Trong một căn phòng khá thoáng đãng, không gian tràn ngập khói hương nghi ngút, trên bàn thờ nhỏ là tấm bài vị bằng đàn hương, khắc lên bốn chữ: “Ái tâm phu lang”, một đĩa thịt hươu nướng và một con gà quay vẫn còn tỏa hương thơm, cùng một bát hương đã tràn ngập tàn hương tro bụi từ bao giờ. Trên bài vị vẫn còn treo một miếng ngọc bội tầm thường, bên trên có khắc chữ Hàn có vài phần tinh tế.
Bàn thờ này có chút không theo quy cách thông thường, nhưng Tuyết Thiên Lăng không biết, cũng không cần biết, nàng chỉ hiểu rằng hắn khi xưa rất thích ăn đồ nướng, thứ mà hắn làm cho nàng thưởng thức cũng có rất nhiều đồ nướng, vì vậy mà trên bàn thờ này, chỉ cần bày biện như vậy là đủ.
Trước bàn thờ, một nữ nhân mặc trường sam trắng muốt đang ngồi khoanh chân vận khí, trên mặt lúc trắng lúc đỏ, bên khóe miệng vẫn còn lưu lại dòng máu đã cạn khô. Phía sau nàng là một người phụ nữ tuyệt sắc khác, trang phục không khác biệt bao nhiêu, hai tay đặt lên lưng nàng, chân khí mạnh mẽ theo đó truyền vào thân thể người trước, dần dần ổn định lại tình trạng của nàng.
Phù...
Theo thời gian, vận khí chấm dứt, người phía sau nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, thu hai tay lại, tiếp tục vận khí ổn định lại tình trạng của mình, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy, nghiêm mặt chất vấn: - Lăng nhi! Con có thân phải giữ lấy thân, ta đã nói với con từ rất lâu, cơ hội của con chỉ có một, nhưng con lại không biết nắm giữ, hiện giờ dù con có cố gắng đến mấy cũng không thể đột phá được bình cảnh này nữa rồi! Có cố gắng thêm cũng chỉ là tự lao đầu vào chỗ chết! Tại sao con cứ cứng đầu cứng cổ cố chấp như vậy? Nếu lần này không phải ta tới ngăn cản con kịp thời, vậy thì thương thế cũng không chỉ nhẹ nhõm như bây giờ, con có biết không?
Tuyết Thiên Lăng lúc này cũng đã hồi phục lại gần như hoàn toàn, khuôn mặt nàng vẫn bình tĩnh lạnh nhạt như vậy, nhưng nàng lại quỳ gối, cúi đầu không dám nhìn người phía trước, giọng nói lạnh nhạt đáp lời: - Sư phụ! Con biết người là muốn tốt cho con! Nhưng nếu con không làm vậy thì Phong nhi phải làm sao bây giờ? Hiện giờ con quá yếu đuối, bình cảnh cũng làm giá trị bản thân con tụt thấp xuống cùng cực, tối đa cũng chỉ sánh ngang với vài vị trưởng lão nội môn, giá trị như vậy vốn dĩ không thể sánh được với Phong nhi, họ làm sao có thể chấp nhận để con dạy dỗ nó? Để đám người đó dạy dỗ Phong nhi? Người nghĩ con có thể yên lòng sao?
- Con... Ài... si nhi à si nhi! Con có nhớ năm năm trước con đã nói gì khi gửi thư cho ta không? Ta ủng hộ con là vì con nói đứa bé có thể mang lại tự do cho mình. Bây giờ con... Phong Sương tiên tử thở dài, cũng không biết nói gì cho phải. Nàng là người làm sư phụ, cũng là một người phụ nữ, nàng có thể hiểu được một hai Tuyết Thiên Lăng đang nghĩ gì.
Quả nhiên không ngoài sở liệu của nàng, Tuyết Thiên Lăng khựng lại một chút rồi quật cường đáp: - Lúc đó là lúc đó mà thôi! Khi ấy con còn quá trẻ, quá dại dột, vẫn chỉ cho rằng tu luyện và tự do mới là thứ quan trọng nhất đời mình! Nhưng từ khi con sợ hãi khi được chàng quan tâm, sợ hãi nhìn thấy chàng đau đớn, con run sợ và ghê tởm khi nghĩ đến việc khiến chàng đau khổ để bản thân tiếp tục tiến bước, con biết mình sai rồi. Sai thật rồi! Từ lúc con từ bỏ cơ hội kia, con biết những tính toán đó cũng chỉ là phù vân, con đã hại chàng một lần, sư phụ chẳng lẽ một lần nữa muốn con hại đến Phong nhi hay sao? Tuyết Thiên Lăng trước đây có thể làm được, nhưng mẹ của Lâm Phong vĩnh viễn không thể làm như thế, bởi hiện giờ chỉ có Phong nhi và Băng nhi mới là người mà con yêu nhất!
- Nhưng con vẫn chưa hiểu tình huống của mình! Con nghĩ làm vậy thì có thể giải quyết mọi việc hay sao? Ta nói cho con biết, dù con có đột phá, trở thành Võ Thần đi nữa thì giá trị của con cũng vĩnh viễn thua xa Phong nhi! Năm xưa đại chưởng môn không giết con là vì Phong nhi, Phong nhi ra đời cũng không giết con là vì lo Phong nhi sau khi lớn sẽ thù hận tông môn, giá trị của con bây giờ chính là nhờ Phong nhi! Bọn họ cho con cơ hội tự do cũng là Phong nhi ban tặng! Võ Đạo Môn này là một con quái vật khổng lồ, ngay cả ta cũng không dám trực diện chống đối, con cho rằng mình đột phá thì có thể hay sao? Phong Sương tiên tử càng nói càng tức giận, còn Tuyết Thiên Lăng thì càng ngày càng ảm đạm, đôi mắt dần trở nên thất thần, vô cảm, sắc mặt càng trở nên lạnh lẽo. Đạo cảnh của nàng từng chút từng chút tỏa ra, càng trở nên lạnh lẽo thấu xương, vô cảm, thậm chí lạnh tới mức như... không còn sức sống! Cái lạnh như cửu u băng hàn đến từ sâu trong địa ngục băng lãnh khiến Phong Sương tiên tử cũng phải nhíu mày.
- Sư tỷ! Sư tỷ! Lúc này, một giọng nói hơi thanh thúy chợt truyền vào trong phòng, làm hai người bên trong dần hồi thần trở lại.
Tiếng đẩy cửa vang lên, một thân hình uyển chuyển với sa y màu hồng tiến vào, nhìn thấy Phong Sương tiên tử, nàng hơi giật mình một chút rồi lập tức hành lễ: - Bái kiến sư bá! Thưa sư bá, người đã đến đông đủ, hiện đang đợi ở tiền viện chờ diện kiến sư tỷ. Chu trưởng lão để đệ tử tới thông báo một tiếng.
Ồ!
Phong Sương tiên tử ồ lên một tiếng, đưa mắt nhìn về phía Tuyết Thiên Lăng.
Tuyết Thiên Lăng lúc này cũng đã phục hồi tinh thần, nàng trầm ngâm một chút rồi lạnh nhạt nói: - Vẫn như những lần trước, Gia Hinh sư muội tiếp tục đi giả mạo ta tiếp đám người đó đi! Chu trưởng lão thì cách đây một năm cũng từng đến giám sát một lần, ngài ấy chỉ quan tâm kết quả mà thôi, chuyện này chắc chắn sẽ không để ý!
- Nhưng mà... sư tỷ, lần đại hội này đã là lần cuối cùng rồi, cũng có nghĩa sư tỷ bắt buộc phải tuyển được người trong lần này... Gia Hinh sư muội lo lắng nói.
- Không sao! Tuyết Thiên Lăng lắc đầu, nhắm mắt lại: - Ai cũng vậy mà thôi! Nếu là bắt buộc, vậy thì muội cứ tuyển một ai tốt nhất làm tỷ phu là được rồi! Với ta ai cũng vậy mà thôi. Chỉ là muội cũng đừng nên không tuyển ai, ta không muốn đến mức đường cùng phải gả cho Lã Thiên Thanh!
- Vâng, sư tỷ! Gia Hinh sư muội nhẹ nhàng đáp, rồi lại ngần ngừ hỏi: - Nhưng mà sư tỷ... thực ra Thiên Thanh sư huynh cũng rất tốt...
- Còn không mau đi! Phong Sương tiên tử chợt trừng mắt một cái. Cô nương này mặc dù tốt bụng, lanh lợi, nhưng có một số chuyện không nhận thức rõ! Lã Thiên Thanh dù không tệ đến mấy, nhưng hắn vẫn là người của Võ Đạo Môn. Gả cho hắn thì chưởng môn lệnh cùng một vùng địa vực riêng còn có sao? Tự do còn có sao?
Triệu Gia Hinh le lưỡi một tiếng, như con thỏ nhỏ chạy đi mất! Một tông này của Phong Sương sư thúc cũng quá đáng sợ đi! Ai nấy đều lạnh như băng, còn rất hung dữ, ngay cả thằng nhóc con Phong nhi cũng không ngoại lệ. May mà còn có Tuyết sư tỷ, mặc dù đạm mạc một chút, nhưng thực ra vẫn rất nhẹ nhàng ôn nhu!
Ách... nếu nàng biết cách đối xử của Tuyết Thiên Lăng với người ngoài thế nào, không biết còn dám nhận xét như thế không?
...
Bên ngoài...
Đoàn người mười mấy người lần lượt tiến vào trang viên của Tuyết Thiên Lăng. Nơi này ở trên đỉnh núi cao chót vót, vốn đã có tuyết lạnh trắng xóa. Hơn nữa lại thêm nhiều năm thấm nhuần đạo cảnh của Tuyết Thiên Lăng tỏa ra khi tu luyện, không gian lại càng trở nên lạnh lẽo băng giá. Cả trang viên nhìn như hoàn toàn xây dựng bằng băng tuyết, trong không gian tràn ngập màu trắng, trắng và trắng.
Theo sự dẫn đường của Liễu Hoàng Y, mọi người xuyên qua một cái hồ băng, ba khúc lương đình, bảy dãy phòng lớn nhỏ, cuối cùng cũng đến được phòng khách ở hướng hoàn toàn đối diện với cổng vào!
Ách, thực ra là vì bọn họ vào cổng sau nên mới cảm giác thế, chứ thực ra phòng khách là ở tiền viện, ngay trước cổng chính. Chỉ là cổng chính đã năm năm nay không mở, do ngọn sơn phong này hoàn toàn bị trận pháp phong bế từ lâu rồi.
Tiến vào phòng khách, gần như không gian đã được thay đổi hoàn toàn. Mặc dù vẫn còn hơi lạnh, nhưng chỉ là cái lạnh dìu dịu mà đến người thường cũng chịu được. Bên trong tràn ngập các bức tranh chữ, tranh thủy mặc treo đầy trên tường. Ánh nến và đèn lồng cùng nhau chiếu sáng rực, nhưng cũng có vài phần mờ mờ ảo ảo. Phía trên cùng là một chiếc giường ngồi nhỏ có đệm trắng ẩn sau tấm rèm mỏng, khiến người ta có thể nhìn xuyên qua, nhưng không thể nhìn rõ ràng dung mạo của người phía sau.
Dù cho dùng thần thức cũng không được!
Chỉ trừ Byakugan!
Xem ra Byakugan của mình dùng rất tốt! Có lẽ là do nhãn thuật này mới xuất hiện lần đầu, không ai biết đến, nên cũng không có bất cứ thủ đoạn gì phòng bị nó! Khả năng này... có lẽ còn cần giữ kín dài dài.
Ách...
Liếc quan xung quanh, Lâm Hàn hơi sửng sốt một chút, quả nhiên là bắt chước khá triệt để a, phía sau những bức tranh này không ngờ lại có bích họa được điêu khắc trên tường. Tất cả đều là đồ phổ võ kỹ, bí tịch, hơn nữa đều vô cùng cao thâm, không một môn nào có đẳng cấp dưới cấp Thiên! Cao cấp nhất còn có cả võ kỹ Thiên cấp thượng phẩm!
Quả nhiên là muốn tái hiện trích đoạn đó sao?
Nhưng chỉ tiếc, đám người ở đây không ai rảnh rỗi đi thưởng thức tranh, nên cũng chẳng ai phát hiện ra được võ kỹ phía sau, ngoại trừ Lâm Hàn.
Mọi người an vị một chỗ, Liễu Hoàng Y mỉm cười đứng ra phía trước màn che nói: - Mời các vị công tử an vị, sư thúc cần chuẩn bị thêm một chút, sẽ tới tiếp đón các vị ngay thôi!
Mọi người gật đầu, một lần nữa ngồi vào vị trí giống như sắp xếp ở cung điện trước đó. Lâm Hàn cũng kiếm đại một chỗ ngồi xuống, chăm chú chờ đợi.
Trong lúc chờ, hắn còn hơi lé mắt nhìn ra một người trung niên đang bình thản ngồi bên góc trái của màn che. Lâm Hàn hơi giật mình một cái, lão này ngồi đây từ bao giờ? Tại sao vừa nãy mình không nhận ra?
Khí tức bình tường, như hòa nhập với thiên nhiên, hơi thở đều đều, công chính bình thản, hít vào là linh khí, thở ra còn là linh khí nồng đậm hơn. Đây là phép thổ nạp tinh diệu của đạo gia, thân thể như hòa nhập với thiên địa, không những chỉ hấp thu năng lượng, mà còn dùng thân thể mình giúp thiên địa tinh lọc linh khí, cảnh giới hòa nhập thiên địa như vậy, quả nhiên đã cao đến cùng cực!
Là Võ Thần, hơn nữa còn không phải là dạng mới tấn cấp đơn giản!
Đây chính là Chu trưởng lão!
Những người xung quanh cũng nhanh chóng nhận ra nhân vật này. Trong đầu chợt nổi lên sự kiêng kỵ, nhưng ai nấy đều nghiêm chỉnh hành lễ một cái, để tỏ lòng tôn kính.
Không bao lâu sau, một thân hình yểu điệu bước ra, xuất hiện sau tấm màn che, hương khí và khí chất cao ngạo như tuyết liên chỉ thể hiện lờ mờ vậy mà đã khiến không ít kẻ ở đây say mê kích động. Chỉ riêng có Lâm Hàn và một người khác vậy mà cùng lúc nhíu mày một cái.
Đây không phải Tuyết Thiên Lăng!
Lâm Hàn chắc chắn như vậy! Ở bên nàng hơn nửa năm, có vị trí nào trên người Tuyết Thiên Lăng mà hắn không tỏ tường? Dáng người của cô gái kia rất quyến rũ, nhưng nàng quá cao, ít nhất phải trên một mét bảy, trong khi Tuyết Thiên Lăng mặc dù khá cao ráo so với những cô gái phương Đông, nhưng cũng chỉ khoảng mét sáu ba sáu tư mà thôi!
Ngoài ra vóc người cũng có khác biệt không nhỏ, mùi hương trên người cũng không giống, trên người Tuyết Thiên Lăng có mùi hoa sen rất đạm nhã, giống như tính cách thanh cao vô vi của nàng, còn cô nương này tỏa ra hương thơm cũng đạm nhã, nhưng là mùi hoa nhài!
Cả khí chất cũng khác biệt hoàn toàn, Tuyết Thiên Lăng lạnh hơn thế! Lạnh đến vô tình! Mặc dù khi ở bên nàng, Lâm Hàn đã được hưởng hết mùi ôn nhu, nhưng ấn tượng đầu tiên về khí chất lạnh lẽo ấy của nàng hắn không bao giờ quên!
Vậy là sao?
Ta lầm người rồi sao?
Không thể như thế! Mọi manh mối đều dẫn tới đây! Tuyết Thiên Lăng chắc chắn là Thiên Tuyết tiên tử, có đến 99% là như thế! Chẳng lẽ ta đen đủi tới mức đụng phải 1% còn lại?
Bình tĩnh! Bình tĩnh! Tĩnh quan kỳ biến! Ta không tin sự việc lại có thể lệch khỏi quỹ đạo đến mức này!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT