Ánh tịch dương khuất dần sau dãy núi lớn phía Tây, thay vào đó là vầng trăng êm ái tỏa sáng giữa bầu trời tím sẫm. Ánh trăng bàng bạc mà mông lung, lóng lánh mà dịu dàng bao phủ toàn bộ đất trời Thánh Địa trong một màu vàng thanh khiết. Từng dãy tường thành sừng sững trắng toát ven biển như huyền ảo tinh khôi hơn, sáng bừng lên khi phản chiếu lại những tia sáng vàng mát dịu!
Giữa màn đêm đang trùng trùng phủ xuống. Dịch Vân đứng ở một nơi thật xa, nhìn Thánh Quang trại đang tắm mình trong ánh trăng nhu hòa tinh khiết đó, như đang tự thì thào với chính mình: "Đánh đấm náo động một hồi, giết sạch hơn ba ngàn sinh mạng của Thanh Lôi Quân, động tĩnh lớn như vậy lại diễn ra trong bầu không khí trầm lặng yên ả thế này, làm sao cũng không thể che mắt được những cường giả trong Thánh Địa lâu hơn được nữa! Chúng ta cũng nên rời khỏi đây thôi."
Khuôn mặt hắn đầy vẻ bơ phờ mệt mỏi, nét thanh tú nhợt nhạt dưới ánh trăng, lời nói bình thản lạnh nhạt chẳng ăn nhập gì với nội dung kinh thiên động địa bên trong. Bộ quần áo đẫm máu trên người đã vứt đi, thân thể cũng đã gột rửa, nhưng mùi tanh nồng của máu tươi vẫn dày đặc không thể tiêu tan.
A Khắc Tây mỉm cười: "Tạm thời cũng không cần lo lắng về chuyện này, trận pháp Thiên La Địa Mạc của lão phu nhìn thì giống như một Ma pháp bình chướng đơn giản, nhưng thật ra lại là một Ngụy Thần Trận, khả năng che đậy ma uy bản thân ngươi lúc nãy hẳn cũng rõ ràng rồi! Chiến trường tanh máu, kinh thiên động địa là vậy, nhưng lại không hề lọt ra một chút gì huyên náo đánh động bọn cường giả ở bên kia. Mà buổi tối Thánh Quang trại phòng thủ cũng vô cùng nghiêm ngặt, nội bất xuất ngoại bất nhập, chứ không hề dễ dàng muốn ra thì ra muốn vào thì vào đâu. Cho nên, nhanh nhất thì ngày mai, mà chậm thì cũng phải mấy ngày sau may ra mới có người phát hiện Doanh trại của Thanh Lôi quân có biến động được, tiểu tử cứ yên tâm nghỉ ngơi ở đây đi!"
Đại chiến kết thúc, A Khắc Tây đã lập tức sử dụng Truyền Tống trận đưa mọi người rời khỏi nơi này. Có thể Thanh Lôi Chế Tài đoàn toàn quân bị diệt, hoặc cũng có thể hành tung của bọn họ được giữ gìn vô cùng bí mật, không mấy người có quyền hạn biết đến, nên lão mới yên tâm đưa toàn bộ mọi người tới một nơi chỉ cách Thánh Quang trại có mười dặm, để tạm thời cho Dịch Vân nghỉ ngơi cũng như lập tức bắt tay vào chạy chữa những vết thương đã dần có vẻ nghiêm trọng hơn của hắn!
Ngoài sự tưởng tượng của lão, Dịch Vân nhìn thì thương thế đầy người nhưng thật ra cũng không quá mức nguy hiểm. Tuy toàn thân chằng chịt vết dao đâm kiếm chém, có nơi còn lộ ra xương cốt trắng hếu, nhưng còn may hắn nhờ có Cầu Cầu che chắn tại những nơi hiểm yếu, nên phần lớn những vết thương đó chỉ tại tay chân, chém vào xương thịt, nhưng lại không phạm nhiều vào gân cốt. Đối với những người luyện võ thì đây cũng chỉ là những vết thương ngoài da, tĩnh dưỡng mấy ngày liền có thể sinh long hoạt hổ lại như thường!
Những điều này đã khiến A Khắc Tây vô cùng ngạc nhiên. Tử chiến kịch liệt như thế, lại còn đánh tay đôi với Tút Ma Ma, liên tục bị lão đánh văng ra hơn mấy chục lần, dù đã có Cầu Cầu toàn thân đao thương bất nhập quái dị kia gánh đỡ bớt, nhưng đấu khí của cấp bậc cao hơn hẳn đâu có đơn giản vậy, kình lực xâm nhập cơ thể cũng như phản chấn là không thể tránh khỏi mới đúng!
Theo lý mà nói, bây giờ dù hắn đại thắng trở về, nhưng kinh mạch toàn thân cũng đã chấn thương rất nặng rồi, là lúc để lão ra tay thần thủ, chữa trị tuyệt nọc, ai dè chỉ gặp toàn những vết thương ngoài da thế này!
Ngơ ngẩn một hồi lâu, A Khắc Tây trong đầu như bừng sáng, trừng mắt nhìn Dịch Vân: "Tiểu tử ngươi thật làm lão phu kinh ngạc quá nhiều! Tư chất thân thể quả vô cùng mạnh mẽ nha, hơn hẳn sự tưởng tượng của lão phu. Liên tục bị đấu khí của địch nhân cấp Võ Tước đánh bay hàng chục lần như vậy, mà Khí hải lẫn kinh mạch chẳng hề có chút thương tổn. Quả là khiến lão phu bất ngờ!
Khe khẽ lắc đầu, Dịch Vân thản nhiên: "Trận chiến này, trong đầu tiểu tử chưa từng nghĩ tới từ bại, chỉ biết lũ Thanh Lôi Quân kia là người nhất định phải chết mà thôi. Tiểu tử biết mình sẽ thắng, nhưng là thắng thảm, thậm chí sẽ phải trả một giá rất đắt mới có thể báo được đại cừu cho Ái Đạt Trấn. Cũng nhờ các vị đã truyền cho công pháp Nghịch Vận, thúc đẩy đấu khí tăng lên mới sinh ra hiệu quả này! Cuối cùng cũng như tiểu tử mong muốn, đã nâng cao được sức mạnh, đồng thời nâng cao trình độ dẻo dai của thân thể như thế. Tất cả những công lao này, đều là do nhị vị ban tặng cho tiểu tử mà thôi!"
A Khắc Tây nghe mà cười khoái chí vô cùng, lúc này Tạp Lỗ Tư mới ngưng trọng nói: "Tiểu tử, ngươi cũng nên biết, tác dụng của công pháp Nghịch Vận không phải là để chiến đấu, mà là để phụ trợ cho việc tu luyện. Ngươi lại xem nó như diệu pháp nâng cao thực lực, nghĩa là quên đi chính đạo mà đi vào tà môn. Còn chưa đạt tới cảnh giới Thất Tinh, đã ép mình Nghịch Vận. Mặc dù trong phút chốc có thể khiến công lực của ngươi tăng cao, nhưng đồng thời phản phệ của nó cũng sẽ khiến ngươi thân tàn ma dại! Phản phệ càng nhiều, thì khả năng tiến tới đẳng cấp cao hơn sẽ càng hẹp. Mà nâng cao thực lực bản thân khó như thế nào, ngươi hẳn cũng biết… Ài, bây giờ đã khó lại càng thêm khó nữa rồi! Được không bằng mất a!"
A Khắc Tây liền nói tiếp: "Chiến đấu kịch liệt như vậy, tuy khí hải và kinh mạch của ngươi nhìn thì không hao tổn gì, thế nhưng vì cưỡng ép sử dụng Nghịch Vận, đã bắt đầu xuất hiện di chứng. Hiện tại kinh mạch của ngươi đã co rút lại dần, mà thể tích của khí hải cũng đang thu hẹp lại. Hai cái này đều là căn cơ trọng yếu hàng đầu của mỗi một người tu luyện Ma, Khí. Có thể bây giờ ngươi chưa cảm giác được, nhưng những tác dụng phụ này sẽ từng ngày từng ngày xâm nhập, ăn mòn và phát triển bên trong thân thể của ngươi, cứ như thế một năm sau, ngươi mới biết được tác hại của nó a!"
Lão lại thở dài, tiếp: "Kỳ thật, cưỡng ép Nghịch Vận như thế, đúng ra tác hại còn mạnh mẽ hơn nhiều lắm. Nếu không phải ngươi cùng lúc tu đến Tam hệ Ma Khí, bên trong cơ thể có tới hai luồng Ma lực, một luồng Đấu khí thì đừng mong đến giờ vẫn còn yên ổn mà ngồi đây đâu! Có thể Nghịch vận đấu khí đã có sự dung hợp quỉ dị nào đó với nội lực của ngươi, hình thành nên một lớp màn che chắn, bảo vệ ngươi trong quá trình Nghịch Vận, làm chậm lại các tổn thương phản phệ đúng ra bây giờ đã phát tác rồi. Nhưng nói như thế, nghĩa là sắp tới, ngươi càng phải thừa nhận ảnh hưởng nhiều hơn, kịch liệt hơn đó!"
"Trận chiến vừa nãy, tiểu tử ngươi lại không thèm hạn chế sử dụng Nghịch Vận, nếu như là một người khác, thì sẽ rất thê thảm. Ví như đứa con gái Hắc Ám Hệ và thằng nhóc Ma Đa trong Ma Đấu đại hội vừa rồi. Cỡ như Ma Đa, nhiều lắm chỉ Nghịch Vận đấu khí được hai lần thì kinh mạch toàn thân sẽ đứt vụn từng khúc, còn con bé Hắc Ám hệ kia, chỉ cần một lần thôi cũng đã khiến khí hải co rút hoàn toàn, ma lực phản phệ, không chết cũng thành phế nhân!"
"So sánh như vậy để nhóc con nhà ngươi hiểu. Nếu không phải khí lực tiểu tử ngươi dồi dào, nếu không phải thân thể ngươi còn tiềm lực, đặc biệt có Tam hệ Ma, Khí kì bí cùng tồn tại thì chẳng cần tới một năm sau, ngay lúc ngươi đang chiến đấu trong Doanh trại của Thanh Lôi Quân đã sớm hộc máu chết tươi rồi!"
"Con bé có thuộc tính Hắc Ám" trong miệng của A Khắc Tây chính là Mễ Mễ Lộ của học viện Lai Nhân. Dù lão không tận mắt xem trận tỷ thí của Dịch Vân và nàng ta, nhưng từ những trận đánh sau đã nảy sinh hứng thú với tiểu tử này, bèn nhờ Tạp Lỗ Tư tìm lại Ảnh tượng những trận đấu trước đó. Nào hay, lão vừa xem xong đã mắng lớn, rõ ràng là thằng nhỏ này trong nháy mắt có thể đánh bại bọn nhóc kia, vậy mà cứ giấu giấu diếm diếm thực lực, mà lão vốn lại không ưa cái biểu hiện xảo quyệt này cho lắm, thành ra mới hay chửi Dịch Vân là vừa ngu lại vừa đần!
Có điều, lão lấy Mễ Mễ Lộ ra làm thí dụ, cũng đã cho thấy con mắt nhìn người không sai, tư chất của nàng này, cũng có một chút khiến lão coi trọng.
Dịch Vân lúc này chỉ yên lặng nằm nghe, vẻ mặt cũng không tỏ ra điều gì. Nhưng trong lòng hắn cũng ngạc nhiên, không ngờ công pháp Nghịch Vận lại có tác hại lớn đến thế. Có điều hắn không hề hối hận, nếu để cho hắn cơ hội làm lại, hắn sẽ không do dự tiếp tục dùng Nghịch Vận tà môn này mà giết chết Tút Ma Ma cùng toàn bộ lũ súc sinh Thanh Lôi Quân ấy. Mối thâm cừu huyết hận của Ái Đạt Trấn cuối cùng cũng đã được hắn đòi lại, những đứa trẻ cùng trấn ngày xưa cũng được hắn tìm về, ông ngoại và các cậu chết oan của hắn, cuối cùng cũng đã nhắm mắt ngủ yên.
Thân ảnh tiều tụy kinh hoàng ngày nào, đứng trước mái nhà rách nát sụp đổ, dưới tàng cây bạch dương gãy gục, trước ba nấm mồ của những người thân thiết nhất, đã từng đưa ra lời thề độc. Nay nằm đó yên lặng dửng dưng nghe đến những tác hại của công pháp phản phệ mà mình sắp phải gánh chịu, không oán than cũng chẳng có lấy một cái nhíu mày. Hắn, sống đến hiện tại cũng đã hoàn toàn đáng giá, hoàn toàn đủ rồi, không còn gì trên thế gian này có thể ràng buộc được hắn nữa...!
Ngạc nhiên không nghĩ Dịch Vân lại có thể bình tĩnh như thế. Tạp Lỗ Tư lại khuyên bảo: "Nói nhiều chuyện như vậy, chỉ để ngươi biết được vấn đề đã nghiêm trọng đến mức nào! Ta và A Khắc Tây dạy cho ngươi phương pháp Nghịch Vận, là chuẩn bị cho sau này, khi tiểu tử ngươi tiến vào lĩnh vực của Thất Tinh, dùng nó mà phụ trợ cho tu luyện. Ai dè thằng nhóc ngươi lại dùng nó mà tự tàn hại thân mình. Sau lần nói chuyện này, những mong ngươi phải biết cân nhắc tính toán kĩ càng trước khi sử dụng nó!"
Yên lặng thêm một chút nữa, Dịch Vân mới suy tư: "Vậy khi tiểu tử tiến vào lĩnh vực Thất Tinh, sử dụng nó thì sẽ không khiến thương thế tái phát chứ!?"
Tạp Lỗ Tư thân mật vỗ vai hắn, cười cười: "Không phải lão phu đã từng nói cho ngươi nghe rồi sao? Pháp môn Nghịch Vận là diệu pháp phụ trợ chuyên môn dành cho lĩnh vực Thất Tinh. Khi tiểu tử ngươi có thể bước chân vào lĩnh vực này, thì kinh mạch cốt nhục toàn thân sẽ có một lần biến đổi nghiêng trời lệch đất. Lúc đó ngươi sẽ như tằm phá kén thành bướm, hoàn toàn lột xác mà thâm nhập vào một cảnh giới mới khác hẳn lúc trước. Mà đến lúc đó, hiện tượng kinh mạch và khí hải suy thoái sẽ biến mất hoàn toàn trong cơ thể của ngươi, nhưng dĩ nhiên, khi nghịch vận Đấu Khí và Ma Lực, cũng sẽ không xuất hiện tình trạng thúc đẩy gia tăng thực lực nghịch thiên như trước đây nữa đâu."
Lão lại cười rồi tiếp tục: "Nói thẳng ra là thế này, giờ thì ngươi có thể dùng Nghịch Vận để đề cao năng lực, bởi vì nó là một pháp môn vượt giai đoạn so với trình độ của ngươi hiện tại. Khi sử dụng thì tạm thời có thể thúc đẩy công lực của ngươi tăng cao vùn vụt không có điểm dừng, nhưng chính vì thế khiến cho thân thể của ngươi bây giờ không thể thừa nhận nổi áp lực mà nó mang lại. Cũng giống như Phần Kiếp Tử Diễm mà nhóc con ngươi đang tu luyện đó, lúc ban đầu là Hồng diễm chỉ có nhiệt độ rất thấp, khi thực lực ngươi càng tăng, khí lực mạnh mẽ hơn thì nó sẽ chuyển sang màu tím, lúc đó nhiệt độ đã dữ dội hơn hẳn rồi!"
"Vậy thử nghĩ xem, nếu đem cái nhiệt độ của ngọn lửa màu tím đó, cho thân thể chỉ đang ở trình độ Hồng diễm sử dụng, thì ngươi có thể chịu đựng nổi không. Chỉ sợ vừa tung ra, thì chính bản thân ngươi đã bị thiêu cháy trước rồi! Đạo lý của Nghịch Vận, cũng là như thế!"
"Nhưng mà tốt nhất, khi nào ngươi đứng ở trung giai của Thất Tinh, hãy sử dụng phương pháp này. Đơn giản vì, tuy cũng là Thất Tinh, đã có những biến đổi nhất định, thì nền tảng cũng còn non yếu, mỏng manh. Cứ như quá trình đúc một lọ sứ, đến tận lúc định hình cũng không được hạ thấp nhiệt độ, mà phải giữ nguyên để tăng cường độ cứng cỏi. Thân thể ngươi cũng vậy, tuy về mặt thương tổn gần như là không chịu tác động gì mấy, nhưng vẫn không thể nào so sánh với trung giai, tuyệt đối sẽ không có chút ảnh hưởng nào. Gừng càng già càng cay, ngươi hẳn cũng hiểu?" Tạp Lỗ Tư bổ sung thêm.
Dịch Vân gật đầu, những giải thích này đều rất thực tế và rõ ràng, đã nghe liền hiểu! (Ta kháo, nguyên văn là đơn giản, pà mịa dài thế mà đơn giản à! - Túy)
"Ừm!" Tạp Lỗ Tư trầm ngâm suy nghĩ: "Những lời vừa rồi, cũng chỉ trong tình huống bình thường mà thôi! So với tình hình của thằng nhỏ ngươi bây giờ thì hoàn toàn khác rồi. Trận quyết chiến vừa qua, ma lực Thủy Hỏa của ngươi nghịch vận cũng chỉ đạt đến Thất tinh sơ giai, trình độ này ảnh hưởng không nhiều lắm. Nhưng Đấu khí thì ngươi lại nghịch chuyển lên đến hai giai, một mạch đạt đến Thất tinh trung giai, có lẽ liên quan đến việc ngươi tu luyện Phần Kiếp Tử Diễm, bởi dù sao nó cũng là loại đấu khí cao cấp hiếm hoi còn tồn tại đến bây giờ!"
"Dựa trên đánh giá này mà tính, sắp tới nếu ngươi tiến được vào đẳng cấp Thất tinh sơ giai, thì có thể dựa vào Nghịch Vận mà thúc đẩy đấu khí lên trung giai, có điều biến hóa này về sau khi công lực của tiểu tử ngươi càng cao thì lại càng mất đi tác dụng. Đến lúc ngươi trở thành Thất tinh trung giai, thì nó đơn thuần chỉ còn là một phương pháp giúp đỡ tu luyện, chứ không thể nâng cao thực lực được nữa. Mà lão phu cũng khuyên ngươi không nên lạm dụng. Bởi một lẽ giản đơn, bất kỳ phương thức nào nâng cao thực lực trái với tự nhiên, đều là tà đạo, đều là kỹ xảo nhất thời mà hại đời đằng đẳng. Quả thật không nên nhắc tới, không đáng phải dùng tới."
Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vnĐúng là với lần này mà nói, Dịch Vân cũng hiểu rất rõ ràng, lúc đánh nhau sống chết với Tút Ma Ma, hắn đã nhiều lần thử sử dụng Nghịch Vận đến cực hạn, nhưng cao nhất cũng chỉ là Thất Tinh trung giai là cùng, nếu không phải Tút Ma Ma sợ quá hóa điên, mất đi chiến ý, đã có tâm lý muốn bỏ trốn, làm cho thực lực phát huy không được một phần so với bình thường, công bằng mà nói, nếu hắn muốn đánh chết tên ác ôn này, sợ phải bỏ ra nhiều công sức và máu tươi hơn nữa!
Tâm lý sợ hãi, là một chén rượu vô cùng độc địa, Tút Ma Ma một phen nhấm nháp, liền te tua thảm bại, cũng là chuyện phải đạo mà thôi.
Vốn đang chìm vào trong trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó, A Khắc Tây bất chợt lấy từ trong ngực ra một viên thuốc tròn vàng rực, chia đều ra xong đưa tới phía trước: "Cầm lấy!"
"Tiền bối, đây là cái gì vậy?"
"Thập Thánh Kim Đan, dùng nó có thể chậm rãi hóa giải những thương tổn do Nghịch Vận phản phệ mang lại!"
Dịch Vân vô cùng ngạc nhiên nhìn lão trân trối.
A Khắc Tây nhẹ nhàng giải thích: "Nãy giờ chúng ta nói nhiều như vậy (Móa), đơn giản chỉ là để cho ngươi hiểu một điều, cưỡng ép dùng Nghịch Vận sẽ tạo thành thương tổn gần như là vĩnh viễn, vô pháp hồi phục, hy vọng ngươi nghe rồi, sau này sẽ không dại dột mắc phải một lần nữa! Mà miếng đan dược này cũng không phải là vạn năng, lấy hiện trạng của ngươi, phục dùng nó sẽ có cơ hội lành lặn hoàn toàn, nhưng nếu cứ ngu ngốc tiếp tục Nghịch Vận, làm cho thương tổn càng sâu, thì sợ rằng dược lực của một viên Thập Thánh Kim Đan cũng không thể cứu được mạng của nhóc con nhà ngươi. Mà viên thuốc này, ta cũng chỉ còn đúng một, đừng làm lãng phí công sức của ta trên người của ngươi đó!"
Dịch Vân đưa tay nhận lấy, nhịn không được liền hỏi: "Thập Thánh Kim Đan này, chắc hẳn rất là quí giá phải không?"
Cười nhẹ vài tiếng, A Khắc Tây thản nhiên: "Do năm loại dược liệu quí hiếm khác nhau, thêm vào năm loại máu của Ma thú cao cấp hợp luyện mà thành. Xưng là Thập Thánh. Trong viên thuốc này, lại có hai vị thảo dược đã tuyệt tích hoàn toàn trên đại lục Khung Võ, nhóc con ngươi cứ nghĩ xem, tìm ra một viên thứ hai như thế được sao, nó chỉ trân quí thôi à!?"
Dịch Vân lặng người trong thoáng chốc, ứa lệ cảm kích: "Thực sự đa tạ ân huệ của tiền bối!"
Luận thực lực và địa vị của A Khắc Tây bây giờ, hắn cũng biết, muốn báo đáp gì cũng đều là thừa thãi, những lời mới nói của hắn, hoàn toàn là tình cảm tự tận đáy lòng, kích động thật sự mà thốt ra.
Khoát khoát bàn tay, A Khắc Tây tựa hồ không thích nghe đến tình cảm ủy mị, trầm giọng: "Thập Thánh Kim Đan này, tạm thời ngươi khoan dùng đến. Bởi dược tính của nó tác động rất chậm, muốn chữa hoàn toàn những thương tổn trong kinh mạch và Khí hải do Nghịch Vận gây ra, chí ít cũng mất ba tháng. Tuy trong thời gian đó ngươi vẫn có thể tu luyện bình thường không vấn đề gì, nhưng tuyệt đối không được mạnh mẽ sử dụng đấu khí cùng với ma lực. Đơn giản là không được đánh nhau với ai hết, nếu không dược liệu sẽ hoàn toàn mất đi tác dụng. Vô tình lại phí phạm cái viên thuốc còn quí hơn thuốc tiên này thì tức chết lão phu!"
"Chính vì vậy, dùng như thế nào cho có hiệu quả nhất, tùy thuộc vào tính toán của ngươi cả. Nhưng tốt nhất trong một năm phải ăn vào, nhất định không được để lâu hơn!"
Dịch Vân liên tục gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, thận trọng đem viên thuốc quí báu này thu vào bên trong Hồng Liên, cẩn thận nói: "Tiểu tử nhất định sẽ sử dụng đan dược này thật tốt, tuyệt sẽ không làm phí phạm nó đâu!"
A Khắc Tây cười khổ, than thở: "Cái thằng nhỏ này, ngươi đến khi nào mới có thể hiểu được, chân chính quí giá không phải là viên thuốc này, mà là tư chất cùng tiềm năng của tiểu tử ngươi đó! Nhóc con, ta chỉ nói một câu này cho ngươi hiểu, kẻ biết tự quí trọng thân thể mình mới là đáng quí! Phải hiểu, coi thường bản thân mới là một loại tội ác, đường tương lai của ngươi còn thênh thang vô hạn, đừng nên tự lấy đá đập nát ngón chân mình!"
Dịch Vân nghe lão nói một thôi một hồi mà há hốc mồm ra, ngay lập tức hiểu rõ ý nghĩa lời nói của A Khắc Tây. Những chuyện ngày hôm nay có thể đều là thân bất do kỷ, nhưng dù thế nào sinh mệnh cũng chỉ có một lần, phải biết đưa mắt nhìn xa trông rộng, mới thấy đường dài còn lắm chông gai!
Hắn như một lần được xét lại chính bản thân mình, một lần khiến cho hắn phải khắc cốt ghi tâm, trong một kiếp nhân sinh, mấy người sau những chuyện như vậy còn sống mà suy ngẫm! Cho nên, việc xảy ra hôm nay cũng là lời cảnh báo. Lần nói chuyện với nhị lão vừa rồi, cũng chính là một lần thức tỉnh hắn!
Quay đầu lại nhìn hơn bảy mươi người đang nằm mê man trên bãi đất cao sau lưng, hắn mở miệng hỏi: "Tiền bối! Bao giờ bọn họ mới có thể tỉnh lại?"
Tạp Lỗ Tư thản nhiên: "Con bé này là do lão phu cố tình làm cho hôn mê, sáng mai sẽ tỉnh thôi! Còn về phần bọn nhỏ kia, cả tên đệ đệ của ngươi nữa, lão phu đều đã phong ấn lại linh giác của chúng. Nếu không được khai mở, chỉ có thể hôn mê bất tỉnh như thế mãi thôi. Bây giờ ngươi muốn xử lý bọn chúng như thế nào, nói cho ta biết!"
Phương pháp của Tạp Lỗ Tư rất chừng mực và chính xác. Những người này toàn thân nhiễm đầy chất độc Lệ Hồn Tà Nhưỡng, đều không có ý thức tự chủ, vĩnh viễn cho rằng mình là một thành viên của "Đấu Đại" trong Thanh Lôi Chế Tài Đoàn. Nếu còn tỉnh sẽ cực kỳ náo loạn và phiền phức. Còn Hán Khắc dù độc tố trong thân thể đã giải trừ, nhưng thật sâu trong tâm tưởng của gã vẫn là nỗi niềm day dứt ân hận khôn nguôi, chính tay hắn đã giết chết những người thân bên cạnh, nổi đau đó nếu làm cho hắn tỉnh lại thì khó mà một sớm một chiều có thể khiến hắn bình tâm! Dịch Vân cũng không sao khuyên răn cho được. Cho nên hiện tại, hắn vẫn chưa biết sắp xếp cho bọn họ như thế nào, chỉ đành giữ cho tất cả hôn mê như vậy mới là tốt nhất.
Ít ra trong mộng, cũng sẽ không còn đau đớn!
Sau một thoáng suy nghĩ, Dịch Vân chợt quay người sang A Khắc Tây hỏi: "Lão tiền bối, có phải nếu tìm ra hai loại kì hoa Luân Chuyển Kỳ Linh Quỳ và Kim Đẳng Bạch Liên thì tất cả những người này đều sẽ lấy lại thần trí như Hán Khắc!?"
A Khắc Tây hơi sửng sốt, nhưng cũng nói ngay: "Dĩ nhiên rồi! Có điều hai giống hoa này từ lâu đã tuyệt tích, không còn tìm được a!"
Trong lòng Dịch Vân liền vui mừng như điên. Hắn cố nén để khỏi phải nhảy dựng lên, cười nhàn nhạt: "Tiểu tử hiện biết một chỗ, hơn nữa số lượng cực kỳ nhiều, dư sức giải cứu mọi người!"
Hai lão già A Khắc Tây nhất thời kinh ngạc chấn động!
Dịch Vân ngẩn đầu nhìn trời than thở, Thiên ý quả thật biến ảo khôn lường, chỉ giỏi trêu chọc nhân sinh, bày ra một vòng luẩn quẩn!
Lúc trước hắn phải chạy bán sống bán chết mong thoát khỏi nơi ấy, thề vĩnh viễn không bao giờ trở lại nữa! Ấy vậy mà... Thật đáng tiếc, thân như cờ trong cuộc, hắn không thể làm chủ chính mình!