Đầu xuân hoa tuyết bay, cũng không phải một màu thuần trắng, mà lại mang một màu lam u nhạt! Nếu đưa tay hứng lấy và nhìn kỹ, thì nào phải tuyết trắng, cũng không phải tuyết băng, mà chính là kết tinh của thủy nguyên tố nồng đậm trong không khí áp súc lại mà thành, nên so với tuyết lại càng nhẹ nhàng hơn, so với tuyết cũng nhỏ nhắn hơn, mà so với tuyết lại càng lạnh giá hơn!
Giữa quân trận, lấy Dịch Vân làm trung tâm, khuôn viên hai trăm mét bên ngoài lúc này đã phủ một lớp băng trắng toát, dày chừng nửa thước, những nơi có binh sĩ đứng, bàn chân của chúng đều đã bị đông cứng dính liền với nền đất lạnh lẽo. Tất cả những công kích ào ạt dũng mãnh đang cuộn đến trong phút chốc đã dừng lại toàn bộ.
Bông tuyết lất phất bay múa phiêu dạt khắp đất trời, nhiệt độ cũng trong phút chốc mà đột ngột hạ thấp vô cùng, cùng lúc đó, mọi người chợt cảm thấy mặt đất rung rinh rất nhẹ, rồi đột ngột tầng tầng lớp lớp những cọc băng nhọn hoắt phá đất chui ra, lấy gã thiếu niên làm trung tâm mà đồng loạt tua tủa chĩa ra khắp bốn phương tám hướng.
Chỉ trong chớp mắt, vô số những cọc băng nhọn như nấm mọc sau cơn mưa thoáng chốc mà trải rộng khắp chiến trường. Nhìn từ xa lại mảnh đất này bây giờ không khác gì một khu rừng gai được hoàn toàn làm từ băng giá, khiến cho vô số binh lính bỗng nhiên không thể nhúc nhích cựa quậy thân mình với những mũi băng sắc bén đang kề sát tim phổi mình như thế!
Trong phạm vi hai trăm mét, không một ai có thể may mắn mà trốn thoát, bao gồm cả bốn gã Lục tinh Đỉnh phong Đội trưởng!
Băng Sơn Cức Ngục, hơn tám trăm người bị lưỡi băng trắng noãn đóng cọc xuyên qua, cảnh tượng như thế, chỉ nhìn thôi cũng đã khiến người nhát gan bất tỉnh, khá hơn một chút thì nôn ọe đương trường. Chân chính đứng vững tại trận địa cũng không quá một phần mười quân đoàn, mà ai nấy thân thể rúng động không ngừng, mặt mày nhợt nhạt. Bọn họ nào phải chưa từng thấy qua xác chết, thậm chí còn là rất nhiều, nhưng đều là trải qua trường kì chiến đấu mới thấy được. Chết chóc quả thật đáng sợ, nhưng bọn họ cũng dần quen đi.
Thế nhưng một đạo ma pháp, một tích tắc thời gian, tám trăm người bị đóng đinh tại chỗ, cảnh tượng tanh máu cực kỳ, tất cả thân thể bọn họ, đều bị cọc băng xuyên thấu mà treo lơ lửng cách mặt đất chừng một thước, nửa thân người còn lại ngắc ngoải trong không trung, muốn chết không được, muốn sống không xong.
Máu tươi từ hơn tám trăm thân thể tươi sống dàn dụa nhoe nhoét tràn trên bề mặt trụ băng, chảy thành dòng xuống đất. Thân thể không ngừng co giật, bàn tay cố gắng đưa lên, hướng về phía những đồng bọn đứng ngoài phạm vi, buốt giá mà kêu gào than khóc vang trời. Bọn họ không hề nghĩ, cũng không hề muốn có thể trông thấy tràng cảnh như vậy lúc này...
Máu chảy đầm đìa trên tuyết, tạo thành những vũng bùn lầy đỏ sậm tanh tưởi tận trời, một tràng cảnh chỉ có thể tồn tại ở địa ngục!
Nếu như tất cả chỉ là mộng ảo ác độc, thì trước mắt mọi người chính là địa ngục trần gian, nơi mà thân thể của tội nhân bị cọc băng xuyên thấu, đau nhức tận tâm can, buốt giá đến linh hồn. Không còn đường sống, mà cũng không chết được, phải cam chịu gặm nhấm nổi đau dằn vặt cấu xé bản thân mình!
Ma lực nghịch vận, Thất tinh Thủy hệ Ma pháp Băng Ngục Hàn Lam!
Tiếng người rên rĩ đau đớn vang vọng khắp không trung. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, nhân thủ của Thanh Lôi Chế Tài đoàn liền dư lại chưa quá ngàn người, nhưng không kẻ nào có thể thốt nên lời, chỉ tại bởi một tràng huyết tinh thảm liệt trước mắt. Một tràng địa ngục ác cảnh mà vĩnh viễn bọn họ không bao giờ quên!
Tất cả đều đang đắm mình trong kinh hãi, mê muội trong khủng hoảng, chìm sâu vào địa ngục trần gian mà không hề phát hiện, ở tại trên cao có hai bóng đen đang lạnh lùng quan sát tất cả.
"Đầu tiên là Đấu khí, đến bây giờ Ma lực nó cũng đã Nghịch vận!" A Khắc Tây trầm giọng: "Xem ra, chúng ta đã sai lầm khi chỉ cho đứa nhỏ này pháp môn kia quá sớm, cái phương pháp Ngịch vận này, đúng ra phải tới cảnh giới Thất tinh mới có thể sử dụng. Vậy mà bây giờ lại liều mạng dùng như thế, tuy miễn cưỡng giúp nó bước chân vào lĩnh vực Thất tinh, nhưng cũng là biện pháp tự hại đến bản thân mình, sẽ tạo thành thương tổn hầu như không thể chữa khỏi, ài, tiến cảnh về sau, tuyệt đối là không thể rồi! Lão già ngươi sao còn ngồi yên ở đây mà không lý đến?"
Tạp Lỗ Tư cười nhạt: "Nếu không phải chúng ta sớm truyền Nghịch Vận pháp môn, chẳng phải giờ nhóc con kia đã bại rồi hay sao. Lúc đó có muốn sống cũng là hi vọng xa vời, đúng không! Còn về thương tổn do công pháp mang lại, ta thật ra không hề lo lắng, bởi vì ta thừa biết, ngươi sẽ có biện pháp giải quyết ổn thỏa!"
Nguồn tại http://Truyện FULLA Khắc Tây nghe mà cả giận: "Ngươi quả thật đã có chủ ý với ta? Ta tuy có được một viên Ma dược có thể trị khỏi tác dụng phụ của công pháp này đánh lên Khí hải huyệt, lại khiến kinh mạch đấu khí của nó cũng sẽ có hội khôi phục hoàn toàn. Nhờ đó còn có thể mở rộng thêm, dung hợp được ma khí phản phệ thương tổn đến cơ thể do quá trình cưỡng ép sử dụng sinh ra, có thể nói là Thánh đan Thần dược. Nhưng nguyên liệu chế tạo nó bây giờ trên Khung Võ đại lục làm gì còn tồn tại nữa! Ta cũng chỉ có một viên, để dành cho Tạp Lỵ Tạp, muốn ta vô duyên vô cớ đưa cho tiểu tử kia ư, không có cửa đâu!"
"Bạn già à, sự tình trên thế gian này, có cái gì làm mà không nhận được chỗ tốt chứ?" Tạp Lỗ Tư cười nhạt: "Đại lục Lam Thương hiện nay, ba thế lực lớn đã chia làm thế chân vạc. Ta vốn thân cận với Chiến Thần điện, mà ngươi, lại dựa vào Hắc Ám giáo đình, có hai thế lực này, chúng ta đều bình chân như vại. Nhưng chỉ có một bọn khiến ta gai mắt khó chịu không cam tâm, chính là cái bọn chiếm lấy những tài nguyên lớn nhất, tham lam cướp đoạt mọi thứ, là cái bọn suốt ngày giả thần giả quỉ Quan Minh giáo đình."
A Khắc Tây lạnh nhạt: "Ai nói là ta dựa dẫm vào Hắc Ám giáo đình? Để rồi chịu khuất phục, ẩn núp dưới dâm uy của gia hỏa Đan Tát Đốn đê tiện kia? Ta và bọn chúng không có quan hệ, đừng có đem bọn tôm tép nhát gan, nhu nhược, sợ tên kia đến rắm cũng không dám phát mà đánh đồng với ta!"
"Có nói gì đi nữa, ngươi cuối cùng vẫn là thành viên của bọn họ, còn từng làm Tà Ma trưởng lão của Hắc Ám giáo đình, cho dù là chuyện cũ một ngàn năm trước, nhưng đến bây giờ vẫn không tới mức trở giáo đánh ngược lại chứ! Mà bọn họ xung đột với Quang Minh giáo đình cũng đã hơn hai ngàn năm, không ngừng minh tranh ám đấu, tuy vẫn còn một tầng cực hạn chưa thể phá vỡ, nhưng đã là thế thủy hỏa bất dung. Ta và ngươi đều biết, rồi sẽ đến một ngày mâu thuẫn lớn phát sinh, châm ngòi cho đại chiến! Ngươi nói có phải không?"
"Ngươi cuối cùng là muốn gì?"
Tạp Lỗ Tư thản nhiên: "Ta nghĩ, tên tiểu tử kia có thiên phú thật đáng sợ, mà với việc trước mắt, rõ ràng nó có đại thù không chết không thôi với Quang Minh Giáo Đình. Bây giờ chỉ cần làm sao cho nó thuận lợi đột phá được tâm ma, trị tuyệt nọc phản phệ do Nghịch Vận công pháp mang lại. Như thế, nó chắc chắn sẽ tiến vào cảnh giới Tinh Vực chí cường giả! Rồi lại để nó ẩn thân tu luyện một trăm năm. Đến một ngày, lão bất tử Tát Đốn sẽ phải đau đầu khi lại xuất hiện thêm một kẻ địch cường đại khiến cho hắn phải e ngại, khiếp sợ. Hồng Y Giáo Chủ ư, Tinh vực cửu tinh Thần Sứ ư?! Lấy cá tính nóng như lửa đốt của thằng nhóc kia, cần gì chúng ta xuất đầu lộ diện, cũng sẽ tự tìm đến lão để gây nên một màn long trời lở đất. Mà muốn như vậy thì phải đầu tư ngay từ bây giờ! Xem như chúng ta đang làm một cuộc mua bán đi a!"
"Ý ngươi định đem hắn làm tốt thí. Phá rối và kích động gây xung đột với Quang Minh giáo đình?"
"Không gió không sóng tự nhiên sẽ yên tĩnh rồi! Làm sao mà khuấy động được đầm sâu nước cả chứ. Dựa vào tình thế hiện tại, không cần ngươi và ta phải hoa ngôn xảo ngữ, tiểu tử kia cũng đã có lựa chọn của nó rồi! Tuy được phong làm Bạch Y giáo chủ, cũng không thể thay đổi được cục diện cuối cùng. Hận ý và sát ý vẫn ngùn ngụt mãnh liệt trong con người nó, hà, có đánh chết tên Tát Đốn cũng không nghĩ mình vô tình lại tạo nên một địch nhân đáng sợ như vậy a!"
"Nói nhảm, buồn cười! Cho là sau này thằng nhóc kia thuận lợi tiến vào Tinh vực, cùng lắm chỉ đánh ngang tay với Thần Sứ của Giáo đình. Mà chỉ cần hai tên Thần Sứ xuất thủ, cũng đủ khiến nó thi cốt vô tồn, tư cách gì đối đầu cùng Tát Đốn, đừng nói làm lay động hay suy chuyển căn cơ của toàn bộ Quang Minh giáo đình!"
"Bạn già, ngươi cứ nhìn tình hình phía dưới xem, Lục tinh thôi đó, mà cũng chỉ có một người, ngay tại Thánh địa của Quang Minh Giáo đình, lấy máu tươi mà vẽ ra địa ngục trần thế, dũng khí vậy, quyết tâm vậy, ngươi xem trên đời này được bao nhiêu kẻ? Nhớ xưa kia, khi ta và ngươi cùng niên kỷ với nó bây giờ, có dám làm ra những chuyện kinh thiên động địa như hôm nay không?" Tạp Lỗ Tư lại cười nhạt: "Ta dám nói một câu, chỉ cần thằng nhỏ đó đột phá được tâm ma điên cuồng, tương lai của nó, nhất định sẽ không khiến ta và ngươi thất vọng. Cứ chờ xem!"
A Khắc Tây nhất thời lâm vào trầm tư!
Trên chiến trường lúc này máu bùn nhoe nhoét, chi chít những cọc băng nhọn mọc thành rừng rậm giá lạnh, bê bết huyết tinh, chẳng khác gì một lò sát sinh, một lò xay thịt. Đến bây giờ kẻ chết kẻ vẫn còn trọng thương ngắc ngoải, tiếng rên rỉ thấu trời, mùi hôi thối của phân, nước tiểu, cũng những trận nôn mửa nồng nặc khắp nơi! Trong quân doanh bây giờ như đang có đại dịch truyền nhiễm lan tràn! Ghê sợ không thôi!
Mà lẳng lặng đứng chính giữa bãi huyết nhục lẫn lộn đó, thiếu niên vẫn lạnh đạm nhìn tất cả xung quanh, khóe miệng khẽ cong lên đầy vẻ nhấm nháp, hưởng thụ vô cùng yêu dị! Tựa hồ như ác ma từ dị giới tới đây, lấy đau đớn thống khổ làm thức ăn, lấy sợ hãi kinh hoàng làm thức uống!
Thanh Lôi Chế Tài Đoàn, chia làm ba đội mỗi đội một ngàn người, hợp lại cũng ba ngàn có dư, liên thủ đối phó một gã thiến niêu đơn thân độc mã, mà hiện giờ quân vong phân nữa, bại trận thối lui! Là một chiến quả cực kỳ vô lý. Mà dường như thế vẫn còn chưa dứt, trận chiến vẫn tiếp tục diễn ra, như vậy, rốt cuộc sẽ còn có bao nhiêu người tử vong nữa đây?
Lấy máu tô vẻ chiến công, thực lực thâm sâu khó lường. Thiếu niên kia quả thực đã làm cho chiến ý của bọn chúng hoàn toàn tan nát như bọt biển!
Trong khi bọn binh sĩ không ngừng lui lại phía sau, Dịch Vân đã một lần nữa vung lên ma binh. Lập tức rừng gai băng giá oang oang nát vụn. Mấy trăm binh sĩ cùng với vô số những cọc băng dưới kình khí tuyệt luân đã bị chấn cho thành bụi nước!
Tút Ma Ma lúc này ở bên ngoài đã tuốt kiếm xông vào, một thân Thủy Đấu khí lam nhạt không chút bảo lưu phóng ra cuồn cuộn. Băng Ngục Hàn Lam và Kiên Băng Đống Thổ tựa hồ không chút trở ngại đối với hắn, chỉ thấy Tút Ma Ma nghiêng người một thoáng, lập tức một kiếm cuồng lãng đã chém ra!
"Ta thừa nhận, lúc đầu đã có chút coi thường thực lực của ngươi. Nhưng ngươi cũng đã vô tình để lộ ra ma pháp trận làm tê liệt cước bộ ở dưới đất rồi! Bởi như thế đã khiến chút cố kỵ lo ngại của bản Đoàn trưởng mất đi a. Xuống địa ngục mà ăn năn hối lỗi sai lầm ngu ngốc của ngươi! Tiểu tử, chết đi...!"
Tút Ma Ma rống giận, phẫn nộ phi thường. Cái tâm dè dặt hay tính toán và đánh giá sai lầm thực lực của địch thủ đã khiến hắn trả giá. Chỉ trong tích tắc nửa canh giờ thôi, toàn quân ba ngàn người của hắn nửa chết nửa bị thương, mà toàn là trọng thương sắp chết. Mà hơn một nửa binh sĩ trong quân đoàn này đều do tự tay hắn tiêu tốn hết mấy chục năm tâm huyết mới tài bồi được, độ trung thành là không thể bàn cãi.
Bây giờ với xấp xỉ nghìn người như thế, Thanh Lôi Chế Tài Đoàn chỉ còn là tồn tại trên danh nghĩa mà thôi. Hắn đang rất hối hận vì sao mình không sớm ra tay, rất hối hận vì sao lại ăn chắc mặc bền không đúng chỗ. Nỗi phẫn hận đó càng lúc càng không thể kiềm chế, hắn thề không đem tên khốn kiếp trước mặt kia bằm thây cho chó ăn hắn không làm người! Mặc kệ cái gì là thủ đoạn, cái gì là danh tiếng!
Nhanh như sét đánh ngang mày, uy áp của Thất tinh cao giai đã tràn tới. Cùng lúc tam phẩm Ma binh trong tay hắn toàn lực chém ra với khí thế lôi đình áp vạn quân.
Phần Kiếp Tử Diễm điên cuồng xoáy lên, mãnh liệt vận chuyển, khiến cho Đấu khí của Dịch Vân được đẩy lên cực hạn của Nghịch Vận công pháp, xoay tít thân mình, kiếm trên tay hắn rừng rực ánh lửa màu tím sẫm cường ngạnh đón đỡ một chém của Tút Ma Ma.
Choeng choeng! Ầm ầm...! Phụt!
Như sấm nổ giữa trời quang, từng đạo âm thanh vang lên, chỉ thấy Dịch Vân toàn thân cứng đờ như bị sét đánh văng tuốt ra xa. Miệng phún ra những búng máu lớn, từ thất khiếu từng dòng huyết hồng rỉ ra không ngớt! Thân hình tơi bời như lá giữa cuồng phong, thuyền nan gặp bão tố. Tử quang vốn lưu chuyển quanh người đã biến mất tăm tích, hộ thân Đấu khí của hắn đã hoàn toàn bị chấn nát ra tương. Từ lúc khai chiến đến nay, đây là lần mang thương tổn lớn nhất đến cho hắn!
"Đây là thực lực của Thất tinh cao giai Võ Tước? Đáng sợ thật! Dù ta đã đem đấu khí nghịch vận tối đa cũng không đỡ nổi một đòn của hắn. Chênh lệch cả giai vị quả là không thể san lấp một cách đơn giản a! Đáng tiếc, Nghịch Vận công pháp đã đến giới hạn cuối cùng rồi, ta tuy cố gắng hết mức, cũng không thể tiếp tục nâng cao chiến lực được nữa a!"
Trong khoảnh khắc bắn ngược ra phía sau đó, Dịch Vân tận dụng cơ hội cấp bách điều tức, lại thầm tính toán so đo thực lực đôi bên! Hắn tuy chấn kinh nhưng lại chẳng thấy sợ hãi chút nào!
Mà đối diện, Tút Ma Ma mặt mày xanh xám lại, không hề vì một kích đánh trọng thương đối thủ mà vui mừng, mà ngược lại, hơn ai hết hắn lấy làm kinh hãi cực độ!
"Làm sao có thể chứ? Rõ ràng thực lực lúc đầu của hắn là Lục tinh đỉnh phong, sau tuy xuất ra kiếm pháp vô danh kì quặc có uy lực Thất tinh mà đánh chết một ngàn quân Thanh Lôi, đã kỳ quái vô cùng. Bây giờ lại dám ương ngạnh đỡ một kiếm toàn lực của ta chỉ trọng thương không chết, chí ít cũng phải Thất tinh trung giai a?"
Lực lượng của Thất tinh trung giai lại xuất hiện trên người một tên Lục tinh đỉnh phong? Dù chỉ trong chớp mắt rồi tiêu tán, cũng đủ khiến Tut Ma Ma tâm thần kịch chấn, càng nghĩ càng kinh hãi, càng sợ khiếp người.
Trong đầu hắn lúc này như có một âm thanh thúc giục. "Hắn là một tên điên đáng sợ đó, là võ giả trời sinh đó, là thiên tài kinh khủng vô cùng, cần phải nhanh chóng kết thúc trận đánh này, phải nhanh chóng giết chết hắn đi!"
"Mau giết, mau giết...giết càng nhanh càng tốt!" Ma Pháp Quân Đoàn lập tức nghe lệnh ta: "Lập tức giết chết hắn, truy giết bằng được hắn cho ta! Lập tức chấp hành!" Tút Ma Ma điên cuồng hét lên hạ lệnh, cùng lúc thân hình hắn như đạn bắn khỏi nòng, nhắm hướng thiếu niên vẫn đang quay cuồng liên tục trên không trung kia, gấp rút truy sát!
Lúc bây giờ hắn không làm sao hiểu được cảm xúc của mình, chỉ biết tuyệt không thể cho địch nhân nguy hiểm này một cơ hội sống còn, tuyệt không thể để mình mắc thêm một lỗi lầm nào nữa. Cần phải nhanh chóng đánh chết Dịch Vân, dù có phải bồi táng theo cả quân đoàn của hắn!
"Giết chết hắn lập tức! Giết ngay không từ bất cứ thủ đoạn nào!" mệnh lệnh cuối cùng của Thanh Lôi Chế Tài Đoàn đã ban ra như thế!