Phía Đông của đại lục Khung Vũ, trong rừng rậm cách biên giới của đế quốc Lam Hải vài dặm, Tạp Lỗ Tư đứng nhìn tòa thành lớn Lâm Hải ở phía xa. Tòa thành có hình dáng bên ngoài hoàn toàn khác biệt với những thành trấn trên lục địa. Nó có sáu cạnh, tầng tầng lớp lớp từ trong ra ngoài chia làm mấy chục khu vực, kéo dài hơn trăm dặm ở ven biển. Trên toàn bộ đại lục to lớn cũng chỉ có nơi này mới có thể nhìn thấy được kiến trúc kỳ lạ như vậy. Đây chính là trại Thánh quang, mục đích của chuyến đi này của bọn họ."
"Đã qua hơn nghìn năm kể từ lần cuối cùng tới đây, vẫn là cấu tạo hình dáng kỳ quái như vậy, nhìn thế nào cũng không thuận mắt." Tạp Lỗ Tư nheo mắt lại, lầm bầm.
-Lũ Hắc y nhân trong miệng của tiểu tử kia, Thanh Lôi chế tài đoàn đúng là ở trong này, còn vừa vặn đóng quân bên ngoài Thánh quang trại. Hắn đã thuận lợi lẻn vào, chỉ không biết cuối cùng là chuyện tốt hay chuyện xấu.
- Nghe ngươi nói thì hình như người cực kỳ không hy vọng kẻ thù của hắn ở chỗ này. Lo lắng cho sự an nguy của hắn hay là còn có tính toán khác?" A Khắc Tây hỏi.
Text được lấy tại Truyện FULLTạp Lỗ Tư im lặng, lắc lắc đầu, khuôn mặt không có biểu tình gì nhìn một gã nam tử đang tê liệt ngã ở dưới chân.
- Ngươi định làm gì?!
Nam tử nhìn thấy ánh mắt không có chút ý tốt nào của Tạp Lỗ Tư liền kinh hoàng kêu lên:
-Toàn bộ những gì ta biết đều đã nói hết. Gã thiếu niên kia đã đáp ứng tha cho ta một mạng rồi mà!
Hắn là thủ vệ tuần sát bên ngoài trại Thánh quang. Vừa rồi sau khi bị Dịch Vân cắt đứt hai chân mới ép hỏi được nơi đóng quân của Thanh Lôi chế tài đoàn. Sau đó Dịch Vân cũng không giết hắn, chỉ coi hắn như không khí bỏ qua một bên còn bản thân thì lập tức lẳng lặng đột nhập vào.
Hừ! A Khắc Tây hừ lạnh một tiếng, không thấy hắn có bất kỳ động tác nào nhưng toàn thân tên nam tử kia đột nhiên đen lại, giống như bị trúng độc, máu thịt cả người nhanh chóng bị ăn mòn, chỉ trong chốc lát liền lập tức hóa thành một bãi máu loãng màu đen, ngay cả kêu cũng không kịp kêu lấy một tiếng, chết cực kỳ thê thảm.
- Đáng chết mà không giết cũng là một tội. Đạo lý đơn giản thế mà tên tiểu tử kia vẫn không rõ ràng. Người này đã nhìn thấy khuôn mặt của hắn, phải giết mới là vương đạo a! A Khắc Tây giống như làm một việc nhỏ không đáng kể, lạnh nhạt nói.
- Dịch Vân đã đi vào. Lấy thực lực hiện nay của hắn, xác suất thành công cũng không cao. Vừa rồi ta muốn ra tay giúp đỡ, vì sao ngươi lại ngăn cản?
- Thanh Lôi chế tài đoàn, mới nghe qua thì đã có cảm giác quen tai, cuối cùng vừa rồi cũng nhớ ra. A Khắc Tây trầm giọng nói:
- Đây chính là đội quân mà hơn sáu trăm năm trước Hi Đồ Ân tự tay thành lập. Hắn từng là quan chỉ huy cao nhất của quân đoàn này. Chỉ không biết tại sao bây giờ lại trở thành quân đoàn cấp hai, không cao cũng không thấp của Quang Minh giáo đình.
-Hi Đồ Ân? Cái tên hỗn trướng không biết tốt xấu?
Tạp Lỗ Tư có chút kinh ngạc khó hiểu:
- Cứ cho là như thế đi, nhưng vậy thì sao? Vừa rồi ta đã nhìn qua, bên trong nơi đóng quân của Thanh Lôi đoàn cũng không có cường giả quá mạnh. Hi Đồ Ân tất nhiên không ở trong đó, nên sẽ không ảnh hưởng gì đến hành động cứu người của tiểu tử kia chứ.
- Điều ta lo lắng là sau khi hắn tìm được người thì làm thế nào có thể mang bọn họ đi ra. Lấy năng lực bây giờ của hắn thì việc này khó khăn rất lớn. Ta cũng thấy không ổn cho nên mới có ý nghĩ ra tay giúp đỡ.
- Sai rồi! Mấu chốt cũng không ở chỗ này!
A Khắc Tây lắc đầu nói:
- Ngươi không biết rồi. Hi Đồ Ân cũng giống như ta, đều am hiểu sâu về ma dược học và kỹ năng luyện dược (chế thuốc). Mặc dù không bằng ta nhưng cũng có thể đứng ở trong năm vị trí đầu trên toàn bộ đại lục. Nếu ta đoán không lầm mà nói, ngươi tốt nhất nên sớm chuẩn bị. Bởi vì tiểu tử kia lần này hẳn là xôi hỏng bỏng không a. Nếu hắn không tiếp nhận được sự thật này, muốn đồng quy vu tận (liều mạng chết chung) với kẻ địch thì người hãy mạnh mẽ cưỡng bức mà mang hắn đi!
Một góc phía ngoài Thánh quang trại, nơi đóng quân của Thanh Lôi chế tài đoàn.
- Lão đại, đã điều tra xong chưa? Trốn sau khu quân doanh (doanh trại của quân đội) bằng đá, Dịch Vân cẩn thận hỏi.
- Đều rõ ràng hết rồi!
Môn La cười nói:
- Ta còn tưởng rằng thánh địa của Quang Minh giáo đình hẳn là cao thủ như mây, phòng vệ sâm nghiêm mới đúng. Không ngờ rằng ở đây tuy nhiều quân sĩ những lại không có cường giả chân chính. Nên coi là chuyện may mắn đó nha!
- Lão Đại, nói trọng tâm đi!
- Nơi đóng quân này tổng cộng khoảng hơn ba nghìn người. Cấp bậc hầu hết đều từ Tam tinh trở lên, mà Tam tinh giai vị là đa số. Những cấp cao hơn giảm dần. Cấp bậc Lục tinh có hơn ba mươi người. Thất tinh Tước cấp có khoảng mười người. Tất cả đều là Thất tinh sơ giai. Mà người mạnh nhất cấp Thất tinh cao giai, vẻn vẹn chỉ có một người. Không nghi ngờ gì nữa, hắn hẳn là quân đoàn trưởng tối cao của quân đoàn này! Môn La lẩm nhẩm.
- Cường giả Thất tinh Tước cấp có gần mười người, mạnh nhất là trình độ Thất tinh cao giai. Nếu để cho bọn họ tập trung một chỗ mà nói, thì dù Cầu Cầu ra tay cũng không có cách nào kết thúc chiến đấu trong thời gian ngắn được. Tình hình cũng không lạc quan như tưởng tượng! Dịch Vân khẽ thì thầm.
- Đúng là như vậy! Nhưng cũng không đến nỗi quá tệ. Ngươi hẳn là cũng không ngốc đến mức đối kháng trực tiếp với bọn họ chứ? Phương pháp chiến đấu triệt hạ từng người một, ngươi hẳn là làm rất dễ dàng mới đúng!
- Phương thức chiến đấu trước kia căn bản là không thể thực hiện ở lúc này được!
Dịch Vân lắc đầu:
- Nơi này chỉ là một trong ba mươi sáu khu của trại Thánh Quang, có thể coi là một khu nhỏ bé không đáng kể. Tạp Lỗ Tư từng nhắc nhở qua. Hiện giờ ở trong Thánh địa có ít nhất là sáu gã Hồng Y giáo chủ ở đó. Chúng ta tuyệt đối không thể khiến cho bọn hắn chú ý, chỉ có thể thật cẩn thận. Muốn mạnh mẽ xông vào, thậm chí là khai chiến là điều không thể thực hiện được!
- Sao ta lại quên chuyện này nhỉ?!
Môn La bắt đầu đau đầu:
- Vũ lực không được, vậy thì phải làm thế nào để tìm ra những đứa trẻ ngày trước của trấn Ái Đạt đây? Gần ba trăm hài tử a! Tạp Lỗ Tư cùng A Khắc Tây kia cũng thật là… Bọn họ rõ ràng là có thừa khả năng nhưng lại không chịu giúp! Đây không phải là đang làm khó dễ ngươi hay sao?
- Đây là chuyện của bộ tộc Tư Đạt Đặc chúng ta, thật không hy vọng có quá nhiều người nhúng tay vào. Bởi vì món nợ nhân tình này sẽ không dễ mà trả hết. Huống chi trại Thánh Quang chính là nơi tập trung quân lớn nhất trên địa lục của Quang Minh giáo đình. Tạp Lỗ Tư cũng đã nói rõ, bọn họ tuyệt đối không hy vọng chính thức khai chiến với giáo đình. Quyết định như vậy ta cũng có thể hiểu được.
- Nhờ người không bằng nhờ mình. Không kể thế nào, bước đầu tiên cứ tìm được Hán Khắc rồi nói tiếp!
Dịch Vân lạnh gọng nói:
-Tháp Cát Nhĩ từng sơ hở nói ra, Hán Khắc là huyết mạch của Tư Đạt Đặc, một trong những đối tượng chú ý quan trọng của bọn họ. Trong toàn bộ doanh địa này, có thể biết rõ hắn ở đâu hẳn là cũng chỉ có một người mà thôi. Cứ trực tiếp đến hỏi hắn đi.
- Ý của người là?
- Mặc kệ là danh hiệu vang dội thế nào, tiếng tăm có cao bao nhiêu thì đối với ta mà nói, quân đoàn này cũng chỉ là bọn giặc cướp giết người đoạt bảo mà thôi. Mục tiêu của ta đương nhiên là thủ lĩnh của đám giặc!
Nhìn chính xác vị trí thủ vệ của từng trạm canh, Dịch Vân nhanh chóng đề tụ pháp lực, trong nháy mắt ẩn mình kín đáo chạy vào sâu bên trong nơi đóng quân.
Cùng lúc đó…
Ngoại ô Kỹ Vũ thành, nơi dừng chân tạm thời của gia tộc Kiệt Nặc Tư.
- Gia tộc Lam Duy nhĩ đến tột cùng là đang giở trò quỷ gì? Sao lại đưa ra loại yêu cầu này! Thật không thể tưởng tượng được!
Trong phòng lớn, hơn mười vị trưởng lão bí mật tập hợp đủ, Cát Âu ngồi ở vị trí chính giữa, mặt đầy vẻ khó hiểu lên tiếng hỏi.
- Tộc trưởng!
Sau một lát im lặng, một tên trưởng lão suy nghĩ nói:
- Chuyện vừa rồi do trưởng lão đứng đầu Bối Cách có thực quyền trong gia tộc Lam Duy Nhĩ tự mình đề đạt. Việc này rất đáng để nghiên cứu đánh giá. Mà hắn hai ba lần nhắc nhở chúng ta không nên đem chuyện đó tiết lộ ra ngoài, đối tượng giấu giếm lại bao gồm cả bọn người cao tầng bên trong gia tộc hắn. Loại yêu cầu như thế thực sự hiếm thấy. Ta sợ rằng giao dịch này chắc không quan hệ tới gia tộc Lam Duy Nhĩ mà là do chính Bối Cách đưa ra quyết định mới đúng!