Rầm!

Lê Ân Tĩnh đột nhiên giật mình, bất tri bất giác lui lại một bước.

Xeng.

Một lưỡi kiếm sắc lạnh xuyên phá mặt đất, hướng thẳng lên trên, hiện tại, Lê Ân Tĩnh gần như đã hao hết sức lực, có chút phản ứng không kịp, chỉ đành trơ mắt nhìn mũi kiếm lạnh lẽo kia ngày càng tới gần, ngày càng lớn lên trong mắt nàng.

Ong ong ong...

Đầu hơi cúi xuống, mắt hơi trừng lên, Lê Ân Tĩnh có phần hoảng hốt nhìn chằm chằm vào mũi kiếm sáng loáng đang rung lên ong ong trước mắt mình. Chỉ cần nó tiến thêm một chút nữa thôi, khuôn mặt xinh đẹp của nàng sẽ bị rạch phá, thậm chí là mất mạng!

- Chịu thua!
Lúc này, Lâm Hàn cũng chật vật không chịu nổi, cả người đen kịt như vừa chui từ lò than ra, nửa thân trên hoàn toàn bị cháy rụi, để lộ ra thân thể cân đối mà tràn ngập tính bạo tạc của một người thường xuyên rèn luyện. Còn nửa thân dưới của hắn vẫn chìm dưới lòng đất, dường như hắn đã không còn đủ sức để trồi lên nữa rồi.

- Nhận thua! Nhanh lên!
Thấy Lê Ân Tĩnh vẫn đứng sững ra đó như đang nghĩ suy điều gì, Lâm Hàn một lần nữa quát lớn, khiến nàng không thể không tỉnh hồn!

- Tôi... tôi...
Lê Ân Tĩnh kinh ngạc, lắp bắp nhìn Lâm Hàn, lại hơi liếc qua vị trí mà hắn nằm ban nãy, hiện tại nơi đó chỉ còn lại một khúc gỗ cháy đen thành than mà thôi.

Mình... bị lừa rồi sao?

Những tưởng Cửu Long Tinh Trận giam cầm hắn, bản thân mình sử dụng đan dược, vậy thì sức chịu đựng của bản thân có thể vượt qua hắn đôi chút.

Nhưng... bản thân mình vẫn đánh giá thấp sức chịu đựng của hắn, đánh giá thấp thể chất của tên này!

Từ trước đến nay, dù giao đấu với nhau rất nhiều, quen thuộc chiêu thức của đối phương, nhưng hầu hết vẫn chỉ là tập luyện, Lê Ân Tĩnh thực tế chưa từng biết được chính xác sức chịu đựng của Lâm Hàn đã đạt đến mức nào, càng đừng nói sau năm tháng chia cách, Lâm Hàn đã có tiến bộ rất nhiều, sức chịu đựng và dẻo dai còn mạnh mẽ hơn xưa gấp bội.

Dù đã đánh giá hắn rất cao, nhưng Lê Ân Tĩnh vẫn không thể tưởng tượng được, sức chịu đựng của Lâm Hàn lại khủng khiếp đến thế! Mặc cho nàng có là một Đấu Thánh, mặc cho nàng đã dùng đan dược mạnh mẽ bậc nhất của Uy gia để vừa chiến đấu vừa phục hồi, nhưng sức chịu đựng của nàng vẫn chỉ ngang tầm với hắn, thậm chí là thua một bậc!

- Chị... nhận... thua...

Lê Ân Tĩnh mấp máy miệng, tinh thần cực kỳ do dự. Nàng biết, dù cho bất cứ tình huống gì, Lâm Hàn cũng sẽ không làm nàng bị tổn thương, thanh kiếm kia cũng chỉ là tạo thế để ép buộc nàng. Nhưng... nếu cứ như thế này... thật khó xử a!

Vậy mà, khi mà nàng còn đang do dự, thanh kiếm Hàn Tuyết kia đã dần dần xìu xuống, như mất hết lực lượng. Lâm Hàn cũng dần dần lịm đi, nửa thân trên lộ liễu kia nằm rạp xuống đất, kiếm rời tay, còn nửa thân dưới vẫn đang trong tình trạng độn thổ, vì hắn không còn đủ sức để trồi lên nữa.

- Người chiến thắng trong vòng bán kết là Uy Liêm Ân Tĩnh đến từ học viện Cửu Long!
Trọng tài cao giọng tuyên bố trong tiếng hò reo chúc mừng của hàng triệu người! Đại đa số đàn ông đều cảm thấy hào hứng và ước ao! Nữ thần a, nàng đúng là nữ thần! Không những xinh đẹp, cao quý, gia thế thượng thừa mà còn có sức mạnh cực kỳ khủng bố, thiên phú vượt xa người thường! Nàng... xứng đáng là tình nhân trong mộng của tất cả đàn ông trên đời này!

Nhanh chóng có người chạy xuống, phá vỡ mặt đất kéo Lâm Hàn lên. Lê Ân Tĩnh đứng bên cạnh đó, cánh môi đỏ mọng đã bị nàng nghiến đến chảy máu. Cái khoảnh khắc mà Lâm Hàn đổ gục xuống đó, nàng đã nhìn thấy ánh mắt của hắn.

Một ánh mắt vô cảm, mờ mịt, lạc lõng, giống như hắn đã mất đi tất cả vậy! Lê Ân Tĩnh không hiểu, nàng vẫn cho rằng mình là người hiểu Lâm Hàn nhất, rằng hắn sẽ không vì trận thua này mà tỏ ra bất cứ tiêu cực gì!

Nàng luôn nhận xét rằng, Lâm Hàn là một người luôn không quan trọng thắng thua, đối với hắn, không ngừng mạnh mẽ, không ngừng tiến lên mới là điều quan trọng nhất, đại sự không nằm ở thắng thua nhất thời! Cũng vì thế, Lê Ân Tĩnh có thể dốc tâm huyết đấu với hắn một trận, bởi nàng cho rằng, dù hắn có thua thì hắn vẫn sẽ sống rất tốt, nàng sẽ bình tâm thoải mái mà đối đầu với trận chung kết kia!

Nhưng... tại sao lại như vậy? Chỉ thua một trận mà thôi, tại sao hắn lại có cái biểu cảm như thế? Lần đầu tiên chứng kiến ánh mắt vô hồn vô cảm xúc như vậy của Lâm Hàn, nhớ lại thần thái luôn luôn vui vẻ tự tin yêu đời của hắn, bất giác Lê Ân Tĩnh lại thấy trong lòng quặn đau.

Nhưng bất chợt, một luồng suy nghĩ khác lại nổi lên trong óc nàng, hừng hực như một ngọn lửa, khiến tâm trí nàng dần trở nên có phần táo bạo và kích động:
- Ta thích hắn, là vì hắn là một người đàn ông chân chính, lấy tự cường làm đầu, không quá quan tâm hơn thiệt! Hắn không bao giờ muốn chịu thiệt, nhưng có thất bại thì cũng không nản lòng! Nếu hắn chỉ có một chút tố chất như vậy, thua một trận đã tỏ ra tiêu cực đánh mất bản thân, vậy thì ta cũng không cần thiết phải để tâm đến hắn!

Cái suy nghĩ này càng ngày càng mạnh, càng ngày càng xâm lấn mạnh mẽ lên tâm hồn Lê Ân Tĩnh. Nhưng bị nàng cố gắng dùng lý trí mạnh mẽ để đè xuống. Không biết từ bao giờ, Uy Thanh Liên cũng đến bên cạnh nàng, sắc mặt ngưng trọng nói:
- Đại tiểu thư! Ta thấy sắc mặt của tiểu thư không được tốt lắm, ta cũng có chuyện quan trọng cần nói với tiểu thư! Ở đây không phải chỗ nói chuyện, chúng ta rời đi trước đã!

Lấy lại bình tĩnh, nàng gật đầu đồng ý, từ tốn bước theo Uy Thanh Liên rời khỏi đấu trường vẫn còn đang náo nhiệt này.

...

- Nước... nước!

Lâm Hàn hơi hé cặp mắt nặng trĩu ra, cố gắng làm quen với cái thứ ánh sáng chói lọi này. Hắn cảm thấy cả người bỏng rát, cổ họng khô cứng, có nói cũng không ra lời. Phải cố gắng lắm mới thốt ra được vài câu như vậy.

Một dòng nước mát lạnh chảy xuôi theo đầu lưỡi xuống cuống họng, thanh tân mà mát mẻ, thoáng chốc đã tưới dịu thân thể hắn, khiến Lâm Hàn thoải mái rất nhiều. Cổ họng cũng không còn cảm giác khát khô, đầu óc của hắn cũng dần dần tỉnh táo lại, ký ức về trận đấu kia bắt đầu ùa về, chiếm cứ lấy tinh thần hắn.

Cố nén chịu đau đớn, Lâm Hàn dần dần chống tay ngồi dậy. Một mùi hoa oải hương thơm nồng thấm vào ruột gan, khiến tinh thần hắn thêm tỉnh táo. Thân ảnh trước mắt không còn mặc bộ măng tô hồng như mọi khi, mà chỉ là một bộ đồ màu xanh dương mỏng manh, cánh tay mềm mại đỡ lấy lưng hắn, khiến hắn từ tốn ngồi dậy, dựa vào thành giường.

Lâm Hàn hơi cúi đầu, không nói gì, giai nhân cũng giữ nguyên sự trầm mặc, căn phòng vốn tràn ngập màu hồng, lúc này sao lại trở nên lạnh nhạt đến thế.

- Kết quả trận đấu... thế nào rồi?
Trầm mặc rất lâu, Lâm Hàn mới từ tốn hỏi han, giọng nói khản đặc như mất hết sức lực, cũng tràn ngập buồn bã và chán nản.

- Là... tôi thắng!
Lê Ân Tĩnh hơi ngập ngừng một lúc rồi mới nói ra, cặp mắt nâu chăm chú quan sát từng phản ứng của Lâm Hàn, giống như rất sợ hắn sẽ biểu hiện ra thái độ tiêu cực nào đó.

- Ha ha ha...
Lâm Hàn đột nhiên bật cười, một nụ cười chẳng có gì là vui vẻ, thậm chí còn tràn ngập đắng chát và vô vọng:
- Tôi biết mà! Chẳng qua chỉ tự lừa mình mà thôi! Tôi không dám làm chị bị tổn thương. Nếu chị không nhận thua, vậy thì tôi thua là cái chắc rồi!

- Cậu nói vậy là có ý gì?
Lê Ân Tĩnh không thể tin nổi nhìn Lâm Hàn, nhìn hắn giống như nhìn một người xa lạ vậy:
- Cậu nghĩ chỉ mình cậu như vậy sao? Cậu nghĩ rằng tôi muốn làm cậu bị thương sao? Cậu ra tay có chừng mực, tôi cũng thế! Tôi vốn cho rằng trận đấu kia chỉ là một cuộc so tài bình thường giữa hai chúng ta mà thôi. Tôi và cậu đã đấu không biết bao nhiêu lần, cậu thắng ít thua nhiều, nhưng có bao giờ cậu tỏ ra thế này chưa? Được rồi... tôi thừa nhận lần đó là cậu thắng, được chưa? Nếu kiếm kia tiến thêm một chút, cậu có thể lấy mạng tôi được chưa? Đây, tôi ở đây, cậu thắng rồi, cậu muốn làm gì thì làm! Tới... tới đi! Giống như trước đó tôi hứa với cậu, giống như cậu mong muốn, được chưa?

- Chị im đi!
Lâm Hàn đột nhiên như nổi khùng, con mắt trợn trừng như dã thú nhìn chằm chằm Lê Ân Tĩnh:
- Thắng là thắng, thua là thua! Trọng tài tuyên bố chị thắng rồi, vậy chị là người thắng! Tôi chỉ tiếc lúc đó đã chùn tay nhầm lúc, nếu tiến thêm một chút thì...

Lâm Hàn nói đến đó, bất giác lại tự động ngậm miệng. Tình huống lúc đó, hắn vốn là không thể nhích thêm, bởi vị trí công kích của hắn thực sự quá hiểm độc, hoặc là xuyên thấu cổ họng nàng hoặc là xuyên thấu mi tâm nàng! Nếu cho hắn một trăm lần cơ hội như thế, Lâm Hàn cũng tuyệt đối không nhích thêm dù chỉ một li!

- Sao? Cậu còn định tiến thêm? Cậu định lấy mạng tôi hay sao? Lâm Hàn! Tôi đúng là nhìn nhầm cậu rồi! Những tưởng cậu là một người đàn ông chân chính, không quan trọng thắng thua, nhất là với tôi thì lại càng như vậy! Nhưng bây giờ cậu nhìn lại mình đi, thái độ của cậu như vậy là thế nào? Tôi không hiểu, tôi không thể hiểu nổi cậu nữa! Rốt cuộc điều gì đã làm cho cậu trở nên háo thắng tiêu cực như vậy?

Nói dứt câu, Lê Ân Tĩnh cũng tức giận đạp bay cánh cửa gỗ, thân hình uyển chuyển nhanh chóng bước ra ngoài. Trước khi đi, nàng vẫn không quên ngoái lại, nhìn thật sâu Lâm Hàn nói thêm một câu:
- Anh không phải là người như thế! Giữ vững bản tâm của mình đi! Em thích Lâm Hàn trước đây, luôn vui tươi lạc quan, luôn muốn trêu chọc cho em tức giận, nhưng lại luôn quan tâm và nhường nhịn em! Chờ em đấu trận chung kết trở về, chúng ta sẽ nói chuyện lại. Hy vọng lúc đó anh đã bình tĩnh trở lại, đừng làm em thất vọng!

...

Nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, trong lòng Lâm Hàn chợt bồi hồi nổi lên cả trăm ngàn cảm xúc.

- Bình tĩnh... bình tĩnh làm sao được đây? Tôi đã thua, sắp mất đi bản ngã, đến chính mình còn quên mất,... Cũng tốt! Lúc đó tôi đã quên mất em là ai, cũng không cần lo lắng em gặp nguy hiểm, không cần đau khổ vì em bị tổn thương nữa...

Tít tít...

- Báo động! Tinh thần của ký chủ đang bị dị năng lượng xâm nhập! Đề nghị ký chủ nhanh chóng sử dụng chakra sinh cơ thanh lọc dị năng lượng! Báo động...

Một âm thanh lạnh lẽo vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Lâm Hàn. Khiến hắn cực kỳ khó chịu nhíu mày. Nhưng hắn cũng nhanh chóng làm theo lời chỉ dẫn của hệ thống, dẫn dắt chakra lên đầu, mạch máu não nở to, tốc độ dịch chuyển máu cũng tăng lên gấp bội, hệ thống thần kinh chịu ảnh hưởng của sinh cơ bừng bừng kia, thoáng chốc đã trở nên căng tràn sức sống, tinh thần cực kỳ tỉnh táo và no đủ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play