Vừa lên xe, Lâm Hàn đã ngay lập tức nhắm mắt nhập định. Vừa rồi còn không thấy gì, nhưng vừa ngồi xuống, hắn đã cảm thấy nội tạng truyền đến từng cơn đau nhức mãnh liệt, khiến hắn không thể không nhanh chóng trị liệu.

Thấy động tác của Lâm Hàn, Gary và Lê Ân Tĩnh cũng không nói thêm gì. Kiếm chỗ ngồi xuống, Gary bình tĩnh hỏi:
- Lần này làm phiền dì rồi!

Lê Ân Tĩnh cười khúc khích, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vỗ lên đầu Gary, ôn nhu nói:
- Cái gì mà phiền với không phiền? Từ nhỏ tới giờ, chỉ có Gary là tốt với dì nhất! Bây giờ Gary gặp khó khăn, họ Hoàng kia lại ra vẻ mắt điếc tai ngơ, dì không giúp thì Gary phải làm sao bây giờ.

Nói đến đoạn này, Lê Ân Tĩnh có vẻ cực kỳ tức giận, nghiến răng nghiến lợi, tay nắm chặt. Gary dường như cũng bị xúc động, nhưng hắn bình tĩnh hơn nhiều. Nhẹ nhàng thở dài, tựa lưng vào thành xe êm mượt, Gary than nói:
- Aiz… Họ Hoàng có đối xử với cháu thế nào cũng không quan trọng nữa. Chỉ là… mẹ phải chịu khổ rồi. Dì à, cháu không biết dì đã gặp phải chuyện gì, nhưng với tu vi của dì trước đây…

Lê Ân Tĩnh chợt xua tay ngắt lời:
- Dì cũng không còn là Ân Tĩnh vô dụng trước đây nữa rồi. Bây giờ dì rất mạnh nha! Sau này Gary gặp chuyện gì cứ khóc lên, dì sẽ bảo hộ Gary nha!

Lê Ân Tĩnh vừa nói vừa vung vẩy nắm đấm nhỏ, gương mặt hưng phấn của nàng cực kỳ đáng yêu, hấp dẫn.

Gary bật cười, bất đắc dĩ nói:
- Dì à! Cũng không còn nhỏ gì nữa đâu! Phải chững chạc, chững chạc hiểu không?

Nhìn cái vẻ mặt ông cụ non của Gary, Lê Ân Tĩnh bĩu môi nguýt một cái, le cái lưỡi hồng hồng ra làm mặt quỷ: - Biết rồi!

Sau đó, nàng lại ngồi nghiêm chỉnh, thẳng lưng, mắt nhìn phía trước, hai tay để trước bụng. Tư thế cực kỳ tiêu chuẩn, có gì đó hiền thục, nhưng lại mang theo vẻ cao sang của tiểu thư quý tộc. Nhìn nàng làm điệu làm bộ, Gary càng thêm bất đắc dĩ, nhất thời không biết nói gì cho phải.

-----

Lại nói về Lâm Hàn.

Lúc này, hắn đang hết sức tập trung chữa trị nội tạng của mình. Pháp môn trường sinh bí điển không ngừng vận động, sinh cơ cuồn cuộn không ngừng chiết xuất từ tế bào, thẩm thấu qua từng cơ quan, nhẹ nhàng ôn dưỡng, bồi bổ cho nội tạng. Nội tạng của Lâm Hàn không ngừng được chữa trị, đồng thời không ngừng cường hóa, sinh cơ dần dần trải rộng ngũ tạng của hắn, khiến thân thể hắn càng thêm mạnh mẽ, càng chứa được nhiều chakra thêm.

Đồng thời, Lâm Hàn còn phát hiện ra một sự việc rất thú vị, vô cùng thú vị, việc mà bấy lâu nay vẫn luôn diễn ra, nhưng lại bị Lâm Hàn bỏ quên không để ý đến.

Hệ thống!

Trước đây, Lâm Hàn từng mua trong hệ thống một chức năng đặc biệt, đó là trong chiến đấu hấp thu năng lượng của đối phương chuyển hóa thành chakra của mình, hơn nữa, lượng chakra này được tăng lên một cách hoàn mỹ, không có bất cứ một tác dụng phụ nào.

Bấy lâu nay, chakra của Lâm Hàn vẫn tăng trưởng dần đều nhờ chức năng này, nhưng hầu như hắn không để ý, bởi trước đây, lượng chakra của hắn là thừa dùng, chakra có nhiều thêm đối với hắn cũng chỉ là gân gà mà thôi, có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Đã có lúc, Lâm Hàn tự hỏi rằng ngày trước mình đổi chức năng này từ hệ thống có phải là quá sai lầm hay không?

Nhưng bây giờ, Lâm Hàn hoàn toàn tự hào vỗ ngực thừa nhận, hắn đã rất đúng đắn, vô cùng đúng đắn khi trao đổi chức năng này.

Trải qua trận chiến vừa rồi, Lâm Hàn tổng cộng đã diệt sát trên hai trăm bộ xương khô, mỗi bộ xương khô đều bị hắn hút năng lượng, biến thành chakra cho mình.

Ngoài ra, còn một điều đặc biệt mà Lâm Hàn đã phát hiện ra.

Trước đây, lượng chakra hấp thu được tuy khá khả quan, nhưng cũng không ăn thua với mức chakra khổng lồ của hắn. Nhưng hiện tại, lượng chakra hấp thu được trong lần chiến đấu vừa rồi lại tăng trên diện rộng, phải hơn năm sáu lần trước đây. Điều này khiến Lâm Hàn vừa mừng vừa sợ, không biết chuyện gì xảy ra.

Thực tế, lượng chakra hấp thu được tăng lên hoàn toàn là do Lâm Hàn dùng kiếm pháp “tự đả thương” của Trường sinh bí điển. Kiếm pháp này có thể dẫn lực thông qua thân thể mình, tá sang một hướng khác, đồng thời giữ lại một phần nhỏ năng lượng để tự đả thương nội tạng. Cũng chính vì như vậy, năng lượng được dẫn qua thân thể, được hệ thống hấp thu một cách trực tiếp nhất, gần gũi nhất, vì vậy cường độ mới tăng lên, dẫn theo lượng chakra của Lâm Hàn cũng tăng lên đáng kể.

Hơn nữa, chakra này được tăng lên một cách hoàn mỹ, nói cách khác, thân thể Lâm Hàn cũng được hệ thống cải tạo tăng cường để có thể chứa đựng được lượng chakra kia, góp phần làm quá trình cải tạo nội tạng của hắn tiến triển khả quan hơn rất nhiều.

Ít nhất, Lâm Hàn có thể khẳng định, thời gian cải tạo nội tạng của hắn có thể rút gọn đến một phần ba, có thể nói là ảnh hưởng rất lớn.

----

Khôi phục hoàn toàn, Lâm Hàn từ tốn mở mắt, nhẹ nhàng thở ra một ngụm trọc khí, Lâm Hàn âm thầm cảm nhận sự biến đổi trong thân thể mình.

Chakra đã tăng lên, chắc cũng được một phần năm. Nghe thì có vẻ nhiều, nhưng số này vẫn chưa thấm vào đâu. Theo Lâm Hàn tính toán, để đủ chakra đạt đến mức độ lĩnh ngộ tính chất biến hóa, Chakra của hắn phải tăng lên ít nhất hai mươi lần, chặng đường vẫn còn xa lắm.

Nếu mà người sáng tạo ra trường sinh bí điển mà nghe thấy Lâm Hàn than thở, chắc hắn đã hộc ra một ngụm máu tươi, bất tỉnh nhân sự. “Chưa thấm vào đâu?” Có thể bớt vô liêm sỉ không? Ta… con mẹ nó, để cải tạo nội tạng đến mức của mi, ta phải phấn đấu gần năm mươi năm đó có biết không hả? Vừa chiến đấu, lại phải vừa tìm dược liệu quý hiếm để sản sinh sức sống, hơn nữa, mỗi lần cũng chỉ tăng lên từng chút từng chút một, chứ làm gì được như Lâm Hàn, được hệ thống trực tiếp quán thâu chakra, đồng thời cải tạo thân thể như vậy?

Nhiều lúc, tiền nhân vì tính toán sai lầm, khiến bản thân bị thương nặng quá mức, lại không có sẵn dược liệu trong tay, cuối cùng phải mạo hiểm qua bao chông gai mới kiếm được chút dược liệu để điều dưỡng hoàn toàn thương thế. Những lần như thế có lúc kéo dài đến vài năm, thậm chí vài chục năm, có thể nói là thử thách trùng trùng. Nếu không phải Lâm Hàn, mà là bất cứ một ai khác luyện Trường sinh bí điển, có lẽ cũng phải mất đến vài ngàn năm mới có cơ hội đạp lên đỉnh phong được.

Lúc này, trời cũng đã tối mù tối mịt, di chuyển trong thời gian này là cực kỳ không sáng suốt, bởi ma pháp sư vong linh rất có lợi thế trong màn đêm, nếu tùy tiện di chuyển, nhẹ thì bị phát hiện, nặng thì có thể dính mai phục. Mà bị ma pháp sư mai phục trong màn đêm thế này, dù cho có nhiều người hơn nữa cũng chưa chắc làm nên trò trống gì.

Lặng im nhìn ngắm sao trời, một lúc lâu, điều chỉnh cảm giác trong người, trong tay nắm chặt thanh Katana Hàn Tuyết, Lâm Hàn quyết định luyện kiếm một chút. Sáng nay chiến đấu rất mệt mỏi, nhưng hiệu quả lại tốt đến không ngờ. Không những có tiến triển một chút về việc tu luyện, mà cả kiếm pháp của Lâm Hàn cũng nhận được một chút tiến bộ nho nhỏ.

Lâm Hàn biết, kiếm pháp của mình hiện tại chưa phải là quá nhanh. Tốc độ kiếm của hắn đã tiến dần tới mức sáu kiếm một giây, nhưng điều đối với một cường giả thực thụ, tốc độ đó vẫn chưa thấm vào đâu.

Phi lôi thần thuật rất nhanh, nhưng kiếm pháp của Lâm Hàn lại có vẻ không theo kịp tốc độ di chuyển này. Dùng phi lồi thần thuật bắn đến gần đối thủ, sau đó Lâm Hàn lại phải mất một phần sáu giây để xuất kiếm, tốc độ như thế không thể nói là chậm, nhưng với một người có tu vi Võ Hoàng, né tránh kiếm chiêu thế này cũng không phải là việc không thể, chứ đừng nói đến Võ Đế hay cấp cao hơn.

Phải làm thế nào?

Giảm thời gian xuất kiếm? Cái này cần thời gian dài tích lũy, luyện tập, chiến đấu, hơn nữa, dù kiếm nhanh hơn nữa, vậy nếu gặp đối thủ mạnh hơn thì sao? Lực cảm ứng của họ sẽ mạnh hơn, phản xạ nhanh hơn, hơn nữa, Lâm Hàn không biết kiếm pháp của mình có thể nhanh đến mức nào, có vượt qua được tốc độ phản xạ của địch thủ hay không?

Bình tĩnh đã nào, nếu như tốc độ là “chất” của kiếm, kiếm nhanh hơn, tức là tính chất cũng đang biến hóa, vậy “hình” ở đâu? Kiếm thuật hẳn cũng có chút gì đó giống nhẫn thuật, chắc hẳn sẽ có tính chất biến hóa và hình thái biến hóa chứ!

Hình thái…

Đó chẳng phải là kiếm chiêu hay sao?

Vậy bản chất của kiếm chiêu là gì?

Lâm Hàn nhắm mắt trầm tư, bất tri bất giác, hắn chìm vào một cảnh giới vô cùng kỳ diệu, đầu óc vô cùng thanh minh, nhưng cũng tràn đầy mù mịt. Có cái gì đó đang lơ lửng, chờ hắn bắt lấy, nhưng Lâm Hàn chật vật mãi vẫn chưa thế nắm giữ lấy nó được.

Bản chất của kiếm chiêu…

Không! Ta đang đi sai đường rồi, kiếm chiêu ở đây không áp dụng với bất cứ kiếm thuật nào khác, chỉ áp dụng với kiếm thuật của ta mà thôi!

Kiếm thuật của ta… tinh túy nằm ở một chữ “nhanh”, càng nhanh hơn nữa, vậy biến hóa của nó nằm ở đâu? 

Câu trả lời dần dần sáng rõ, đầu óc Lâm Hàn cũng ngày càng thanh minh, đạo lý cũng dần dần được nắm giữ trong tay hắn.

Biến hóa nằm ở thời gian xuất kiếm và góc độ xuất kiếm.

Góc độ xuất kiếm là thiên biến vạn hóa, đối địch với kẻ địch khác nhau cần góc độ xuất kiếm khác nhau, nhằm phá chiêu của địch thủ. Điều này còn cần Lâm Hàn chiến đấu rất nhiều, tích lũy rất nhiều kinh nghiệm, hơn nữa còn cần thăm dò địch thủ trong từng tình huống khác nhau, không phải chỉ ngộ như vậy là có thể nắm giữ.

Hơn nữa, chỉ cần nhanh, càng nhanh hơn, vậy thì còn sợ chiêu thức nào khác hay sao? Thiên hạ võ công, duy nhanh bất phá! Kiếm ma Độc Cô Cầu Bại đã nói như vậy, tất có đạo lý của nó.

Vậy vấn đề bây giờ là thời gian xuất kiếm!

Chính là nó rồi!

Bình thường, Lâm Hàn đều dùng phi lôi thần thuật, dịch chuyển đến gần địch thủ rồi mới xuất kiếm. Do đó, hắn phải mất một phần năm giây, đến bây giờ là một phần sáu giây, thì kiếm mới chạm tới địch thủ. Thời gian này cũng chính là thời gian đối thủ của hắn phát hiện ra và né tránh.

Vậy nếu xuất kiếm từ trước, sau đó mới dùng phi lôi thần thuật thì sao?

Tốc độ của phi lôi thần thuật là quá nhanh, chỉ tính bằng phần ngàn giây mà thôi, coi như không đáng kể, vậy thì chỉ cần xuất kiếm từ trước, đến thời điểm kiếm chiêu sắp hoàn thành thì dịch chuyển tới gần địch thủ, kiếm chiêu sẽ ngay lập tức “tiếp xúc thân mật” với kẻ địch, khiến họ muốn né cũng không kịp.

Lý thuyết là thế, nhưng thực tế thì tính toán và sự khống chế của một người không thể hoàn mỹ như vậy, có lúc nhanh hơn, có lúc chậm hơn. Nhưng nói gì đi nữa, cũng không thể phủ nhận rằng, cách xuất chiêu này sẽ giảm đi rất nhiều thời gian từ khi “xuất hiện gần địch thủ” cho tới khi “chém trúng”.

Lúc này, đầu óc của Lâm Hàn thanh minh hơn bao giờ hết, một chiêu bạt kiếm thuật dần hiện hình trong đầu hắn, thời gian từ lúc xuất kiếm tới lúc hoàn thành cũng được phác họa ra một cách hoàn mỹ.

Bạt kiếm thuật là một chiêu nhanh nhất và hung mãnh nhất trong kiếm thuật của Lâm Hàn, thời gian xuất kiếm chỉ chừng một phần mười giây mà thôi.

Trong đầu mường tượng, tay phải cũng nắm chặt chuôi kiếm, dùng tốc độ như chớp giật chém ra.

Chíu!

Phi lôi thần thuật phát động, Lâm Hàn biến thành một tia chớp, dịch chuyển đến bên cạnh một cây liễu đang rủ xuống bờ hồ.

Xoẹt!

Thời điểm Lâm Hàn hiện hình cũng là lúc âm thanh sắc lẹm ấy vang lên.

Ánh sáng như loan nguyệt xẹt qua thân cây, nhẹ nhàng như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Nhưng, một giây sau, cây liễu bắt đầu rền rĩ đau khổ, nghiêng mình ngã xuống nước, tạo ra động tĩnh không nhỏ, đánh động biết bao nhiêu động vật ăn đêm chú ý….

Một kiếm hoàn mỹ!

Chỉ là, lần này đang trong trạng thái lĩnh ngộ, đầu óc thanh minh đến cùng cực nên mới làm được như vậy. Lâm Hàn không biết, đến bao giờ mình mới có thể làm lại một lần như thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play