Ngày hôm sau.

Lâm Hàn mòn mỏi chờ đợi suốt một đêm, cuối cùng cũng đợi được Gary trở về. Nhìn khuôn mặt nghiêm trọng của hắn, Lâm Hàn đúng là giật mình một cái, mặc dù cũng có tự tin nhất định, nhưng tỷ lệ thất bại trong chuyện này cũng cao lắm chứ.

- Sao rồi? Cậu đã nói với giáo sư Barry chính xác những gì đã bàn chứ?

Gary trầm mặc không nói, khiến Lâm Hàn càng thêm sốt ruột. Qua một lúc, đến lúc Lâm Hàn không thể chịu được nữa, hắn mới đột ngột cười phá lên:
- Ha ha ha... nhìn cái mặt anh kìa... Chuyện này đã thương lượng xong! Thầy tôi mặc dù không nói gì, nhưng ý thầy rõ ràng, đó là anh phải làm thật đẹp chuyện này, không để Võ Đạo Môn có cớ gây chuyện với thầy tôi! Còn thủ đoạn... nếu anh có thể giúp tôi làm suy yếu Thiên Kế, vậy thì không còn gì tốt hơn!

Bị trêu đùa một chập, nhưng Lâm Hàn không tỏ ra bất cứ chút nào bất mãn, thậm chí còn có chút vui vẻ. Quả đúng như hắn dự đoán, giáo sư Ice Barry này cũng không phải đèn cạn dầu. Mặc dù lão không có ý nhúng tay, nhưng âm thầm nhắm một mắt mở một mắt để đạt được mục đích đâm bị thóc chọc bị gạo thì lại rất sẵn sàng làm!

Ngư ông thủ lợi a! Ai mà không muốn?

Đương nhiên, chuyện trong đó vẫn còn điều khúc chiết, Lâm Hàn sẽ không hoàn toàn giao phó bản thân cho giáo sư Barry. Người mà hắn có thể tin tưởng, chỉ có Gary mà thôi!

Chỉ hi vọng cậu “em vợ” này không bán đứng mình là tốt rồi!

Cũng trong ngày hôm đó!

Lâm Hàn một thân một mình tiến về phía công quốc Phong Thủy Tượng. Theo như lời Gary nói, tất cả truyền tống trận hỏng, lỗi đều được lưu giữ tại đây, chỉ là, lưu giữ bằng cách nào, ở vị trí nào thì chính hắn cũng không biết.

Đương nhiên, giáo sư Barry cũng sẽ không cung cấp thông tin này cho hắn, người ta cũng không phải dạng nhiệt tình đến như vậy.

Hiện tại, Lâm Hàn đang trong bộ dạng của một mỹ nhân phương đông, thân mặc đồ tím, đôi mắt mỹ lệ phát ra hào quang của sự tinh minh, mà lại có mấy phần giảo quyệt.

Chính là bộ dạng của ma nữ Tống Huyền Ly.

Kế hoạch bắt đầu!

Đầu tiên là phải xác định rõ ràng vị trí cất dấu truyền tống trận! Cái công quốc này chiếm một phần ba diện tích đảo Bạch Tượng, tức là rộng khoảng ngàn dặm. So với tổ quốc hẹp ngang của Lâm Hàn kiếp trước, thì công quốc Phong Thủy Tượng này rộng ít nhất gấp ba!

Diện tích như vậy, cứ cho là tốc độ tìm của Lâm Hàn rất lớn, cộng thêm ưu thế của Byakugan, lại loại bỏ đi các trường hợp sơ sót, vậy thì ít nhất phải mất mười ngày nửa tháng mới có thể tìm ra vị trí chính xác.

Như vậy quá lâu! Lâm Hàn không chắc Tống Huyền Ly đến lúc đó còn có thể ở lại trên đảo này hay không?

Vì vậy, cách tốt nhất là suy luận, thu hẹp phạm vi truy tìm!

Mà người hiểu về Thiên Kế nhất không ai khác, chính là Gary!

Theo Gary, Thiên Kế là kẻ quỷ kế đa đoan, khó dò khó tính. Tuy nhiên, khó dò đến mấy thì cũng phải có quy luật, với Thiên Kế này, hắn thường chỉ giấu đồ ở hai loại địa điểm, một là thủ vệ sâm nghiêm, hai là hẻo lánh không ai để ý.

Ma pháp trận phong thủy, nó giống như hòa vào tự nhiên, là một thứ bố trí mà nhìn như tình cờ, khiến người ta không thể nào nhận ra được một cách dễ dàng.

Giống như cách bố trí của các thầy phong thủy mà Lâm Hàn từng kiến thức kiếp trước, chỉ là có phần cao minh hơn!

May mắn thay, Tuyết Thiên Lăng cũng có biết sơ về thuật phong thủy này, ít nhất cũng đủ cho Lâm Hàn nhận thức nhiều hơn về thứ kỳ bí như thế!

Qua một ngày nghiên cứu, Lâm Hàn quyết định thử tiến tới công quốc Phong Thủy Tượng thử vận may.

Trước hết là tới đô thành của công quốc Phong Thủy Tượng!

Khác với “kinh đô ánh sáng” giống như Quang Tượng, Phong Thủy Tượng lại có cái gì đó rất bí ảo, rất phương đông. Nhà cửa đều xây dựng bằng tường gạch, nhưng lại đều lợp mái ngói cổ điển, trong thành rất nhộn nhịp, chủ yếu là người phương Đông, người phương Tây chỉ chiếm ba phần, nhìn qua giống như cái xã hội Trung Quốc cái thời mạt Thanh vậy!

Công quốc Phong Thủy Tượng cũng là công quốc duy nhất trên đảo mà người phương Đông chiếm đa số, cũng là nơi duy nhất mà những người phương Đông nhận được sự tôn trọng nhất định, chứ không phải sự dè bỉu phân biệt giống như hai công quốc kia.

Bước vào trong thành, Lâm Hàn ngay lập tức cảm nhận được như có cái gì đó đang áp trên đầu mình, giống như có một cặp mắt từ trên trời đang theo dõi quan sát hắn vậy! Ngay dưới chân cũng có cái gì đó nặng nề, bốn phương tám hướng, như có vô số xiềng xích đang muốn trói chặt hắn lại vậy!

Phong Thủy Phong Thủy, trong truyền thuyết là loại thuật chú yếm, dùng để chống tà hoặc tránh hung tìm cát, lợi dụng sức mạnh của thiên nhiên để làm thay đổi vận mệnh bản thân, chỉ những người có lĩnh ngộ rất cao về thiên đạo mới có thể thực sự nắm giữ. Còn những ông thầy phong thủy thời mạt pháp, thuần túy chỉ là đọc sơ biết da lông mà thôi!

Còn thực tế trên đại lục, Phong Thủy là loại thuật thừa hưởng từ thời kỳ Luyện khí sĩ. Cũng chỉ có các cường giả tinh thông đạo pháp như luyện khí sĩ mới có thể phát huy ra sức mạnh chân chính của phong thủy.

Lại nói lan man! Quay lại với hiện thực, lúc này Lâm Hàn cũng đã nhận thức được cái mà người ta gọi là Phong Thủy của Thiên Kế là như thế nào.

Chỉ là một loại bố trí vi diệu, lợi dụng hết mức có thể những thứ trong tự nhiên để tạo thành ma pháp trận, kết hợp với trận pháp phương đông, tạo thành một tổ hợp biến ảo khó lường, lại có thể hòa với thiên nhiên mà thôi!

Mà có lẽ, cũng không nên dùng cái từ “mà thôi” này, mặc dù phong thủy thuật của Thiên Kế thậm chí còn có chút không bằng loại thuật phong thủy trúc trắc của Tuyết Thiên Lăng, nhưng đấy là do tu vi chênh lệch tạo nên. Ai mà biết sau này hắn có thể tiến đến mức nào?

Một người có thể dám tự đi con đường của riêng mình, đã đáng để Lâm Hàn kính trọng vài phần rồi!

Nơi này... có thứ gọi là Long Mạch!

Hơn nữa còn được thuật phong thủy kích phát, khiến khí vận tụ lại một chỗ, bồi dưỡng long mạch càng thêm lớn mạnh, cũng chính là long mạch này đã khiến cho linh khí của Phong Thủy Tượng trở nên nồng đậm hơn gấp hai ba lần so với Quang Tượng và Băng Tượng, là vùng đất trù phú và màu mỡ nhất trên cả đảo Bạch Tượng!

Chỉ đáng tiếc, Ma Pháp Sư không dùng đến linh khí để tu luyện như võ giả, vì vậy cũng chẳng mấy ai trên đảo phát hiện ra được tình huống dị thường ở nơi này.

Không, có lẽ giáo sư Barry đã biết, nhưng không can thiệp mà thôi!

Linh khí này tụ tập không mang lại lợi ích gì quá hiển hiện như tăng tốc độ tu luyện, nhưng lại âm thầm cải biến số mệnh của cả công quốc Phong Thủy Tượng. Linh khí dồi dào, mặc dù người không tu luyện cũng sẽ âm thầm có được một tia linh khí, trẻ nhỏ sinh ra tư chất sẽ cao hơn bình thường không ít, người người khỏe mạnh, chắc chắn sẽ sinh ra nhiều thế hệ mới tài giỏi hơn. Người người mạnh mẽ, vậy thì cả công quốc cũng mạnh mẽ, số mệnh càng tụ tập, long mạch càng lớn mạnh, linh khí càng dồi dào, thế hệ sau sẽ sóng sau đè sóng trước, đưa công quốc này đến một tầm cao mới mà hai công quốc còn lại không thể sánh bằng!

Đó chính là cái mà người xưa gọi là “Địa linh thì Nhân kiệt”.

Đó chính là sự bí hiểm và kỳ diệu của thiên đạo, của thuật phong thủy. Nó mang theo thứ thần bí như số mệnh, khiến Lâm Hàn cũng không thể hiểu thấu cho lắm! Tuy nhiên, hắn chỉ biết rằng, chuyện đó xảy ra chỉ là trong tương lai, còn hiện tại, công quốc Phong Thủy Tượng cũng không hơn hai công quốc còn lại bao nhiêu!

Byakugan âm thầm phát động, Lâm Hàn có thể thấy được, chính giữa ngôi thành này, cũng là phủ quốc công, một cái hư ảnh hình rồng lờ mờ đang đằng không mà bay lên, cuộn quanh trên bầu trời, bao phủ xuống cả tòa thành này. Cũng chính con rồng đó, nó là thứ đã quan sát Lâm Hàn từ đầu tới giờ!

Híp mắt lại, Lâm Hàn vẫn không thể nhìn quá rõ ràng con rồng đó, có chăng chỉ giống như những đường vân trong suốt khó nhìn trong không khí. Nó không quá chân thực, cũng không hoàn toàn là năng lượng, đến Byakugan cũng chỉ nhận ra là nó có tồn tại, chứ không thể nhìn thấu, đây là lần đầu tiên Lâm Hàn nhìn thấy một thứ kỳ lạ như vậy.

Rốt cuộc là thứ gì?

Mặc dù bản thân Lâm Hàn hiện giờ rất mạnh, mạnh hơn người phía sau con rồng kia nhiều, nhưng hắn cũng không chắc thủ đoạn của mình có thể phá vỡ con rồng này hay không? Một thứ hư ảo, đến năng lượng còn không phải như thế, Lâm Hàn đúng là không biết chạm tới nó kiểu gì, càng đừng nói là phá vỡ!

Vậy nên, tốt nhất là tránh xa nó ra!

Theo lời Tuyết Thiên Lăng, rồng là biểu tượng của long mạch, là một thứ vô tri vô cảm. Chỉ cần không động tới nó, người bố trí cũng sẽ không phát hiện ra bản thân. Còn ánh mắt của con rồng kia thuần túy là tác dụng của trận phong thủy, mọi cường giả tiến vào đều sẽ có cảm giác này, chứ không chỉ riêng Lâm Hàn!

Nói cách khác, hiện tại vẫn chưa có ai biết Lâm Hàn xuất hiện trong thành này!

Xem nào, thói quen của hắn là cất giấu ở nơi sâm nghiêm đến cùng cực.

Ngôi thành này vốn đã là sâm nghiêm, vì vậy nơi sâm nghiêm nhất chỉ có phủ quốc công!

Lặng lẽ bước đi trên đường, giống như một tiểu thư khuê các đi dạo phố, kéo theo hàng loạt ánh mắt ngẩn ngơ như mất hồn nhìn theo. Không thể không nói, Tống Huyền Ly đúng là có mị lực vô cùng khổng lồ, Lâm Hàn giả vờ nàng chỉ giống có năm phần thần thái, vậy mà đã đủ khiến bao chàng ngơ ngẩn rồi.

Tiến đến gần phủ quốc công!

Lâm Hàn tập trung hết tinh thần, quan sát mọi ngóc ngách trong phủ, từ quốc công trung tuổi đang thoải mái ăn uống, mặc kệ cái bụng ngày càng phát tướng, cho đến một người trung niên gầy guộc mặt như quan ngọc đang trầm tư ngắm nhìn sao trời. Cho đến nhìn thấy một tiểu thư xinh đẹp đang vừa lẩm nhẩm một bài ca gì đó vừa tắm rửa, Lâm Hàn không nhịn nổi dừng lại ngắm thêm hai cái, rồi mới rời đi.

Ừm, vóc người cũng được, hồng hào trắng trẻo rất đáng yêu, chỉ là không có tròn bằng chị Ân Tĩnh nhà ta... được cái cây cỏ rất tươi tốt, ta thích! Ách... lạc đề, tiếp tục quan sát!

Cuối cùng, dằn vặt nửa ngày, Lâm Hàn mới hung hăng ngắm thêm cái nữa rồi mới lưu luyến rời tầm mắt tiếp tục quan sát tình huống!

- Tiểu thư! Ngài đã đứng đây rất lâu rồi! Tiểu thư muốn tìm ai, ta sẽ cho người vào thông báo?
Đột nhiên, một giọng nói trầm ấm lịch thiệp truyền tới cắt đứt suy nghĩ của Lâm Hàn, hắn cũng không nói câu gì, chỉ nhìn liếc qua người trung niên mang trang phục quản gia kia rồi lạnh lùng xoay người rời đi. Quản gia cũng là thấy vị tiểu thư này dung nhan tú lệ, khí chất bất phàm cho là người quen của chủ nhân nên mới ăn nói lễ độ như vậy, nếu không, hắn đã trực tiếp cho người đánh đuổi rồi, cần gì phí lời?

Quan sát như vậy là đủ rồi!

Hôm nay... chưa tìm thấy manh mối gì!

Nhưng không sao, không có ở đây thì sẽ ở chỗ khác, ta cũng không tin chỉ bằng chút thuật phong thủy ma pháp thô thiển này mà cũng làm khó được ta!

...

Trong phủ quốc công, người trung niên mặt như quan ngọc đột nhiên nhíu mày. Trên trời kia, đế tinh đại biểu cho Phong Thủy Tượng đột nhiên lóe lên rồi chớp tắt một cái, sau đó trở lại bình thường. Đó là ý gì?

Là lóe sáng, hay là vụt tắt?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play