Uy Thanh Liên thoáng chốc đã xấu hổ cúi đầu, mặt hơi hồng lên, giống như đứa trẻ đã làm sai chuyện, chờ đợi trách phạt.
Vừa rồi, nàng và Lâm Chấn Sơn vô tình hoặc hữu ý gặp mặt, cuối cùng lại không nhịn nổi tranh luận với lão vài câu, cuối cùng lại biến thành ngồi nói chuyện tâm sự. Đúng lúc đó Lê Ân Tĩnh đi qua, nàng nhìn thấy, Lâm Chấn Sơn cũng nhìn thấy. Uy Thanh Liên buột miệng phán đoán Lâm Hàn đã tỉnh, tất cả đều không chút sơ sót lọt vào tai Lâm Chấn Sơn.
Ách,... Ta luôn miệng nói chán ghét lão già này, bây giờ lại ngồi bình tĩnh nói chuyện với lão, còn bị đại tiểu thư biết được! Mất mặt a!
Uy Thanh Liên càng nghĩ càng xấu hổ, đầu càng cúi gằm xuống không dám ngẩng lên. Lâm Chấn Sơn cười cười vuốt râu, đắc ý nhìn qua, đồng thời ánh mắt không ngừng tán thưởng Lâm Hàn. Lợi hại nha, đại tiểu thư Uy gia cuối cùng lại bị người họ Lâm chúng ta bắt được! Sau này mặt mũi cũng có dịp nở hoa, há há!
- Tốt rồi, chuyện này chỉ cần để bốn người chúng ta biết, không nên truyền ra ngoài.
Lê Ân Tĩnh dường như cũng không quá để ý đến chuyện này, nàng vẫn chỉ nghiêm túc lên tiếng nhắc lại lời vừa rồi. Uy Thanh Liên không chút do dự gật đầu, Lâm Chấn Sơn cũng gật gù đồng ý, chỉ có Lâm Hàn khó hiểu nói: - Tại sao? Tỉnh rồi thì cứ tự do mà hoạt động, cần gì mà phải giấu giấu diếm diếm? Ta là tội phạm sao?
- Tình huống không đơn giản như cậu nghĩ! Lê Ân Tĩnh lắc đầu: - Năm năm trước, biểu hiện của cậu đã làm cho rất nhiều người chú ý! Đặc biệt là lúc cuối cùng, thần khí của cậu cuối cùng cũng bộc lộ ra sức mạnh chân chính: Thần khí tuyệt phẩm! Thứ này đã làm cho nhiều thế lực rục rịch, lại thêm việc tu vi của cậu quá cao khi còn trẻ tuổi, khiến họ càng thêm kiêng kỵ!
- Viện dẫn lý do cậu đã tự mình đọa nhập ma đạo, bọn họ giương cao cờ chính nghĩa, đánh đồng cậu với Tà Tông, lên tiếng đòi hỏi phải giao cậu ra! Lại thêm việc năm năm trước cậu giúp học viện Cửu Long giảm thiểu thiệt hại rất lớn, đồng thời làm thiệt hại lợi ích của bọn họ. Lý do chồng chất lý do, khiến bọn họ càng được thể kiếm cớ, trút lửa giận với học viện Cửu Long lên đầu cậu!
- Ặc! Lâm Hàn hết chỗ nói: - Lý do chó má gì vậy? Bất mãn với học viện lại đổ lên đầu tôi? Nhưng chị nói Thần khí tuyệt phẩm là cái quái gì vậy? Kiếm Hàn Tuyết đúng là thần khí, nhưng tôi vẫn chưa hiểu tuyệt phẩm là thế nào?
- Mi không biết? Uy Thanh Liên ngạc nhiên nhìn Lâm Hàn, sau đó khinh bỉ liếc nhìn Lâm Chấn Sơn: - Đúng là hạng bất học vô thuật! Không biết Lâm Chấn Sơn ngươi dạy dỗ tộc nhân kiểu gì!
Lâm Chấn Sơn cười cười xấu hổ, cũng không dám phản bác, chỉ đành miễn cưỡng “phổ cập” với Lâm Hàn: - Thần khí trên đời có tổng cộng một trăm món! Chia làm bốn đẳng cấp: Hạ Trung Thượng và Tuyệt phẩm. Thần khí hạ phẩm đơn giản chỉ là món binh khí vô tri, mang uy lực mạnh hơn thiên binh vài chục đến trăm lần mà thôi! Độ cứng rắn và sức công kích có thể nói là cực kỳ mạnh mẽ.
- Thần khí trung phẩm bắt đầu có tính chất của mình, mang theo khí thế, thậm chí là uy áp, có thể nhận chủ bằng máu. Về uy lực thì cũng không khác hạ phẩm là mấy, nhưng nhờ khí thế áp lên đối thủ, và cả tác dụng có hại khi đánh trúng nữa, vì vậy nó cao cấp hơn thần khí hạ phẩm một bậc!
- Thần khí thượng phẩm không những có công năng như thần khí trung phẩm, mà còn có thể gia trì tính chất lên người chủ nhân, chủ động hộ chủ, khiến địch thủ công kích phải kiêng dè, có khi còn bị phản kích lúc nào không hay.
- Còn thần khí tuyệt phẩm là cao cấp nhất, có thể dẫn động sức mạnh thiên địa gia trì lên người chủ nhân, đồng thời tự tăng cường uy lực thần khí, vì là sức mạnh thiên địa nên cao hơn sức mạnh bản thân thần khí một bậc, đánh giá là loại cao cấp nhất! Hơn nữa, thần khí loại này còn có tác dụng giúp chủ nhân cảm ngộ thiên địa, tăng tiến tu vi, vì vậy đến cả cường giả cấp Thần cũng động tâm! Trên đời chỉ có bát đại thần khí là đứng hàng tuyệt phẩm, và bảy trong số đó nằm trong tay các thế lực lớn, được coi như chí bảo, cung phụng như vật tổ truyền! Được coi như biểu tượng của thế lực lớn nhất đại lục, ngươi nói xem, một thần khí như vậy đột nhiên nằm trong tay ngươi, cũng đồng nghĩa với việc học viện Cửu Long chúng ta có hai thần khí tuyệt phẩm, ngươi nói xem, các thế lực khác có thể ngồi yên sao?
Lâm Hàn cười khổ gật đầu, đây là đạo lý hoài bích có tội a!
Không đúng!
Lâm Hàn bất giác rùng mình: - Các thế lực khác ham muốn thứ này, vậy không phải học viện Cửu Long cũng muốn đó chứ?
Lâm Hàn nhìn chằm chằm ba người trước mắt, ngưng trọng hỏi.
Uy Thanh Liên không chút do dự gật đầu: - Không sai! Ngươi nghĩ sao khi mình có thể an ổn nằm đây suốt năm năm? Là vì học viện cũng không nguyện ý giao ra thần khí này nên mới dốc lực bảo hộ ngươi! Các thế lực khác cũng vì thấy ngươi hôn mê, thần khí cũng đã ở trong thân thể ngươi, không lấy ra được nên mới tạm thời nhượng bộ, chờ ngày ngươi tỉnh lại. Đừng nói là trong học viện, kể cả ngay trong Lâm gia các ngươi cũng không thiếu kẻ hò hét muốn lấy thần khí ra giao cho đại trưởng lão! Nếu không nhờ lão già này đè lại, có lẽ bây giờ có vài tên ngu xuẩn muốn xắt ngươi ra thành khúc lấy thần khí rồi!
Lâm Hàn bất giác lo lắng hỏi: - Vậy còn Lâm Ôn thì sao? Còn cha ta? Mẹ ta nữa?
Mình bị bao nhiêu người chú ý như vậy, Lâm Ôn còn có thể an ổn sao?
- Ngươi có thể yên tâm! Lâm Chấn Sơn ngạo nghễ nói: - Lâm Ôn là đệ tử xuất sắc của Lâm gia, của học viện Cửu Long, nó có thể có chuyện gì được? Cha mẹ ngươi cũng nhờ hào quang của Lâm Ôn mà tạm thời an ổn. Nhưng mà... Nói đến một nửa, Lâm Chấn Sơn đột nhiên chần chừ không nói.
- Nhưng nếu tôi tỉnh lại, vậy thì tất cả sẽ đổi khác, đúng không? Lâm Hàn hít một hơi, hơi buồn bã nói ra. Sau đó cảm kích nhìn Lâm Chấn Sơn: - Cảm tạ ngài, Chấn Sơn gia gia. Cháu hiểu rồi, tất cả những chuyện này đều là do ngài đứng sau giúp đỡ ít nhiều. Cháu cũng biết mình phải làm gì, dù thế nào đi nữa, Lâm Hàn này cũng tuyệt không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của cha mẹ và em trai. Việc của cháu, chính cháu sẽ tự giải quyết!
Uy Thanh Liên ngạc nhiên, bắt đầu nhìn Lâm Hàn với con mắt khác.
Gặp nguy cơ không chút rối loạn, điều đầu tiên lo lắng lại là sợ làm ảnh hưởng đến người nhà! Đây là người mà đại tiểu thư nhìn trúng sao? Quả nhiên cũng có chút đặc biệt!
- Được! Nếu cháu đã hiểu được, vậy thì ta cũng yên tâm! Chờ đến ngày cháu trở thành cường giả cấp Thần, hơn nữa còn dựa vào thần khí tuyệt phẩm trong tay, cùng đủ các thủ đoạn kỳ dị của mình, chắc chắn có thể đi ngang đại lục, dù không đánh lại người cũng không lo tai ách mất mạng! Nhưng nên nhớ, trừ phi có được tu vi mạnh tuyệt đối, nếu không tốt nhất đừng nên lộ diện, cháu có thể không sao, nhưng cha mẹ cháu thì lại chỉ là người thường! Còn nếu cháu không lộ diện, vậy thì có thể yên tâm giao mọi việc cho ta, nhờ có quang hoàn của Lâm Ôn, ta vẫn có thể đảm bảo cho họ một cuộc sống sung túc, không lo không nghĩ!
Lâm Hàn cảm kích nói: - Cảm ơn ngài! Ngài đối tốt với cháu như vậy! Cháu cũng không biết phải làm gì để cảm tạ!
Lâm Chấn Sơn vừa nghe đến đây, trên miệng chợt nở nụ cười như hồ ly đắc thắng: - Không cần cảm tạ, cầm lấy nhiệm vụ này, đi thi hành đi! Đây miễn cưỡng cũng coi như nhiệm vụ cấp Thiên loại kém nhất, coi như mi trả nợ ta lời hứa trước đây!
Vừa nói, lão vừa vứt cho Lâm Hàn một phong bì dày cộp, bên trong chứa đựng cũng kha khá tài liệu. Lâm Hàn cười khổ nhận lấy, hắn vẫn còn nhớ trước đây từng đáp ứng một nhiệm vụ cấp Thiên để đổi lại việc Lâm gia đối phó với tộc tinh linh thay hắn.
- Được rồi, bọn ta đi trước, để lại không gian cho các ngươi! Thấy Lâm Hàn sảng khoái nhận lấy, Lâm Chấn Sơn cười ha hả dắt tay Uy Thanh Liên rời đi, mặc cho việc cô nàng này vẫn rất không tình nguyện lưu luyến nhìn đại tiểu thư của mình.
...
Người đã đi hết, Lâm Hàn lúc này cũng tứ không kiêng kỵ mà nhìn chằm chằm giai nhân. Vừa trải qua mưa móc bồi dưỡng, trên mặt nàng lúc này vẫn còn nổi lên hai ráng mây đào, trong cặp mắt lưu chuyển tràn ngập xuân ý, khóe miệng hơi nhếch lên nụ cười tủm bẽn lẽn, như thiếu nữ xấu hổ, khiến người ta tràn ngập trìu mến, chỉ muốn ôm lấy nàng cưng chiều một phen.
- Nhìn cái gì? Nhìn mãi chưa chán à? Dường như không chịu nổi hào khí này, Lê Ân Tĩnh ngoài mạnh trong yếu quát lên, hai má càng thêm đỏ bừng đối diện với Lâm Hàn.
- Nhìn cả đời cũng không đủ! Lâm Hàn thấy nàng quá đáng yêu, không nhịn nổi tiến lên bế bổng Lê Ân Tĩnh trong tiếng kinh hô của nàng, cười khà khà liên tục hôn lên khuôn mặt trắng hồng xinh đẹp ấy, mũi thỏa thích hít lấy hương vị oải hương một cách mê say, sau đó thâm tình thì thầm bên vành tai ngọc của nàng.
Lê Ân Tĩnh càng xấu hổ hơn, trực tiếp chui vào ngực hắn gắt lên: - Miệng đầy ba hoa! Từ nay cấm dùng mấy lời này dụ dỗ con gái nhà lành! Nghe chưa? Mặc dù trong lòng thấy vui vẻ ngọt ngào, nhưng ngoài miệng cô nương này vẫn liên tục gắt gỏng.
Lâm Hàn cười hì hì: - Vậy ra đại tiểu thư Uy gia không phải con gái nhà lành rồi nha! Tiểu sinh mới chỉ dụ dỗ được một cô nương đáng yêu như vậy thôi hà!
- Khốn nạn! Dâm tặc vô liêm sỉ! Bản tiểu thư đáng yêu hồn nhiên mới bị tên dâm tặc ngươi lừa mất, nhưng ngươi đã lừa thì phải lừa cả đời, không được bỏ dở giữa chừng! Hơn nữa không được lừa thêm ai nữa! Nếu không...
Lâm Hàn đổ mồ hôi, dứt khoát gật đầu đồng ý, nếu không cô nàng này còn thốt ra mấy lời đe dọa khủng bố thì hỏng!
...
Mấy ngày sau đó, Lâm Hàn vẫn ở lại cùng Lê Ân Tĩnh, đồng thời dần dần làm quen lại với thân thể, luyện tập những kỹ năng và thuật đã rèn luyện trong không gian thôi diễn.
Phải nói là không gian thôi diễn quá lợi hại, tất cả những kiến thức kia như khắc sâu vào não bộ, khiến Lâm Hàn vận dụng cực kỳ dễ dàng. Lại thêm việc thân thể hắn vốn đã cực kỳ mạnh mẽ và hoàn thiện, vì vậy thi triển những thứ này ra chẳng mấy khó khăn, có thể nói là cực kỳ dễ dàng.
Sau đó, Lê Ân Tĩnh không biết dùng thủ đoạn gì, không ngờ có thể biến không gian trong phòng này thành một vùng rất rộng, hơn nữa còn hoàn toàn tách biệt với bên ngoài, để nàng và Lâm Hàn có thể luyện tập đối chiến trong đó! Lâm Hàn lập tức tán thành, bắt đầu lao vào tập luyện với Lê Ân Tĩnh.
So với mấy năm trước, thủ đoạn của Lâm Hàn hiện tại càng lộ ra quỷ dị khó lường. Nếu không vận dụng sức mạnh lĩnh vực đè ép lên người hắn, ma pháp của Lê Ân Tĩnh gần như chẳng làm gì nổi hắn. Mộc Độn của Lâm Hàn hiện tại thậm chí không sợ lửa, vận dụng cũng cực kỳ lưu loát và nhanh chóng, gần như trở thành bản năng của hắn vậy.
Trước đây, Lâm Hàn mỗi khí vận dụng một thuật đều phải vận động chakra, đồng thời dùng tinh thần lực định hình, rồi lại kết ấn vận chuyển chakra theo đường hướng chính xác,... quá trình dù diễn ra rất nhanh, nhưng thực tế lại rất phức tạp, nên nhiều lúc hắn có thể không kịp phản ứng, bị công kích cho luống cuống không thể dùng nhẫn thuật, bất đắc dĩ dùng thể thuật phản kháng, hoặc né tránh.
Nhưng hiện tại, dường như những thứ này đã thấm sâu vào máu, Lâm Hàn có thể sử dụng Mộc Độn từ cái phất tay nhấc chân. Hình dạng có thể thiên biến vạn hóa theo những gì mà hắn muốn, nghĩ đến cái gì, là cái đó xuất hiện. Cây cối cũng như có sức sống hơn rất nhiều, không những dẻo dai, bền chắc mà còn sở hữu năng lực tái sinh mạnh hơn trước gấp bội!
Đây chính là thuật Mộc Độn hoàn chỉnh của Hashirama, là huyết kế giới hạn đã được ngấm vào máu, không còn giới hạn chỉ là Nhẫn Thuật, nó gần như đã trở thành bản năng chiến đấu của Lâm Hàn, tùy tâm sở dục, không còn phải “khống chế” như trước, bởi Mộc Độn đã có thể tự động làm theo chính xác những gì hắn muốn rồi.
Hơn nữa, nếu dùng đấu kỹ để cận chiến, Lê Ân Tĩnh rất buồn bực nhận ra, mọi nhược điểm của mình đều bị Lâm Hàn nắm giữ trong tay. Hắn luôn có thể đánh vào điểm yếu đuối nhất của chiêu thức, khiến đấu khí của nàng bị gián đoạn vận chuyển, phá chiêu trong vô hình. Chưa dừng lại ở đó, có một lần, Lâm Hàn còn lỡ tay dùng loại thuật gì đó, phong tỏa hoàn toàn một điểm kinh mạch của nàng, khiến đấu khí không thể vận chuyển qua đó, tất cả những chiêu thức cần vận chuyển đấu khí qua đó cũng càng không thể sử dụng.
Đánh trực diện không được, đánh lén càng không được nốt! Lâm Hàn bây giờ giống như có mắt đằng sau vậy, chỉ cần nàng vừa tiến vào khu vực trong vòng một dặm quanh hắn là đã bị phát hiện, mặc cho nàng che giấu kỹ tới đâu! Năng lực cảm nhận khủng bố như vậy khiến Lê Ân Tĩnh cũng phải thầm than lợi hại.
Ban ngày thực chiến, hầu hết đều là Lê Ân Tĩnh bị thua! Đương nhiên kết quả này có được là vì nàng không sử dụng sát chiêu, cũng không dùng táng thiên hỏa. Cấm chú của Lê Ân Tĩnh đều là chiêu chiêu đòi mạng, hiện tại chỉ là luyện tập, Lâm Hàn ra tay cũng rất chừng mực, nàng cũng không muốn lôi tu vi mạnh mẽ ra khoe khoang làm gì. Nàng thua, chẳng qua là vì thủ đoạn không đủ quái dị bằng hắn mà thôi!
Mỗi lần như thế, Lâm Hàn đều cười khà khà bắt nàng lại, giống như bắt nữ tù binh mang về “hưởng dụng”. Lê Ân Tĩnh lần nào cũng ngoan ngoãn hưởng thụ hắn chinh phạt, sau đó lại hung hăng uy hiếp lần sau sẽ đánh hắn thành đầu heo. Nhưng đến lúc nàng thực sự nàng đánh thắng được hắn... ách, cũng không có đánh đập tàn nhẫn gì, thuần túy là tra tấn hương diễm, khiến Lâm Hàn còn được cảm nhận một phen tư vị khác.
Nhưng ngày vui cũng chẳng kéo dài. Sau một tháng qua đi, làm người chung chăn chung giường với hắn, Lê Ân Tĩnh cũng không khó thấy được Lâm Hàn đang nôn nóng. Chẳng qua hắn vẫn luôn suy nghĩ đến cảm thụ của nàng nên vẫn chần chừ không nói ra. Mỗi lần nàng hỏi đến, hắn luôn dùng một bộ mặt tí tửng rất vô liêm sỉ, cười hì hì ôm lấy nàng, dùng nhục dục tạm thời hoãn binh. Lê Ân Tĩnh bất đắc dĩ, nhưng mỗi lần đều bị hắn đưa lên mây, sau đó cũng quên béng mất, khiến tình trạng kéo dài đến tận bây giờ.
...
Một đêm trăng tròn.
Đôi nam nữ vừa trải qua giao hoan đỉnh điểm. Mái tóc tím của Lê Ân Tĩnh xõa tung, phủ lên ngực Lâm Hàn, thân thể mềm mại hơi run run gục lên người hắn, hai người vẫn còn đang liên kết một chỗ, chưa từng tách ra.
Lâm Hàn đỡ lấy eo nàng, định đỡ nàng xuống giường rồi nghỉ ngơi. Lúc này, Lê Ân Tĩnh đột nhiên chống lên ngực hắn, ngồi dậy, đôi mắt nâu vẫn còn xuân ý, nhưng cố tỏ ra nghiêm túc nhìn hắn hỏi: - Cậu muốn rời đi phải không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT