn tuế gia.
“Trẫm cũng đang suy nghĩ về việc này, tam đệ, đệ nghĩ sao?” Giọng rồng bình thản hỏi ý người còn lại trong Ngự Thư Phòng. Vũ Văn Trác từ khi nghe tin Khuynh Nhan mang thai, trong lòng liền cảm thấy vô cùng khó chịu, hắn vốn định chờ một thời gian nữa sẽ cầu xin hoàng huynh thành toàn cho hắn và nàng cùng nhau quy ẩn nơi thâm sơn cùng cốc nhưng bây giờ xem ra, hy vọng ngày càng xa vời rồi. Hiện tại cứ nhìn thấy hoàng huynh, nội tâm hắn lại dâng lên một cỗ chua loét.
“Tam đệ” Chính Đức đế thấy hoàng đệ nhà mình có chút thất thần, lại gọi một tiếng nữa.
“Thần đệ cũng cảm thấy việc này có chút kỳ quái, Thiên Môn mấy năm nay đối với hoàng gia cả tam quốc luôn lạnh nhạt không thân cận”
“Ừ, tối mai, mọi chuyện hai ngươi nên sắp xếp cẩn thận an toàn một chút”
“Dạ, thần/thần đệ tuân chỉ”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT