"Ta tên là Bối Nhĩ Lệ Nhã. Nếu không có ngươi, ta có thể vĩnh viễn không khôi phục được tự do. Thật là đa tạ ngươi!"
Bối Nhĩ Lệ Nhã trông như một nữ tử thành thục với mái tóc dài tím nhạt và đôi mắt màu vàng tự Miêu bảo thạch. Tuy không xinh đẹp tuyệt trần, nhưng nàng lại có một khí chất hồn nhiên trời sinh. Thêm vào đó, bản thân nàng còn toát ra một sự ung dung, quý phái, vừa nhìn đã khó quên. Bạn đang đọc chuyện tại
TruyenFull.vnLúc này, nàng đã mặc quần áo chỉnh tề, ngồi bên cạnh một trung niên nhân cũng có mái tóc màu tím, chân mày như lưỡi kiếm, thân thể thon dài rắn chắc, trên người đang tỏa ra một cỗ uy áp vô thượng. Người này, chính là Minh Độc!
"Ngạc nhiên à? Ma thú chúng ta chỉ cần đạt đến Tinh vực là có khả năng thay đổi hình thể, huyễn hóa thành người. Không phải ta đã nói rồi hay sao?" Phát hiện ra hai người Dịch Vân đang ngây người như phỗng vì ngạc nhiên bởi sự thay đỗi hình dáng của mình làm cho choáng váng, Minh Độc hỏi một cách kỳ quái.
"Ông trời ạ, người chỉ nói rằng Ma thú Tinh vực chỉ có thể tự do biến đổi thân thể thành lớn hay nhỏ mà lại chưa nói về chuyện biến thành người a!". Hiện giờ, nhìn Minh Độc và Bối Nhĩ Lệ Nhã căn bản cũng không khác gì con người bình thường, thật là khó tin được bản thể của bọn họ là một đầu ma thú bốn chân khổng lồ, toàn thân phủ đầy hoa văn và lông tím.
Bối Nhĩ Lệ Nhã cười nói: "Ta bị thần trận vây khốn đã hơn chín ngàn năm, quần áo trên người vốn đã mục nát, cho nên lúc ra ngoài mới lộ xuân quang, mà cũng là lúc ngươi bị Minh Độc đánh một cái. Chuyện này, là Minh Độc không đúng."
Minh Độc ngượng ngùng hướng về Dịch Vân gật nhẹ đầu, xem như là xin lỗi. Lấy thực lực mạnh mẽ vô song của hắn, có thể hành lễ đối với một nhân loại yếu đuối như Dịch Vân, cũng là lần đầu hắn làm như vậy. Bất quá, chỉ vì một câu nói của Bối Nhĩ Lệ Nhã mà xin lỗi, chứng tỏ Minh Độc là một đại anh hùng râu quặp a!
Hiện tại, trang phục trên người Bối Nhĩ Lệ Nhã là một bộ đấu bồng màu đen do Mễ Mễ Lộ mang ra, phối hợp với mái tóc tím nhạt và đôi mắt màu vàng làm trên cơ thể nàng toát ra một loại khí chất yêu dị lãnh mỹ.
Trải qua giải thích của nàng, Dịch Vân mới hiểu được. Bản thể của Tinh vực Ma thú thì vô cùng khổng lồ, từ mấy chục đến mấy trăm, mấy ngàn thước đều có. Muốn duy trì hình thể khổng lồ này cần phải được cung cấp đầy đủ năng lượng cuồn cuộn, liên miên không dứt. Dĩ nhiên, năng lượng này chính là nguyên tố trong thiên địa.
Mà Bối Nhĩ Lệ Nhã lại bị giam cầm bên trong "Bộ Thần Phong Ấn Trận" của di tích, nguyên tố thưa thớt. Dĩ nhiên không có khả năng hấp thụ nhiều thiên địa nguyên tố như thế, cho nên nàng phải hóa thành hình người. Vì vậy mới có thể vượt qua thời gian dài đến chín ngàn chín năm năm bị phong ấn.
"Thân thể của loài người thật kỳ diệu! " Bối Nhĩ Lệ Nhã nói tiếp: "Mặc dù độ mạnh mẽ của thân thể còn kém rất nhiều so với Ma thú trời sinh đã cường hãn, nhưng chỉ cần dựa vào lượng thiên địa nguyên tố vô cùng ít ỏi được là có thể được cung ứng đầy đủ nhu cầu căn bản của cơ năng sinh mệnh. Điểm này, tất cả các sinh vật khác đều kém hơn nhiều. Cho nên, cơ hồ tất cả Ma thú khi tấn nhập Tinh vực đều sẽ chọn hình thái biến ảo thành nhân loại."
Thầm tự hỏi, nếu thần trận phong ấn có thể ngăn cách tất cả nguyên tố từ ngoại giới, thì Bối Nhĩ Lệ Nhã làm sao có thể chống đỡ được trong một thời gian dài đến thế.
"Cái gì? Trong không gian phong ấn lại có một tòa Lôi hệ Phách Thạch khổng lồ?" Dịch Vân cơ hồ không tin được vào lỗ tai của chính mình.
Gật đầu, Bối Nhĩ Lệ Nhã nghiến răng nghiến lợi đáp: "Năm đó, ta và Minh Độc bởi vì tranh giành địa bàn nên đã cùng hơn một trăm cường giả nhân loại chiến đấu. Mặc dù, cuối cùng đã giết hơn phân nữa số người bọn họ, giành được thắng lợi tối hậu, nhưng chúng ta cũng bị trọng thương. Đột nhiên, một gã nhân loại xuất hiện, thừa lúc chiến lực của chúng ta đã giảm nhiều, trước tiên đánh bại rồi sau đó bắt lấy ta và Minh Độc, bay qua mấy ngàn dặm, mới đến di tích này."
"Lúc ấy, Minh Độc đã trọng thương hôn mê, bị hắn ném ở ngoài điện, lại mang ta vào trong di tích. Ta vốn nghĩ hắn có ý đồ gì xấu, nhưng hắn lại mang ta vào bên trong rồi dùng thần trận cấm chế phong ấn ta lại."
"Người này có tâm thật tốt nha! Dường như hắn sợ ta đói chết trong thần trận, nên từ đầu mới để lại một tòa Lôi hệ Phách thạch khổng lồ. Vì thế, ta mới có thể thoi thóp mà sống qua thời gian chín ngàn chín trăm năm này. Hừ..hừ...Nếu một ngày ta có thể gặp lại hắn, ta nhất định sẽ lấy phương thức tương tự báo đáp hắn cho thật tốt a!" Bối Nhĩ Lệ Nhã oán hận nói tiếp.
"Không thể có đạo lý như vậy!" Mễ Mễ Lộ lấy làm kỳ quái hỏi: "Nếu hắn cùng hai vị có thù oán, lý nào khi đã chiếm ưu thế lại không hạ sát thủ mà lại giam giữ? Đã vậy, còn bỏ lại một tòa Lôi hệ Phách thạch trân quý như thế?!"
Minh Độc âm hiểm cười một tiếng. Trong tiếng cười ngập tràn sự giận dữ, nói: "Không cần biết chủ ý của hắn ta là quái gì! Lão tử phải cảm tạ hắn à? Không có cửa đâu! Để cho lão tử và Bối Nhĩ Lệ Nhã bị giam giữ chỗ này gần vạn năm! Thù này, ta tất phải báo! Dù có đến chân trời góc biển lão tử cũng phải tìm cho ra hắn!"
Tuy giọng nói của hai vợ chồng này chứa đầy căm hờn, hận ý trùng thiên, nhưng Dịch Vân lại cảm vào thần trận, đã giam cầm lại vừa hào phóng tặng cho mỏ quặng khổng lồ. Đây không phải rất giống tình huống xui xẻo cực độ của Bối Lợi Mỗ hay sao?
Hơn nữa, người này cũng rất tỉ mỉ, còn có thể căn cứ vào thuộc tính của người hắn giam mà phân chia phách thạch cùng thuộc tính nguyên tố.
"Bối Lợi Mỗ là Hắc ám hệ thì được cấp Hắc Ám Phách Thạch, Bối Nhĩ Lệ Nhã thuộc tính là Lôi hệ thì có được Lôi hệ Phách Thạch, tình huống tương tự như nhau. Làm ra việc kinh thiên như thế chắc chắn sẽ không phải là loại người rảnh rỗi nhàm chán. Có khi nào đây chỉ là do một người làm ra chăng?"
Khi trong đầu Dịch Vân hiện ra ý niệm này, hắn chợt cảm thấy khiếp sợ, vội lập tức xóa đi ý nghĩ này. Chuyện này căn bản là hắn không thể tưởng tượng được. Không có hợp lý, không thể hiểu được bí ẩn này, cũng không có chút đầu mối để suy nghĩ, hắn quyết định tạm thời buông bỏ việc này.
"Thần trận này ngăn cách âm thanh của ta không thể truyền ra ngoài, nhưng Minh Độc vẫn có thể nghe được. Nếu không phải Minh Độc nghe lời của ta, thỉnh thoảng bắt về một ít nhân loại, khai thác được mốt số tin tức thú vị, ta bị giam giữ trong này, nếu không chết chắc cũng đã sớm phát điên rồi. Tương lai, ta phải giết tên nhân loại kia!"
Dịch Vân cùng Mễ Mễ Lộ nghe vậy đều đồng thời ngẩn ra. Thì ra, Minh Độc có thói quen mỗi ngày đều thích nói chuyện rất nhiều chính là muốn giải sầu cho người đang bị phong ấn bên trong thần trận. Coi như hắn cũng dụng tâm lương khổ.
Bối Nhĩ Lệ Nhã nhìn hai người bọn hắn, cười nhẹ một tiếng rồi nói: "Mấy tháng nay, nghe được nội dung những chuyện các người nói với nhau, ta cũng hiểu được nếu không có các ngươi, ta tuyệt đối không thể nào thoát khốn mà đi ra ngoài. Uhm…Ơn của các ngươi thật to lớn, công như tái tạo. Xem ra, ta đã thiếu các ngươi một phần nhân tình thật lớn rồi!"
Mễ Mễ Lộ vội vàng lắc đầu: "Ta thật ra không có làm gì. Người cực khổ nhất chân chính là Dịch Vân."
Bối Nhĩ Lệ Nhã mỉm cười, hướng về phía Minh Độc nói: "Chúng ta rốt cục có thể rời khỏi nơi này, có thể một lần nữa thấy được thế giới sau vạn năm xa cách. Nói gì đi nữa, ngươi cũng nên có chút lễ vật tặng cho họ chứ?!"
"Dĩ nhiên rồi! Ta đã sớm chuẩn bị xong!" Hai tay Minh Độc vừa lật, xuất ra hai viên châu hình tròn, to như nắm tay, hồng mang và hắc mang như thiểm điện cùng phát ra. Hắn nói: "Đây là ma khí Ám Linh Thiên Châu và Hỏa Linh Thiên Châu, vừa khéo cùng thuộc tính với các ngươi."
"Hai khỏa Linh Châu này chính là ma khí cao cấp trong nhất phẩm, cũng là chí bảo tu luyện ma khí của nhân loại các ngươi. Nó có tác dụng rất lớn đối với thời gian tạo ra ma pháp trận, cũng như tăng phúc uy năng cho ma pháp trận trên diện rộng. Lấy trình độ hiện tại của các ngươi, chỉ cần quán chú Thất tinh ma lực vào Linh Châu, sẽ có thể làm cho ma trận đạt đến Bát tinh lĩnh vực."
Ma khí, vốn được phân chia thành hai loại khác nhau. Một loại do con người luyện chế ra, được gọi là "Ngụy Ma khí", loại còn lại là do năng lượng bổn nguyên trong thiên địa dựng dục trong thời gian rất dài mà thành. Đây mới là ma khí chân chính.
Ma khí do thiên địa tạo thành số lượng rất ít. Uy năng cũng lớn hơn nhiều. Hai khỏa Linh Châu kia chính là ma khí loại này.
Ma khí có thể tăng phúc uy năng cho ma pháp trận càng cực kỳ hiếm thấy. Nếu dùng Ám Linh Thiên Châu dung nhập vào trong Tinh thông ma pháp trận do A Khắc Tây truyền cho hắn, nhất định uy năng của trận pháp có thể tăng lên rất nhiều. Điều này làm cho hắn vui mừng như điên.
Dĩ nhiên, hiệu dụng tăng phúc của Linh Châu cũ không phải là vô cùng vô tận. Tinh Vực đỉnh phong chính là hiệu dụng cực hạn của nó, không thể làm cho ma trận lột xác thành thần trận. Nhưng, chỉ cần như vậy, hiệu dụng của Linh Châu cũng đã rất nghịch thiên.
Hai khỏa Linh Châu do Minh Độc xuất ra, Dịch Vân và Mễ Mễ Lộ đều tự lấy cho mình một khỏa. Chân ma khí hiếm thấy như vậy, bọn họ đều hiểu rõ công dụng, nên rất hài lòng thu vào. Thật không nghĩ được, ở đây vẫn còn có người chưa hài lòng.
Bối Nhĩ Lệ Nhã khẽ cau mày, bất mãn nói: "Dùng hai khỏa Linh Châu Ma khí để tạ ơn người có công khôi phục tự do cho ta, thật là nhiều a! Trượng phu Minh Độc tốt của ta ơi, giá trị của ta trong lòng ngươi chỉ có thể so sánh với hai vật nhỏ này sao?"
Minh Độc kinh hãi, vội vàng nói: "Nàng chính là bảo khố vô giá trong lòng ta. Nhưng trên người ta, trừ những thần khí ta đã linh luyện, ngoài ra cũng không có thứ gì phù hợp với bọn họ. Những thần khí này, là bảo bối của ta và nàng đã dùng mấy ngàn vạn năm, không thể làm lễ vật a! Nguyên tố Linh Châu này cũng là ma khí cực phẩm, dùng để đổi, à, không…không…!! Dùng để đáp tạ bọn họ cũng là đủ rồi mà!"
Thần khí? Một số ít?!
Ma khí so với thần khí giống như đom đóm so với mặt trời Bảo vật của Ma thú lông tím này thật là phong hậu a!
Bối Nhĩ Lệ Nhã suy nghĩ một chút rồi nói: "Chúng ta còn muốn tìm nhân loại kia báo thù. Nếu không có sự trợ giúp của thần khí thì không thể là đối thủ của hắn. Tự nhiên là phải giữ lại. À, như vậy đi, những thứ Linh Châu kia không phải là ngươi có mấy loại khác ư? Mặc dù thuộc tính bất đồng với bọn họ, nhưng gia tộc nhân loại luôn luôn có chi nhánh. Bọn họ không dùng được thì có thể cho người nhà dùng. Ngươi thấy thế nào?"
Minh Độc trầm ngâm nghĩ ngợi một lát. Dù sao, những loại Linh Châu thế này cũng chỉ làm ma pháp trận tăng phúc tối đa đến cấp Tinh Vực, mà hắn và Bối Nhĩ Lệ Nhã liên thủ vẫn có thể thi triển ra sơ cấp thần trận, nhất định không cần phải dùng Linh Châu. Sở dĩ, hắn có Linh Châu trên người chính là cướp đoạt của những cường giả từ ngàn vạn năm trước. Cho dù đưa hết cho bọn họ, hắn cũng không tiếc.
Hắn lại lấy ra ba khỏa Linh Châu màu sắc khác nhau.
Màu vàng, màu xám tro, cuối cùng là một khỏa châu mông sắc, theo thứ tự là Quang Minh hệ, Mộc hệ và địa hệ, tam đại nguyên tố.
"Ta không lấy nữa!" Mễ Mễ Lộ đã vô công lại hưởng lộc, có được một khỏa ma khí Ám Linh Thiên Châu đã rất hài lòng. Ba viên Thiên Châu kia đều để cho Dịch Vân thu vào người.
Minh Độc lấy ra một lúc năm khỏa nguyên tố Linh Châu, thì Dịch Vân lại được bốn khỏa.
Hỏa, Mộc, Quang Minh, Địa Linh Châu màu sắc khác nhau, quang mang chói mắt. Những thứ này, tất cả đều là vô giới chi bảo. Tùy tiện lấy ra một viên, cũng có thể làm cho tất cả cường giả trên đại lục tranh đoạt đến vỡ đầu, chém giết lẫn nhau đến máu chảy thành sông.
Nhìn những hạt châu trên tay, hắn càng thấy quen thuộc, chợt nhớ lại Cầu Cầu cũng từng phun ra một hạt châu màu lam, hắn lấy ra. Dựa theo đánh giá của Minh Độc, quả nhiên đó chính là một khỏa Thủy thuộc tính, Thủy Linh Thiên Châu.
Minh Độc nói: "Nguyên tố linh châu là do năng lượng tinh thuần nhất trong thiên địa ngưng kết tạo thành. Theo miêu tả của ngươi, đầu cự thú bị con rắn nhỏ kia nuốt vào hẳn là Thủy chúc Linh Thú, Khuông Thủy Oa."
"Nước màu hồng?"
"Đúng vậy! Thủy nga kia cũng không phải là sinh vật, bởi vì nó chính là Thủy nguyên tố biến ảo ra, là nguyên tố tinh khiết thuần chất nhất. Nếu ta đoán không sai, bên dưới hồ lớn nơi ngươi gặp được con ếch kia, chính là Động Thiên Bảo Địa. Địa phương như thế mới có thể dựng dục ra Nguyên tố Linh thú. Thật là nơi không tầm thường!"
Trong thủy đạo âm u rộng lớn mà bên dưới tự hình thành nên thế giới kia, Cầu Cầu chỉ cần xác định toản xa một chút là có thể mang về hơn ba trăm viên Băng Phách Vân Miễu trân quí. Theo lời Minh Độc, bảo địa này có thể dựng dục thành Thủy chúc Linh Thú, hắn bên trong vẫn còn tồn tại những bảo vật khác.
"Chờ đến khi giải quyết thỏa đáng tất cả đại sự, ta sẽ tìm một cơ hội trở về đấy xem, đến cuối cùng là có cái gì nữa" Dịch Vân chủ ý đã quyết.
Trong hồ lớn có cái gì, Minh Độc cũng không hứng thú, lại cùng Dịch Vân nói chuyện mấy câu, cũng đáp ứng khi hắn cùng Bối Nhĩ Lệ Nhã rời đi sẽ thuận đường mang hai người Dịch Vân ra khỏi Lạc Nhật Sơn Mạch, tránh cho bọn phải phải chịu khổ khi bôn ba trở về theo đường cũ. Nhưng chẳng qua, muốn như thế thì phải đợi hắn giải quyết xong chính sự mới được.
Minh Độc hiện tại còn muốn làm chánh sự gì nữa?
Mang Dịch Vân và Mễ Mễ Lộ trực tiếp tống thẳng vào mật thất trong di tích vạn năm, Minh Độc trợn mắt nhìn Dịch Vân một cái, để lại một lời đe dọa: "Chia ra. Còn dám nhìn lão bà của ta lần nữa, không phải chỉ có té xỉu như lần trước là có thể êm đẹp kết thúc đâu!"
Dịch Vân cũng không thể giải thích được sự tình này. Không lâu sau, bên ngoài mật thất truyền đến từng âm thanh kiều mị, pha lẫn hơi thở hổn hễn gấp rút của nữ tử, làm hắn nhất thời sáng tỏ.
Nghĩ lại cũng đúng, tư niệm của hai vợ chồng này bị thần trận ngăn cách đến chín ngàn chín trăm năm. Hiện tại, dĩ nhiên muốn từ từ cẩn thận phát tiết toàn bộ nhung nhớ ra ngoài.
Lúc này, Minh Độc cũng đã gầm lên như sét đánh, mà tiếng thở dốc của Bối Nhĩ Lệ Nhã cũng to hơn nhiều. Mễ Mễ Lộ xấu hổ khẽ gắt một tiếng, mặt đỏ như táo chín, nở nụ cười ngượng ngùng chạy vào sâu trong mật thất.
Dịch Vân cũng hạ một ma pháp trận cách âm đơn giản, trả lại sự yên tĩnh cho gian phòng rồi cũng xoay người theo vào trong.
Mật thất có diện tích rất lớn, khoảng một nửa nằm bên ngoài di tích, bốn bên được chạm khắc vô số hoa văn lẫn đồ hình. Mỗi tấc của một bên cũng đều có chạm ma văn ấn chú, tinh xảo đoạt thiên, rối rắm khó hiểu. Đây mới là chủ thể của thần trận.
Trong động phủ kín đáo ở cấm địa sau núi của Thiên Phong Học viện, nơi giam cầm Bối Lợi Mỗ, trận pháp cũng chỉ là bán thần trận, cấp bậc căn bản là không thể so sánh với nơi đây. Khó trách được, dù có là Tinh vực Ma thú như Bối Nhĩ Lệ Nhã cũng không có cách nào thoát khốn được.
Cấp bậc của thần trận hoàn toàn vượt xa ma trận. Dù một trăm trận pháp cấp Tinh vực đỉnh phong cũng không thể so sánh với uy năng của một tòa thần trận chân chính.
Tại nơi sâu nhất của mật thất là một ngọn núi Lôi hệ nguyên tố Phách thạch, phát ra tia sáng rực rỡ như ánh hoàng hôn, chiếu sáng cả mật thất.
Vừa rồi, từ lời kể của Bố Nhĩ Lệ Nhã, Dịch Vân đã biết về sự tồn tại của tòa Phách thạch này, nhưng đến khi tận mắt thấy được, hắn vẫn bị kích thước của nó dọa đến nỗi nhảy dựng lên. Theo đánh giá, quặng mỏ này nặng ít nhất phải đến năm sáu ngàn cân, cơ hồ bằng tổng trọng lượng của hai tòa Thủy Hỏa hệ Phách thạch cộng lại.
Mà đây là tàn tích lưu lại sau chín ngàn chín trăm năm bị Bối Nhĩ Lệ Nhã hấp thu tiêu hao. Dịch Vân không cách nào tưởng tượng được, ở vạn năm trước, tòa quặng mỏ đầy đủ kia lại có kích thước lớn như thế nào nữa.
Một vạn cân? Hai vạn cân? Không, có thể là từ mười vạn cân trở lên!
Thật sự quá kinh người!
Bao gồm cả tòa Địa hệ phách thạch hắn tìm được tại thế giới dưới lòng đất, trong bát đại nguyên tố, hắn đã có: Thủy, Hỏa, Phong, Hắc Ám, Quang Minh, sáu đại thuộc tính, thêm lần này có được Lôi hệ thuộc tính, tổng cộng hắn đã có được bảy loại thuộc tính rồi. Đối với tương lai tu luyện của hắn, điều này có ảnh hưởng rất lớn.
Bảo sơn đã trước mặt mà lại về tay không, chẳng bao giờ có đạo lý như thế! Vô luận thế nào, hắn cũng phải nghĩ biện pháp thu lấy chỗ Lôi hệ Phách thạch này mới được.
Tuy chỗ này tất cả đều thuộc về Bối Nhĩ Lệ Nhã, nhưng nếu hắn mở miệng yêu cầu, cho dù là trăm cân, ngàn cân nàng chắc sẽ không hề cự tuyệt. Ngay cả Ma khí Linh châu nàng cũng sẵn lòng cho hắn toàn bộ, nếu cự tuyệt chuyện này thì mới là lạ. Nghĩ đến đoạn này, Dịch Vân cũng khó nén được hưng phấn đang trào dâng trong lòng.
Mễ Mễ Lộ nhìn ngọn núi Lôi hệ Phách thạch cự đại trước mắt, tâm tình cũng không kích động giống như Dịch Vân, nàng bình tĩnh nói: "Ban đầu, ta quyết định theo ngươi để tìm ra phương pháp đột phá, có thể nhanh chóng tấn giai. Tất cả đều không ngờ, một đường đi tới Lạc Nhật Sơn Mạch, không ngừng mạo hiểm, không ngừng gặp kỳ ngộ, thấy được hai tòa nguyên tố Phách thạch quý giá, Thủy Giao Linh Thú, Linh Châu ma khí, cuối cùng lại gặp gỡ Minh Độc và Bối Nhĩ Lệ Nhã, ma thú cấp Tinh vực, lại không bị mất mạng mà còn có thể kết giao."
"Mỗi một lần gặp kỳ ngộ, đều chính là mơ ước của tất cả những người trên đại lục, là điều khoáng thế, là cơ duyên có một không hai. Nhưng kỳ ngộ nhưng vậy là liên tiếp phát sinh trên người của ngươi, thật đáng kinh ngạc! Thật đáng sợ và cũng làm ta ao ước! Đi theo ngươi mấy tháng này, ta có thể được chứng kiến những kỳ trân trên đại lục, nghe và thấy được thượng cổ bí văn, gặp nhiều phen sinh tử. Cơ duyên to lớn bực này lại tất cả đều tổng hợp trên mình ngươi. Chuyện lạ vốn không ngừng theo nhau mà đến. Sau này, nếu có phát sinh chuyện gì đi nữa, ta cũng không lấy làm kinh ngạc!"