Tuyết Thiên Lăng nhẹ nhàng đặt hắn xuống, bất đắc dĩ nói: - Được rồi, chàng còn định giả vờ đến lúc nào? Người đã đi hết rồi kìa.
Lâm Hàn lúc này cũng vờ vờ vịt vịt, ra vẻ lơ mơ tỉnh lại, miệng phả ra một câu rất cần ăn đòn: - Ơ... đi hết rồi hả? Ta đúng là đáng thương, chỉ có Tuyết tỷ tỷ là quan tâm ta nhất!
Nói xong, còn rất vô liêm sỉ ôm chặt lấy eo Tuyết Thiên Lăng, rúc vào cổ nàng thủ thỉ.
- Được rồi! Được rồi! Chàng cũng đừng quậy nữa. Ta có chuyện muốn nói.
- Ồ! Lâm Hàn ngoan ngoãn thu hai cái tay sói lại, thoáng chốc đã ra vẻ nghiêm túc: - Vừa rồi mẹ có nói gì với nàng sao?
- Có! Tuyết Thiên Lăng gật đầu: - Ba người chúng ta tâm sự rất nhiều, chủ yếu là về chàng và Lâm Ôn. Ta không thể không nói, mẹ thực sự rất thương chàng, là tình cảm ruột thịt sâu đậm, rất vô tư và thuần khiết, khiến ta phải thấy mặc cảm xấu hổ.
Lâm Hàn thấy cảm xúc Tuyết Thiên Lăng hơi kích động, thoáng chốc đã nắm chặt lấy tay nàng, chakra sinh cơ truyền tới khiến nàng thấy bình thản hơi đôi chút: - Nàng không cần xấu hổ! Nàng cũng là một người mẹ rất tốt mà!
- Không tốt! Ta là một người mẹ xấu, vậy mà lại rắp tâm bán đi con mình từ khi nó còn chưa chào đời! Dù bây giờ có hối hận, nhưng hậu quả mà ta gây ra vẫn còn hiển hiện ngay đó! Dù có biện minh cũng không thể trốn tránh. Tuyết Thiên Lăng lắc đầu, tràn ngập tự trách nói.
- Thôi đừng nhắc chuyện này nữa! Bây giờ tự trách thì có ích gì? Cứ bình tĩnh đối mặt, rồi ta sẽ có cách cứu lấy Phong nhi! Tin ta! Lâm Hàn nghiêm mặt, tràn ngập tự tin nói.
- Ừm!
- Vậy mẹ còn nói chuyện gì nữa? Lâm Hàn tiếp tục hỏi, mục đích đổi chủ đề.
- Ngăn ngắn thời gian như vậy, ta cũng chỉ có thể biết từ khi chàng hôn mê, mẹ đã suy sụp mất mấy năm, thương tâm gần chết, không để ý đến bất cứ chuyện gì. Lâm Ôn cũng vì vậy mà nổi lòng lo nghĩ, trách móc, thậm chí là ghen tỵ. Hắn vì thế mà chìm vào tu luyện, chiến đấu, nhiệm vụ, giết chóc, nhiều lần trở về với thương tích đầy mình, khiến mẹ vừa lo vừa sợ,... Hắn làm vậy tất cả là để chứng minh hắn mới là đứa con xuất sắc nhất của mẹ, mới là người còn tồn tại trước mắt mà mẹ lại bỏ quên không nghĩ đến. Vậy mà cuối cùng cũng phát huy tác dụng, hai năm trước cuối cùng mẹ cũng không thể chịu nổi chuyển sang quan tâm tới Lâm Ôn nhiều hơn. Hắn cũng vì thế mà không còn điên cuồng, mọi chuyện cũng coi như quay về quỹ đạo vốn có.
Lâm Hàn không nói gì, cũng chỉ có thể trầm mặc lắng nghe.
Hắn không rõ Lâm Ôn làm vậy là vì nó thực sự điên cuồng, hay là Lâm Ôn chỉ cố tình hành hạ mình nhằm gây sự chú ý của mẹ. Có lẽ là cả hai, bởi Lâm Ôn hồi nhỏ có chứng luyến mẫu không nhẹ, đối với nó, cảm thụ của mẹ là rất quan trọng, thậm chí là quan trọng nhất!
Nhưng dù là lý do gì đi nữa, Lâm Hàn cũng phải cảm kích em trai một phen. Hắn cũng không muốn vì mình mà mẹ phải tự đày đọa như vậy. Ít ra, nhờ có Lâm Ôn, hắn mới có thể nhìn thấy được nụ cười vui vẻ của mẹ khi trở về, chứ không phải là một bà lão suy sụp đến không còn hình người. Tính ra, Lâm Ôn thực sự là công thần, còn Lâm Hàn hắn chỉ là đứa con bất hiếu mà thôi.
...
- Đi gặp nàng ta đi!
- Hả?
- Đi gặp Lê Ân Tĩnh đi! Mấy năm nay nàng ta cũng hy sinh vì chàng rất nhiều rồi! Một cô gái vô tư không chút tư lợi như vậy, coi như cũng là kỳ nữ tử trong nhân gian. Ta không thích nàng ta, nhưng cũng phải khâm phục nàng vì điểm này. Ta sẽ chờ ở đây, chờ chàng dẫn ta đi gặp nàng ta một lần.
Lâm Hàn thoáng chốc lộ vẻ nhớ nhung, nhưng sau đó lại hơi chần chừ nhìn Tuyết Thiên Lăng. Cuối cùng, hắn cắn răng một cái, quyết định nói: - Được rồi! Thực sự xin lỗi nàng. Ta biết mình không phải là một trượng phu tốt! Nhưng ta sẽ cố gắng nhiều hơn nữa. Ít nhất, ta sẽ không bao giờ phụ bạc nàng, và sẽ là người cha tốt nhất của Băng nhi và Phong nhi.
- Không phụ bạc ta? Vậy chàng đừng đi nữa! Tuyết Thiên Lăng đột nhiên thay đổi thái độ, thần sắc có chút hài hước nói.
- Cái này... Lâm Hàn khó xử gãi gãi đầu. Hình như ngay từ đầu hắn đã là kẻ phụ bạc rồi thì phải!
- Được rồi! Ta hiểu rồi, đi đi... Tuyết Thiên Lăng mỉm cười lắc đầu, xua xua tay ý bảo Lâm Hàn có thể đi rồi.
...
- Đi gặp chị Ân Tĩnh hả?
Lâm Hàn vừa ra khỏi cửa, một giọng nói lười biếng đã truyền tới, khiến hắn hơi chút dừng bước.
- Ừ! Nhìn thấy Lâm Ôn đang nhàn nhã dựa vào tường, ánh mắt híp lại nhìn vầng mặt trời buổi chiều tà trên không, giống như đang suy tư cái gì đó xa lắm... Lâm Hàn nhất thời không đoán được hắn định nói cái gì, chỉ có thể đáp một tiếng.
- Vậy thì tốt! Nhưng trước đó em có vài chuyện cần nói với anh, bởi sắp tới em cũng cần tới Thần Tướng Chiến Quốc giải quyết chuyện của mình.
- Hả? À à... được rồi, chắc chú mày cũng giải quyết mấy chuyện như anh đó hả? Tốt, vậy có chuyện gì?
Lâm Hàn thoáng chốc đã hiểu Lâm Ôn tới Thần Tướng Chiến Quốc làm gì, chắc hẳn là vì Thất Công Chúa nào đó.
- Đúng vậy! Sắp tới mẹ định tổ chức hôn lễ cho em và Vô Yên, hai bên cũng đều thống nhất rồi, là một tháng sau. Anh bây giờ trở về thì đúng là không thể tốt hơn. Thôi không nói chuyện này nữa. Em chỉ muốn hỏi là, trước đây anh có thu đệ tử, hoặc là truyền dạy Nhẫn thuật cho ai không?
Hả?
Tâm tư Lâm Hàn máy động, nhanh chóng gật đầu xác nhận: - Có! Ngoại trừ Băng nhi sử dụng Băng độn, còn có một đứa tên là Vũ Linh Hà, được truyền dạy Thủy Độn, một đứa là Lan Hồng Tuệ, dùng Thổ Độn! Đều là chuyện từ năm năm trước, từ khi tỉnh lại vẫn chưa có cơ hội gặp lại, bọn chúng chắc cũng đều lớn, thành thiếu nữ mười bảy mười tám rồi! Giải quyết xong chuyện của Phong nhi, anh cũng nên tìm tới bọn chúng một lần rồi. Sao, em có tin tức của chúng không?
Lâm Ôn gật đầu đáp: - Cũng không chắc hay không, nhưng gần đây trong thế giới ngầm có một tổ chức sát thủ mới xuất hiện, thủ đoạn kỳ dị, hành động lặng lẽ im ắng, hơn nữa đào tẩu thì đúng là độc nhất vô nhị. Muốn giết một người trong bọn chúng đúng là cực kỳ khó khăn, trừ phi bọn chúng nổi lòng háo thắng quay lại đánh trực diện. Lần trước em có giết được một kẻ, hắn cũng sử dụng thuật biến thân và thế thân như anh, cũng có thể di chuyển nhanh chóng trên mọi địa hình. Hơn nữa cách bọn chúng sử dụng Thủy Độn... từ cách kết ấn đến nhẫn thuật phát ra đều giống anh như đúc! Nếu không phải tên đó kiêu ngạo ham chiến, có lẽ em cũng không xử được hắn dễ như vậy.
Còn có chuyện như vậy?
Là một tổ chức sát thủ, chứ không phải là một người?
- Còn có thông tin gì nữa không? Lâm Hàn có thể đoán ra đại khái, nhưng vẫn muốn thêm thông tin để xác nhận:
- Còn! Tổ chức sát thủ này mặc dù mới xuất hiện hơn một năm, nhưng đã bị khá nhiều bên chú ý. Bởi thủ đoạn của chúng giống với nhẫn thuật độc môn mà anh sử dụng năm năm trước như đúc. Chuyện năm năm trước anh đánh bại Lã Thiên Thanh, rất nhiều thế lực hàng đầu đều biết, sự tích từ trước đó của anh cũng đã bị bới móc, và một số tác dụng đặc thù của nhẫn thuật cũng hiển lộ. Nhiều người có tâm tư muốn nghiên cứu tham khảo thêm về nhẫn thuật của anh. Bởi đây là thứ chưa từng xuất hiện trên đại lục, có thể được sử dụng để giải quyết những việc mà trước nay chưa từng có cách giải quyết. Nhưng nhìn chung, bọn họ vẫn chưa công khai động đến, bởi tổ chức này nghe nói là trực thuộc Tà tông!
Tà tông?
Quả nhiên không sai! Chắc chắn là Vũ Linh Hà! Chỉ là, lý do gì mà nàng lại làm vậy?
Khoan đã!
- Ý em là... hiện tại trên đại lục, rất nhiều người biết nhẫn thuật không chỉ là thứ độc môn của Lâm Hàn, mà còn có một tổ chức sát thủ thuộc Tà tông sở hữu? Lâm Hàn hỏi lại, trong đầu xoay chuyển hàng loạt ý nghĩ, một chút dáng dấp của kế hoạch từ từ phác thảo ra cái khung ban đầu.
- Đúng là như vậy! Chỉ là... anh thật sự dính líu đến Tà tông sao? Lâm Ôn hơi lo lắng nói.
- Không! Không có! Là Tà tông đánh cắp nhẫn thuật, hoặc là con bé kia có mục đích gì đó! Nhưng điều đó không quan trọng, anh thấy như vậy rất tốt!
- Tốt! Nhẫn thuật của anh bị học lỏm mà anh còn nói tốt? Anh...
- Thôi! Chuyện này để sau, anh cần đi gặp chị Ân Tĩnh đã! Chú nên cầu chúc cho anh mang được chị Ân Tĩnh về làm chị dâu đi! Ha ha...
Lâm Hàn cao hứng chạy đi, để lại Lâm Ôn phía sau gào thét: - Này! Còn một chuyện! Em bây giờ cũng đường đường là Võ Thánh tài tuấn! Cứ chờ đó, sẽ có một ngày Lâm Ôn này đánh bại anh! Chờ đó!
- Ờ! Anh chờ! Khi nào thích thì cứ đến tìm anh! Đánh bại chú mày cũng không mất mấy thời gian đâu, há há!
Lời dứt, bóng dáng Lâm Hàn cũng hoàn toàn biến mất, để lại Lâm Ôn phía sau hậm hực chửi bới.
...
Lâm Hàn lúc này đã vào không gian biệt lập của Lâm gia, trở về căn viện nhỏ mà mình đã nằm dưỡng thương suốt năm năm trời.
Năm năm nằm đây, nhưng vì hôn mê nên Lâm Hàn không có ấn tượng gì nhiều. Chỉ có duy nhất một bóng hình mà hắn thương nhớ, không thể quên được mà thôi.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, len lén tiến vào như kẻ trộm. Lâm Hàn chẳng mấy chốc đã nhìn thấy một mái tóc tím thân thương đang xõa ra như thác, trải dài trên tấm nện giường trắng muốt. Nàng lặng im nằm đó, hơi thở đều đều, tấm lưng thanh thoát xoay lại với Lâm Hàn, giống như công chúa đang ngủ say chờ đợi hoàng tử đến đánh thức.
Nhẹ nhàng tiến lại gần, Lâm Hàn thậm chí không phát ra một chút khí tức hay tiếng động nào. Người trên giường vẫn lặng im nằm đó, giống như chưa hề phát hiện ra.
Hây.
Bất ngờ chộp một cái, Lâm Hàn định hù dọa Lê Ân Tĩnh, gây bất ngờ cho nàng. Nào ngờ, người kia vẫn chỉ nằm im không nhúc nhích, thân thể căng cứng như khúc gỗ, một chút phản ứng cũng không.
Lâm Hàn gãi gãi đầu, nhẹ nhàng lắc lư vai phải của nàng từ phía sau: - Này! Này... Chị Ân Tĩnh! Lê Ân Tĩnh, dậy, dậy mau! Tui nè! Lâm Hàn đẹp trai yêu dấu của chị về rồi nè!
Không chút phản ứng...
- Này! Chị không dậy là tôi dùng biện pháp mạnh đó nha!
Im lặng tuyệt đối!
Yaaaa...
Lâm Hàn mạnh tay kéo lại, muốn xoay người nàng về phía mình. Nhưng thân thể yêu kiều kia vẫn vững chãi giữ nguyên tư thế, Lâm Hàn bất đắc dĩ, không dám dùng lực lớn sợ làm nàng đau, rất là khổ sở nói: - Ây dà... đại tiểu thư ah. Kẻ nào đã làm đại tiểu thư giận vậy? Có thể nói cho tại hạ được không hả?
Vẫn là trầm mặc.
Lâm Hàn buồn bực vỗ trán, đại tiểu thư này sao lại giận rồi? Thậm chí thà nằm im cũng không chú ý đến hắn! Aiz... phụ nữ đúng là sinh vật khó chiều a!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT