"Đầu ma thú này lại không có ma hạch, tỷ lệ rơi ma hạch thật là quá thấp đi!" Dịch Vân xé thân thể một ma thú như rắn, tìm từ trên xuống dưới một hồi, có chút thất vọng nói.
Môn La ngồi ở trên tảng nham thạch, cười nói: "Bởi vì khó có, cho nên ở thị trường giá mới cao, nếu tùy tiện đầu ma thú nào cũng có, ma hạch cũng sẽ không đáng giá."
Dịch Vân biết là có lý, nhưng cũng bất đắc dĩ.
"Chẳng qua, hiện tại ta cuối cùng cũng có thể một mình đối phó tứ giai ma thú, đây chính là tiến bộ rất lớn!" Dịch Vân nghĩ đến đây, vui vẻ cười nói.
Mấy tháng qua, phần lớn đều gặp ma thú đã ngoài lục giai, hắn chỉ có thể trốn tránh, trong lòng rất bức xúc, vài lần ít ỏi gặp được tứ giai ma thú lạc đàn, đều phải hợp lực với Cầu Cầu mới đánh thắng, cho tới hôm nay, là đầu tiện tự thân hắn xuất thủ, chân chính bằng thực lực bản thân một mình giết chết đầu tứ giai ma thú này.
Dịch Vân vừa nói xong, Môn La liền lắc đầu nói: "Tính là chút tiến bộ thôi, nếu nói là tiến bộ lớn thì chưa hẳn, đây chỉ là Xích lân độc mãng, tứ giai hỏa hệ ma thú, ngươi tự lực giết nó, là bởi vì kháng hỏa cao, ngọn lửa bốn tinh không dễ dàng đả thương ngươi. Mà băng hệ ma pháp ngươi lại vừa vặn khắc chế nó, ma thú này xem như bị ngươi áp chế thuộc tính mà tắc tử thôi."
Môn La đối với thực lực Dịch Vân hiểu rất rõ, hắn trước mắt cũng chỉ là tứ tinh trung giai, có thể tiêu diệt hỏa hệ Xích lân độc mãng tứ giai là bởi vì Dịch Vân có băng hệ ma pháp phụ trợ, nếu đơn thuần đấu khí mà nói, hắn không thể như vậy mà thắng.
"Sự thật xem ra là vậy, ta hiện tại thực lực còn hơi yếu!" Dịch Vân nhớ lại quá trình chiến đấu vừa rồi, quả như lời Môn La, đành phải gật đầu thừa nhận.
Chiến đấu vừa rồi, Dịch Vân trước là dùng thủy hệ hộ thuẫn đỡ ngọn lửa Xích lân độc mãng công kích, thừa dịp ma lực nó hết, hắn dùng thủy hệ ma pháp Thủy Băng Liên đem nó vây khốn, lại tranh thủ nó không thể động đậy, Dịch Vân đem kiếm chém chết. Như vậy hắn mới giết được Xích lân độc mãng thực lực trên hắn một đoạn.
Khoát tay áo, Môn La khẽ nhếch miệng, lại cười nói: "Ta tát ngươi bát nước lạnh, cũng chỉ hi vọng ngươi có thể nhận rõ năng lực của mình, không được đánh giá quá cao. Nhưng không phải coi nhẹ mình, ngươi hiện tại ở trong chiến đấu đem ma pháp cùng đấu khí linh hoạt sử dụng, ở mấy tháng trước ngươi tuyệt đối làm không được, đây là tiến bộ!"
"Thực lực tiến bộ rất khó, nhưng nếu mỗi ngày ngươi đều tiến bộ như vậy, một trăm ngày sau là một phần trăm, ngươi biết rõ ràng vị trí của ngươi trước mắt, rồi mới hướng đến đích kế tiếp, một phần ngàn, một phần vạn, từng bước tiến lên, đoạn đường vô tận này, chính là đạo của cường giả!"
Dịch Vân nghe xong, cúi đầu nghĩ một hồi, cũng nỏ nụ cười.
Hắn biết vị trí hiện tại chính mình.
Thuần thục tách thi thể Xích lân độc mãng, tuy nó không có ma hạch nhưng da, vẩy rắn là thứ tốt, có thể sử dụng chế tác hộ giáp loại nhẹ, coi như bảo bối đáng giá.
Trường kiếm hiện tại của Dịch Vân, là lúc ở Ni Tư thành, đánh bại A Lý Bố cướp được, rồi từ Phô Tu Tư sở luyện lại thành binh khí ma pháp nhất phẩm cao giai, tuy rằng hơi kém so với Long phách đao nhưng hắn với thanh kiếm này có tình cảm đậm sâu. Nếu không phải Long phách đao sớm đánh rơi hắn cũng luyến tiếc lấy ra dùng.
"Vẩy rắn này cứng răns thật nha, nếu còn Long phách đao thì cắt lân giáp này chỉ là chuyện nhỏ thôi." Dịch Vân cố sức xẻ lân giáp cứng rắn ra, không khỏi thở dài.
"Long phách đao là ma binh nhị phẩm trung giai, đương nhiên là tốt hơn thanh kiếm này. Chẳng qua đánh mất cũng tốt, ngươi trước mắt coi như là chuyện tốt đi!" Môn La nhàn nhạt nói.
"Đánh mất ma binh nhị phẩm duy nhất, như thế nào lại là chuyện tốt?" Dịch Vân khó hiểu hỏi.
Môn La cũng không đáp, ngược lại hỏi: "Còn nhớ trước khi ngươi bị Băng lân báo đuổi giết không, trảm giết đầu Cương lân mãnh sư đó?"
Dịch Vân hồi tưởng chút rồi gật đầu.
"Lúc ấy ngươi đã biết nó cứng rắn nhất là lân giáp trên lưng, mà khi nó nhằm vào ngươi, ngươi lập tức đạo lý lấy mạnh đánh yếu cũng không hiểu, thế nhưng còn ngốc đến mức dùng đao khảm bộ vị cực mạnh của nó, không hề có kỷ xảo chiến đấu nào, cũng chỉ là đùa giỡn với uy lực Long phách đao mà thôi."
Môn La lại nhìn Dịch Vân, đạm mạc nói: "Người dùng ma binh chân chính có thể phát huy toàn bộ uy lực của nó, ma binh nhị phẩm trên tay ngươi lúc đó, giống như tiểu hài tử đùa với đại đao. Cho nên, ta mới nói đánh mất là chuyện tốt, mấy tháng qua ngươi không có ma binh cậy mạnh, các phương diện lỷ xảo liền tiến bộ rất nhiều, so sánh với ngươi lúc trước, có thể nói là chất lượng tiến bộ mạnh, đánh mất ma binh xem như nhân họa được phúc."
Dịch Vân nghe thế, nghĩ đến mấy ngày nay, chính mình quả thật nghiên cứu ra nhiều loại chiến pháp, liền vận dụng vào chiến đấu, so với trước thuận buồm xuôi gió hơn, hiện tại trên tay hắn mặc dù không có Long phách đao nhưng lại mạnh hơn nhiều.
Thì ra ma binh trên tay không phải để cậy vào, lúc ấy chính mình đi lầm đường mất rồi.
Dịch Vân lắc lắc đầu, dem Cầu Cầu đang chơi đùa một bên quẳng vào trong ngực, lau vết máu trên thân kiếm, tiếp tục đi tới.
Đi được một quãng, bốn phía sương mù dần dần nồng đậm lên, trong núi rừng mà không rõ đường phía trước là chuyện rất nguy hiểm, hắn lập tức nhảy lên đại thụ, linh hoạt phóng người đi tới, nhưng khi hắn chạm vào cây cuối cùng, liền thấy xuất hiện một tòa lâu đài ở hẻm núi trước mặt.
"Không phải là tử lộ nữa nha?"
Dịch Vân đứng ở trên vách đá lớn nhìn xuống, phía dưới sương mù bao phủ, mà đối diện lại có một cốc nhai hẹp dài khác.
"Đi xuống là đường cụt, không có đường về, chỉ còn cách qua vách núi đối diện thôi."
Trong hai khe sâu, ước chừng trên dưới ba mươi thước, đây cũng là cực hạn của Dịch Vân, nhưng hai tòa sơn nhai lại không đơn giản như trên mặt đất, nếu như trợt chân, chính là không có cơ hội quay lại a.
Cúi đầu nhìn về dưới vách núi sâu không thấy đáy, Dịch Vân trong lòng phát lạnh.
"Đường cũng chỉ có một cái, không có lựa chọn, liều mạng!"
Dịch Vân thối lui về sau chút, tìm một khoảng đủ lớn chạy lấy đà, rồi bắt đầu toàn lực tiến lên.
Khi đến chỗ xung yếu Dịch Vân đưa đấu khí vào hai chân, dùng sức đạp mạnh, đột nhiên nhảy lên cao trực tiếp bay qua khoảng cách ba mươi thước, an toàn đáp xuống bên cạnh khe núi đối diện.
Sau khi an toàn đáp xuống, trên lưng Dịch Vân toát lên mồ hôi lạnh, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống.
"Hoàn hảo, thật sự hữu kinh vô hiểm, thật sự là nhảy qua a!"
Hy vọng bên này thật sự có đường đi ra ngoài, nếu muốn ta lần nữa nhảy trở về, đánh chết ta cũng không nhảy, Dịch Vân thẫm nghĩ.
Khe hẹp này địa hình rất kỳ quái, xâm nhập vào, địa thế bên ngoài rộng, chậm rãi đi vào trong lại nhỏ dần, càng ngày càng giống sơn cốc bị phong bế. Bạn đang xem tại
Truyện FULL - truyenfull.vn
Dịch Vân tại Lạc Nhật sơn mạch cũng được mấy tháng, lại còn chưa thấy qua khe núi giống như vậy.
"Di? Đó là, Kim Ngạc Bạch Liên!" Khi Dịch Vân đi đến một vách đá, bên tai liền nghe tiếng Môn La kinh hô.
Dịch Vân theo ánh mắt Môn La nhìn vào bên trong giữa vách núi, lại sinh trưởng một đóa hoa tựa như bạch ngọc.
"Kim ngạc bạch liên sinh trưởng ở địa phương có nguyên tố sung túc, không có ánh sáng mặt trời, một khi bị ánh nắng chiếu vào sẽ tàn ngay, tương đối hiếm thấy, nó có thể giải mọi kịch độc của thế gian." Môn La giải thích nói.
Dò xét vị trí Kim ngạc bạch liên đang mọc, Dịch Vân gật đầu cười nói: "Nghe đến quả thật là bảo bối hiếm rồi, vị trí nó sinh trưởng cũng không quá khó khăn, ta nghĩ biện pháp hái mới được."
Xuống sườn núi là một cái dốc, mà Kim ngạc bạch liên mọc ở giữa dốc đó, Dịch Vân có năng lực đi xuống, chỉ phải cẩn thận một chút, không phải vấn đề quá lớn.
Dưới vách núi là mây mù bao phủ, không thể nhìn rõ cái gì, cuối cùng, Dịch Vân cẩn thận đi đến bên cạnh Kim ngạc bạch liên, nhìn thấy đóa hoa sinh trưởng nơi vách đá dựng đứng này, khoái hoạt đón gió, rất xinh đẹp, hắn vươn tay từ từ cầm tận gốc nhổ lên.
"Hơi lạnh nha!" Dịch Vân cẩm thấy xung quanh tay một trận lạnh giá thoáng chốc ập đến, tựa như giảm đi chục độ.
"Kim ngạc bạch liên không thể bị ánh sáng mặt trời chiếu đến, khe sâu này quanh năm sương mù, ánh nắng căn bản không thể đến, cũng chỉ có hoàn cảnh như vậy mới có thể dựng dục ra loại kỳ vật này." Môn La cười nói.
Dịch Vân cẩn trọng đem Kim ngạc bạch liên đưa vào trong áo, đang muốn bò lên mặt đất thoáng nhìn ở cách đó không xa, có một bóng trắng chớp lên.
Hắn cúi đầu ngưng thần nhìn kỹ, không ngờ lại là một đóa Kim ngạc bạch liên.