Trong sát na bốn đoàn quang cầu oanh động lên thân thể. Một đạo kim ảnh óng ánh vàng từ trong lòng Dịch Vân vọt ra, với tốc độ nhanh không thể tưởng chắn trước người hắn, dưới ánh mắt kinh hoàng của Tháp Cát Nhĩ, há toang cái mồm đỏ au như chậu máu to gấp chục lần thân của nó, một ngụm nuốt sạch toàn bộ những quang cầu đó.
Ma uy lẫm liệt vậy, uy năng cường đại thế, mà đối với con rắn nhỏ này dường như không chút ảnh hưởng!
"Rắn? Ma thú? Sao có thể nuốt gọn toàn bộ công kích ma pháp của ta, rốt cuộc nó là giống gì chứ?" Trước kết cục ngoài dự tính đó, Tháp Cát Nhĩ hoảng sợ mà thất thanh.
"Hí tê, hí tê tê" Cầu Cầu như vô cùng mỹ mãn no nê, với thân thể miễn dịch với ma pháp, lại còn xem năng lượng ma pháp giống như mỹ thực mà tham lam cắn nuốt, vừa rơi xuống đã ngóc đầu dậy hí lên rồi cực nhanh xông tới Tháp Cát Nhĩ lúc này đang trợn mắt há mồm ngây ngốc đứng đó.
Thân thể bé xíu là vậy, mà tốc độ lại nhanh đến khó tin, trong chớp mắt đã vụt tới bên người Tháp Cát Nhĩ, vừa định tấn công hắn thì đã nghe Dịch Vân đột ngột gầm lên: "Dừng lại, Cầu Cầu, hắn là của ta!"
Giận sôi trào máu huyết, hận buốt thấu tâm can, chỉ có máu tươi của kẻ thù mới có thể làm dịu đi nỗi đau, làm nguôi ngoai cái vận mệnh bi ai mà trả cho hắn một cái công đạo.
Đối mặt với đại thù diệt tộc gian khổ truy tìm bấy lâu, hắn tuyệt đối không mong muốn có ai nhúng tay vào cả, xá gì chuyện phải nghịch vận công pháp!
Cầu Cầu bởi giật mình mà thân thể khựng hẳn lại, Dịch Vân liền gấp gáp tung mình qua. Tử diễm yêu dị một lần nữa hừng lên, là kiếm mà cũng là lửa, Nộ Hỏa Tà Viêm rực rỡ, mãnh liệt chém tới tử địch trước mắt.
Oanh..h..h!
Một quả cầu chằng chịt ma văn bất ngờ hiện lên chắn trước Tháp Cát Nhĩ, đơn giản nhẹ nhàng đỡ lấy một kích như thiên hỏa giáng thế của Dịch Vân.
Ánh sáng màu vàng sẫm của viên cầu hơi lóe lên tỏa ra bốn phía rồi nhanh chóng tụ lại, hút lấy năng lượng từ hỏa diễm mà bồi bổ, liên tục bành trướng lên, khiến cho một đòn của Dịch Vân hoàn toàn tan biến trong khi nó không có chút tổn hại gì.
Dịch Vân thu kiếm dừng lại cách Tháp Cát Nhĩ chừng một thước lạnh lẽo nhìn Viên cầu lúc này phảng phất như một bức tường lớn ngăn cản đôi bên: "Địa hệ chung cực phòng ngự Ma Hộ Viên Trận!"
Tháp Cát Nhĩ thở ra một hơi nhẹ nhõm rồi cười to: "Không sai, là Địa Hệ Ma Hộ Trận, tuy khiến cho ma lực của ta cuối cùng phải tiêu hao toàn bộ, nhưng cũng đủ rồi. Cỡ như ngươi còn chưa phải là người có thể phá được!"
Địa Hệ ma pháp, thủ mạnh hơn công, ở giữa trong bát đại thuộc tính, giỏi nhất là về phòng thủ nguyên tố thuộc tính.
Mà Ma Hộ Viên Trận lại còn là trận pháp phòng ngự mạnh nhất trong Địa Hệ, không hạn chế cấp độ sử dụng, ngay cả nhất tinh pháp sư cũng có thể dùng được, nhưng khác biệt duy nhất là tùy theo tinh cấp nâng cao mà uy năng cũng được cường hóa theo gấp bội, và cũng vì thế nó lại hoàn toàn có thể chống đỡ được công kích cao hơn thực lực của bản thân người thi triển một giai.
Ở Ma đấu đại hội, đó cũng là tuyệt chiêu phòng ngự cực mạnh của Anna, đã khiến cho Ma Đa ngạc nhiên đành phải dùng toàn lực mới có thể phá vỡ được tấm chắn kiên cố này.
Huống gì Tháp Cát Nhĩ hiện nay có thực lực Thất tinh trung giai, xuất ra trận này cũng đồng nghĩa phát huy được uy năng của cao giai rồi, cho dù sử dụng nghich vận công pháp Dịch Vân bây giờ cũng không có khả năng đánh bại hắn.
"Thực lực của ngươi quả ngoài dự đoán của ta. Lại thêm Dị xà Ma thú này, chẳng trách vì sao mà Bố Lỗ Thác đại nhân coi trọng ngươi như vậy! Nhưng dù là thế, ngươi cũng không có khả năng tổn hại đến Ma Hộ Viên Trận của ta rồi." Tháp Cát Nhĩ cười to: "Tình thế bây giờ là ta không làm gì được ngươi, mà ngươi cũng chả đụng đến ta nỗi, thế nào, định cho cả hai cùng chết đói hay là khai mở thạch thất ra đây?"
Tháp Cát Nhĩ chắn ngay đại môn của thạch thất, chỉ cần hắn đứng đó, Dịch Vân muốn thoát cũng không được, mà muốn chờ hắn tiêu hao hết ma lực lại càng buồn cười, bất đồng lớn nhất của Địa Hệ Ma Hộ Trận so với ma pháp khác là chỉ cần không gặp công kích thì coi như không có tốn hao ma lực, là một trong những ưu thế của Ma pháp phòng ngự cực mạnh này, cho nên căn bản hắn không sợ gã thiếu niên này không chấp nhận đề nghị của hắn.
Dè đâu ngoài suy nghĩ của hắn, Dịch Vân vẫn thản nhiên cười, cắm ma binh xuống đất, hai tay hắn áp sát vào màn chắn bảo vệ của Ma pháp trận rồi liên miên như sóng vỗ, lực bài xích như có như không, từng đợt truyền tới. Lúc này trong Khí Hải, Thủy Hỏa song hệ ma pháp mạnh mẽ vận chuyển, khiến cho phạm vi một thước quanh thân hắn tạo thành một lồng không gian vô hình, mà bên trong đó, nguyên tố ma pháp lập tức biến mất, Địa Hệ Viên Ma Hộ Trận tưởng chừng như không thể phá vỡ kia, chớp mắt tan biến trong hư vô, tưởng chừng như chưa hề tồn tại.
Quỉ dị, quá quỉ dị, cả một quá trình diễn ra trong im lặng tuyệt đốt. Thần tích?
Thủy Hỏa ma pháp tương dung. Cấm ma không gian liền xuất hiện. Ma pháp thế gian hết chỗ dùng!
"Đây..Chuyện gì xảy ra cơ chứ..??" Tuyệt kĩ bảo mệnh áp rương, Địa Hệ Ma Hộ Trận cứ như vậy mà hôi yên phi diệt. Tháp Cát Nhĩ kinh hãi đến ngu ngốc.
Oanh..phọp.. bục bục..Phụt....
Chỉ thấy một quyền nặng như Thái Sơn trả lời lên phần ức của hắn, liền đó vang lên tiếng xương vỡ không ngừng, từng trận đau nhức rùng rùng kéo đến. Tháp Cát Nhĩ máu phun thành vòi, toàn thân xụi lơ muốn gục đương trường thì cần cổ hắn đã bị một bàn tay nóng như thép nung bóp chặt, bên tai vang lên một giọng nói cực kỳ vô cảm và băng lãnh: "Những hài tử Ái Đạt Trấn may mắn còn sống, bây giờ đang ở đâu?"
"Tát Nhĩ Đạt giáo chủ! Sao ngươi cứ làm khó dễ mà truy hỏi ta những chuyện xưa cũ như vậy chứ?"
"Họ của ta, KHÔNG PHẢI LÀ TÁT NHĨ ĐẠT!"
"?"
"Tư Đạt Đặc, Dịch Vân. Tư Đạt Đặc mới thật là họ của ta!" Dịch Vân lạnh lẽo cười khan, nghe không ra chút vui mừng nào, chỉ thấy toàn sương tuyết lạnh căm.
"Ngươi nói cái gì?" Tháp Cát Nhĩ há mồm thật to, thảng thốt nhìn vị Bạch Y Giáo Chủ tân nhậm mà thần tình tràn đầy vẻ khó tin.
"Kinh ngạc lắm ư?" Dịch Vân nghiến răng nghiến lợi: "Lúc trước Thanh Lôi Chế Tài Đoàn các ngươi tàn sát Ái Đạt Trấn, ta mới chín tuổi, trốn ở một bên mà chứng kiến toàn bộ, lời ngươi nói, thật giả thế nào, ta đây rõ nhất, chỉ có thành khẩn trả lời những vấn đề của ta mới là lựa chọn duy nhất của ngươi bây giờ!"
"Không thể nào! Không có khả năng! Khi đó Quân đoàn trưởng cùng với ta đã kiểm tra lại hiện trường mấy lần, còn ở lại Ái Đạt Trấn cả một ngày một đêm, tuyệt không ai có thể trốn thoát được linh giác bọn ta, huống chi chỉ là một thằng nhóc chín tuổi, làm sao tránh được liên thủ của hai người ta được chứ?" Tháp Cát Nhĩ vùng vẫy mãnh liệt, lớn tiếng rít gào.
Không thể phủ nhận, phương pháp bọn chúng làm lúc đó đã hết sức cẩn thận, gần như không một chút sơ hở, nếu không phải tồn tại một Môn La, Dịch Vân tuyệt đối không có cửa chạy thoát khỏi sự truy bắt của đám Hắc y nhân được. Chỉ có thể trách vận khí của bọn chúng quả thật đen như chó mực.
Là thiên ý sao?
Ai có thể trả lời!
Từ lúc niên thiếu non tơ được Phổ Tu Tư mang về Ải Đạt Trấn mà mạc danh kỳ diệu nhận được nghi thức tổ truyền của Tư Đạt Đặc nhất tộc, hay thậm chí một ngàn năm về trước khi Môn La tu luyện xui xẻo mà linh hồn bị phong bế vào trong Hồng Liên tổ khí, đã định trước hoàn cảnh bi thảm của Tháp Cát Nhĩ bây giờ?
"Rốt cuộc ngươi có muốn nói ra bọn họ bây giờ ở đâu không!?" Dịch Vân bắt đầu đã xuất hiện cảm giác không kiên nhẫn, dúi mạnh Tháp Cát Nhĩ lên vách động, lạnh giọng quát.
"Ha ha ha, té ra ngươi là kẻ là đã bị Lam Duy Nhĩ gia tộc từ bỏ, trước kia không tìm được tung tích cứ tưởng chết mất xác trong loạn chiến, thật là không ngờ.." Gặp phải đứa trẻ bị thất lạc cuối cùng của Tư Đạt Đặc nhất tộc, Tháp Cát Nhĩ tự biết hắn nhất định sẽ chết rồi, một sự thông vạn sự thông, hắn chẳng cần cầu xin tha thứ nữa, dữ tợn cười gằn: "Thân trong tay ngươi, ta biết chết chắc không có khả năng sống sót rồi. Muốn chém muốn giết cứ mặc tình, đừng hòng khai thác được gì ở ta!"
Dịch Vân cũng không tức giận, lạnh nhạt nói: "Không sai, ngươi, chết chắc rồi! Nhưng ngươi lầm to một điểm. Rơi vào tay ta, sống chết không phải do ngươi nữa, muốn chết ư, chỉ là hy vọng hão huyền a!"
Tháp Cát Nhĩ ngẩn ra, không hiểu dụng ý của hắn là gì, thì ngay lập tức, một cơn đau nhức từ trong tâm phế òa ra. Từng chuỗi vang vang nứt xương bạo cốt không ngừng xuất hiện, sau một khắc đồng hồ, khớp xương tứ chi từng cái đều bị bóp nát, cực độ đau đớn ngã sóng soài trên nền thạch động, toàn thân không còn khống chế được nữa.
"Bây giờ, có nguyện ý trả lời những vấn đề của ta không?" Dịch Vân mặt lạnh như sương, ánh mắt theo dõi hắn sít sao theo từng lời nói... Đừng nghĩ có thể cắn lưỡi tự sát, ta sẽ nhổ từng cái răng một xuống đó, tự chuốc thê thảm thêm mà thôi!"
"Ngươi cho rằng giết ta thì thần không hay quỉ không biết hay sao?" Tháp Cát Nhĩ như cũ vẫn cứng đầu: "Chỉ cần ta thất tung một ngày, Bố Lỗ Thác và Khoa Lạc Lý đại nhân khẳng định sẽ là những người đầu tiên nghi ngờ đến ngươi, ngươi tuyệt đối trốn không thoát đâu!"
Dịch Vân nghe chỉ nhướng mày, cũng không định nhẫn nại, trên tay vận lực, lập tức hoa huyết tung bắn đầy trời toàn bộ cánh tay, bả vai chớp mắt đã bị hắn xé xuống.
Cũng không thèm nhìn Tháp Cát Nhĩ nằm kêu cha gọi mẹ, hắn lộ ra một tia lãnh khốc tàn độc cùng một ít tiếu ý, lạnh lùng hỏi: "Bọn họ ở nơi nào?"
"Ta.. ta.. Họ..họ..." Chỉ một xíu do dự, chân trái lập tức bị tước rách ra, đau nhức khiến hắn chết đi sống lại, mà vừa trợn mắt ngất xỉu đã lại bị Dịch Vân làm cho tỉnh lại, bản thân hắn trước giờ có trải qua hoàn cảnh tuyệt vọng như thế đâu, từ lâu đã sợ đến vãi cả linh hồn.
"Bọn họ nơi nào?" Dịch Vân cầm lấy ma binh lúc này chỉ còn mỗi cái đùi phải tàn nhẫn nói: "Còn chần chừ, ta sẽ lấy hỏa diễm mà nướng chín cái chân còn lại này, sau đó sẽ tùng xẻo từng phân thịt một đút cho ngươi ăn, nếu như ngươi cứ mạnh miệng nữa, chuẩn bị mà nhai thịt bản thân mình đi."
"Sự tình đã đến mức này, ta rất hy vọng được làm như vậy, hoặc tiêu trừ một chút phẫn hận trong lòng, ngươi đau đớn ta đây ngọt ngào không thể tả, khát vọng được nhấm nháp sự đau khổ của ngươi đang đầy ắp trong ta đó, ngươi thật muốn cho ta hoàn thành tâm nguyện sao?" Nói đến đây, toàn thân thiếu niên toát ra một cổ khí thế điên cuồng dữ tợn, tròng mắt đỏ sậm lại, thần sắc nửa mê nửa tỉnh điên dại cười gằn, chẳng thể nghi ngờ tính chân thật trong lời nói đó được.
Tháp Cát Nhĩ lúc này toàn thân là máu đẫm với phân lỏng nồng nặc vừa khóc vừa hô: "Bọn họ..Bọn họ...hiện ở bên trong Thánh Quang Tắc."
"Thánh Quang Trại?" Khẩn cấp lắc mạnh cổ Tháp Cát Nhĩ, Dịch Vân trầm giọng hỏi tiếp: "Nam đồng huyết mạch Tư Đạt Đặc trước kia các ngươi đem uy hiếp Phổ Tu Tư, Hán Khắc, hắn cũng ở bên trong sao? Còn sống không?"
"Hán Khắc mà chúng ta đặc biệt quan tâm đó đúng là có. Hắn cũng đang ở cùng với tất cả bọn hài tử Ái Đạt Trấn, đó là tất cả những gì ta biết rồi." đau buốt mà co giật, tinh thần tuyệt vọng hoàn toàn, Tháp Cát Nhĩ gần như vừa la khóc vừa gào lên, hắn đã gặp phải ám ảnh lớn nhất cuộc đời mình, Ác ma lãnh huyết thiếu niên, lúc này chỉ hy vọng làm sao để vĩnh viễn sẽ không bao giờ nhìn thấy hắn nữa.
Trầm ngâm trong chốc lát, Dịch Vân lạnh lùng: "Ta đã hỏi còn dám nói láo sao, ngươi lần này huyên thuyên không ngừng như vậy, hẳn có giấu diếm điều gì, nhưng ta chỉ muốn xác nhận Hán Khắc và những hài tử kia còn sống là đủ lắm rồi, ngoài ra còn có việc này, không phải là bọn hắn phải ở cùng với Thanh Lôi Chế Tài Đoàn như lời ngươi nói sao?"
"Đúng là nửa tháng trước khi được triệu hồi về Kỳ Võ thành, Ta và Thanh Lôi Quân đều đóng ở Thánh Quang Tắc để chỉnh đốn và huấn luyện."
"Vấn đề cuối cùng." Dịch Vân thả Tháp Cát Nhĩ xuống: "Theo lời ngươi, đồ sát Ải Đạt Trấn là do Khoa Lạc Lý ra lệnh, nhưng Bố Lỗ Thác lại không biết, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?" xem tại TruyenFull.vn
Bố Lỗ Thác là Hồng Y đại giáo chủ, thần chức cực cao, trong khi Khoa Lý Lạc chỉ là Bạch Y giáo chủ, địa vị trong Giáo đình tương tự như mây trời so với bùn đất, quyền lực không thể so sánh được, mà theo lời của Tháp Cát Nhĩ kể lúc trước, quả thực khiến Dịch Vân khó mà hiểu được.
Hiện tại dưới từng câu chữ ngắt quãng của Tháp Cát Nhĩ, cuối cùng hắn cũng hiểu ra. Trận tàn sát ở Ái Đạt Trấn, đối với Quang Minh Giáo Đình mà nói, thật sự là một hành động quân sự hoàn toàn thất bại.
Một thế gia muôn đời truyền thừa luyện khí, Tư Đạt Đặc gia tộc. Từ quá khứ xa xôi về trước đã luyện tạo ra rất nhiều cao giai vũ khí. Những ma binh này phần lớn đều mang thuộc tính Hỏa. Vậy mà hiện nay, một chút tung tích cũng không còn. Phương pháp luyện ra Thứ Thần khí, cái tạo nên thực lực gia tộc, cũng như mỏ dị bảo hỏa chúc, chẳng có ai nắm giữ.
Cho đến khi Phổ Tu Tư đem ra Thứ thần binh kia, Khoa Lạc Lý đích thân xem xét, nhận định đây là cực phẩm ma binh luyện tạo dưới sự phụ trợ của Hỏa hệ Phách Thạch, liền tự mình suy diễn mà khởi xướng lên trận đại đồ sát kia.
Chỉ không ngờ tới bố cục kín đáo cẩn mật là vậy, điều động hơn ngàn thành viên Thanh Lôi Chế Tài Đoàn, chỉ có thể đoạt được một tam phẩm sơ giai ma binh cùng một khối Hỏa Hệ Phách Thạch lớn bằng nắm tay trẻ con.
Khiến cho lão tức giận bốc đồng, hạ lệnh đồ tể đầy lãnh huyết, giết sạch không chừa một ai, cũng mặc kệ đó là thế gia truyền thừa từ xa xưa. Hành động lớn thế, kết quả thu được như thế nếu để lọt ra thì dù Khoa Lý Lạc có là Bạch Y Giáo Chủ cũng không thể đảm đương nổi tội.
Tất yếu Giáo đình nhất định sẽ đem bọn họ ra để hạ hỏa cơn giận của công chúng.
Bởi vậy, Khoa Lạc Lý hạ lệnh, toàn bộ thành viên Thanh Lôi Chế Tài Đoàn cũng đồng ý giấu kín bịt tin, bởi dù sao, lệnh trên ban xuống, họ chính là kẻ thi hành hành động huyết tinh này, nếu có lộ ra, bọn họ cũng không được yên ổn gì, cho nên quyết định này đối với lão và Thanh Lôi Chế Tài Đoàn, có lẽ là lựa chọn tốt nhất rồi.
"Nói vậy, chuyện này trừ Khoa Lạc Lý cùng Thanh Lôi Chế Tài Đoàn bọn ngươi ra, Quang Minh Giáo Đình không có người nào biết nữa?"
"Khục..Phải là như vậy.. Không sai..."
Hỏi gì nói nấy, Dịch Vân có thỏa mãn hay không?
Cảm giác được cần cổ đang bị kéo lên, Tháp Cát Nhĩ rên rĩ thều thào: "Trước khi tiếp nhận mệnh lệnh hôm ấy, Khoa Lạc Lý giáo chủ từng nói đã có một vị Thần sử đại nhân gật đầu chấp thuận, muốn bọn ta cứ phóng tay mà làm, hơn nữa để đảm bảo không để lộ phong thanh ra ngoài, lệnh xuống tuyệt đối không để người nào sống sót, chúng ta chỉ biết tuân theo. Còn vị Thần sử đại nhân kia tột cùng là ai, ta hoàn toàn không biết thật mà!"
Thảm án nơi trấn nhỏ kia, không ngờ lại có cả Thần sử cường giả ẩn mặt phía sau, quả thật là điều không được nghĩ đến, không chỉ Dịch Vân ngây ra mà cả Tạp Lỗ Tư cùng A Khắc Tây ẩn náu bên ngoài nghe trộm cũng vô cùng kinh ngạc.
Sau một hồi trầm ngâm trước chuyện ngoài ý nghĩ này, Dịch Vân rốt cuộc khẽ cười: "Ta biết rồi! Gã Thần sử đó, ta sẽ tìm Khoa Lạc Lý mà hỏi, đa tạ ngươi hợp tác, theo ước định, tiễn ngươi đi trước vậy!"
Âm vừa dứt, một luồng Liệt Diễm tím sẫm phừng phừng bốc lên, dọc theo thân Tháp Cát Nhĩ chậm rãi cắn nuốt, thiêu đốt.
Tử Viêm yêu dị khôn cùng, không chỉ thiêu thân thể, mà xâm nhập vào Khí Hải huyệt, theo kỳ kinh bát mạch đốt khắp cơ thể cùng máu huyết, khiến cho từng tiếng gào thét thê lương không ngớt vang vọng trong gian thạch thất, tứ chi đã đứt đoạn, xương hàm cũng đã tháo rớt ra khiến Tháp Cát Nhĩ muốn tự tử một cách đơn giản nhất cũng không được, chỉ giống như lũ giòi bọ dưới đất mà rùng mình co giật từng cơn, tiếp tục cảm nhận nổi đau khổ phế liệt tâm can này.
Dịch Vân hàn quang đầy mắt nhìn hắn chống chọi với cơn đau. Không chút đồng tình mà chỉ đầy thống khoái, không phải y đang đền tội hay sao?
"Còn Khoa Lạc Lý và lũ Thanh Lôi Chế Tài Đoàn nữa, cảnh ngộ của ngươi bây giờ cũng chỉ là khúc nhạc dạo đầu thôi, còn phải cảm ơn ta nhân từ, cho ngươi chết thống khoái như vậy a!"
Dịch Vân xoay người khai mở động khẩu trong tiếng rít gào thảm thiết vẫn còn đang truyền đến từ phía sau, phảng phất trên mặt một tia thỏa mãn đắc ý cười lạnh, hắn biết, đây chỉ là món khai vị, phía trước còn có đại tiệc đang chờ hắn.
Hắn đã từng chỉ vì mục tiêu này mà sống, bây giờ có cơ hội rồi, làm sao không nhiệt liệt vui mừng mà suy nghĩ như vậy cho được.
!
"Thánh Quang Trại sao?" Dịch Vân chỉ suy tư trong thoáng chốc. Lập tức bắn mình ra khỏi động.
Phía sau, phiến cửa đá chậm rãi phong bế, tiếng than gào bên trong cũng đã ngừng lại lúc nào không biết, chút đắc ý cùng sát ý tạm thời biến mất. Dịch Vân lẳng lặng ngẩn đầu nhìn trời, một phen trăn trở, dằn vặt. Đêm mỗi lúc một khuya dần.
Ngay lúc này, tại đây, hắn đã có một quyết định
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT