Thời gian cách lần rời đi trước cũng mới qua mấy ngày, không nghĩ tới lại quay lại đây nhanh như thế. Chuyện đời thật khó lường a!" Hắn lẩm bẩm, tay phải đặt nhẹ lên vách tường đá, sau đó mạnh mẽ vận chuyển ma lực hai hệ trong cơ thể. Vách núi chớp lên một cái rồi liền hé ra một con đường. Hắn đi vào.
Trước khi A Khắc Tây rời khỏi đây, hắn tự biết sẽ không tiếp tục trở lại nên cố ý đem cơ quan pháp trận mở ra bằng lực lượng Tinh Vực đơn giản hóa sửa thành chỉ cần vận dụng ma lực Thủy Hỏa là có thể khống chế, cũng đem nó giao cho Dịch Vân. Làm như vậy có thể để cho động phủ vất vả làm ra có chỗ dùng, cũng có thể để cho thiếu niên càng nhìn càng thuận mắt này một cái nhân tình. Ý nghĩ ban đầu của A Khắc Tây chỉ đơn giản như vậy nhưng hắn cũng không ngờ được Dịch Vân lại nhanh dùng đến như thế.
Vừa bước vào động, Cầu Cầu lập tức từ trên người Dịch Vân nhảy xuống, tò mò nhìn quanh bốn phía. Mặc dù đây là lần đầu tiên nó tới chỗ này nhưng có thể phát hiện được điểm đặc biệt ở đây. Có mấy ma pháp trận ở bên ngoài, trong không khí có nguyên tố ma pháp lưu lại rất nhiều, đây đúng là hoàn cảnh nó thích nhất. "Tê!" một tiếng, Cầu Cầu hưng phấn bò vào trong động đá.
Dịch Vân thì xé nát quần áo dính máu trên người, lộ ra thân hình tinh tráng, phía trên có vô số vết kiếm thương, máu tươi vẫn tuôn chảy ra. Đột nhiên, vầng sáng đấu khí màu tím nhạt hiện lên, sau đó toàn bộ vầng sáng chuyển hóa thành ngọn lửa màu tím bốc cháy hừng hực. Toàn bộ miệng vết thương gặp phải lửa cháy mạnh lập tức ngưng kết, xuất ra tiếng "xuy xuy" không ngừng, còn có mùi thịt nướng tản ra.
Thân hình Dịch Vân run rẩy kịch liệt, sắc mặt trong nháy mắt chuyển sang trắng bệch. Loại phương pháp chữa thương này mặc dù nhanh, lấy lửa mạnh làm khép lại các lỗ vết thương có thể nhìn thấy xương, nhưng đau đớn phải thừa nhận cũng không phải người bình thường có thể chịu được. Dịch Vân cắn chặt hàm răng, im lặng thừa nhận. Cho đến khi tất cả miệng vết thương đều cầm máu khép lại, ngọn lửa tím tùy ý biến mất, hắn mới thở mạnh ra một hơi. Mồ hôi chảy ròng ròng, gần như không còn lực để tiếp tục đứng thẳng nữa.
Đúng lúc này, tiếng kêu "Tê!" cao vút của Cầu Cầu truyền đến. Chỉ thấy nó nhảy lên nhảy xuống tại Câu Linh pháp trận mà Tạp Lỵ Tạp từng tu luyện, dáng vẻ hưng phấn vô cùng.
"Di? Chỗ kia không phải là nơi từng đặt Quang Minh hệ phách thạch quặng mỏ sao? Đã dời đi mấy ngày rồi mà nó vẫn có thể nhờ vào nguyên tố còn sót lại mà nhận ra điều khác thường. Đúng thật là xứng đáng với cái tên rắn tìm bảo a." Môn La cười to nói.
Địa phương Cầu Cầu tìm được đúng là nơi mà mấy ngày trước A Khắc Tây đặt Quang Minh hệ phách quáng. Phách quáng đã sớm không còn nhưng một bộ phận nguyên tố hệ Quang Minh vẫn lưu lại. Cầu Cầu lại có thể dựa vào năng lượng dao động rất nhỏ này đề tìm ra vị trí chính xác của nó. Thật sự là không ngờ!
"Cầu Cầu, đến đây đi!" Nhìn cử động nhảy nhót của Cầu Cầu, Dịch Vân nghĩ một chút rồi ngoắc tay nói.
Từ khi trao đổi một nửa Quang Minh hệ phách quáng với A Khắc Tây, sau đó là trận chung kết với Ma Đa. Sau đó lại phải ứng phó với đám động của mỗi cái gia tộc lớn cùng Quang Minh giáo đình tiến đến mời chào. Sự kỳ lạ của Cầu Cầu ai cũng không nhìn rõ được. Để giảm bớt phiền toái, Dịch Vân đem Cầu Cầu ở lại trong rừng rậm, vẫn chưa có cơ hội đưa quáng thạch Quang Minh hệ mới có được cho nó luyện hóa hấp thu.
Xuất ra một viên phách thạch cỡ nắm tay, tinh thể màu vàng sáng rực, nguyên tố hệ Quang minh nồng đậm. Cầu Cầu thấy thế liền kêu "Tê!" một tiếng, vội vã phi qua. Gần như là Dịch Vân mới đưa ra thì nó đã cắn một ngụm ăn luôn. Tốc độ cực nhanh khiến cho Dịch Vân không có lấy một chút thời gian phản ứng.
"Trong chớp mắt dễ dàng đoạt đi phách thạch trên tay của ta mà ta không phát hiện chút nào, tốc độ nhanh như tia chớp, còn hơn Bá Nạp Đốn một bậc. Quả nhiên thực lực đúng thật là là Bát tinh giai vị." Dịch Vân lấy làm lạ nghĩ thầm.
Năm đó, khi Dịch Vân gặp Cầu Cầu lần đầu thì thực lực của nó đã hơn hắn một khoảng. Mấy năm thời gian trôi qua, Dịch Vân khắc khổ tu luyện, không dám chậm trễ chút nào. Mà Cầu Cầu chỉ ăn no rồi ngủ, ngủ đủ lại ăn, ngẫu nhiên làm một chút nghề phụ tìm bảo của nó. Cách sống lười nhác như thế vậy mà sự khác biệt thực lực giữa hai người lại không ngừng kéo dài ra. Con rắn nhỏ này kỳ quái như vậy, tuyệt đối không phải ma thú tầm thường có thể so sánh được. Dịch Vân cũng không biết nên nói cái gì mới đúng.
Cùng lúc đó, trên người Cầu Cầu lại nổi lên biến hóa như thường lệ, tình hình giống hệt như mỗi lần cắn nuốt nguyên tố phách thạch trước đó. Chỉ thấy màu sắc trên thân thể Cầu Cầu trong giây phút liền chuyển, vốn từ màu đen như mực biến thành màu trắng ngà, sau đó trong nháy mắt chuyển thành màu vàng sáng lấp lánh. Biến hóa cực đoan hoàn thành trong vài giây ngắn ngủi, cho dù Dịch Vân cùng Môn La từng nhìn qua quá trình đổi màu của nó mấy lần cũng ngạc nhiên không thôi.
Không có phát triển khác, hoặc hẳn là tập tính mới đúng, Cầu Cầu một lần ăn hết phách thạch ngẩng đầu làm một cái tư thế ăn no rồi ngay lập tức bò chậm tới, chui vào trong lòng Dịch Vân. Một lát sau, tiếng ngáy vang lên, bắt đầu lâm vào ngủ say.
"Quả nhiên là ăn no rồi lại nằm ngủ, tập tính lười nhác của loài rắn! Một thân thực lực mãnh mẽ lại do ăn ngủ mà ra. Chỉ riêng điểm này nhất định có thể làm tức chết tất cả những người tu luyện ma vũ trên đời này." Môn La cười khổ lắc đầu, dừng lại một hồi rồi lại hỏi: "Nhìn từ lệ thường trong quá khứ, một chút phách thạch ngươi vừa cho nó ăn tuyệt đối không đủ cho con rắn phá sản này ăn. Chậm nhất là trong vòng hai ngày nó nhất định sẽ tỉnh lại, sau đó lại hướng ngươi đòi. Quang Minh hệ phách quáng không phải còn hơn nghìn cân ư, tại sao lại thế?"
"Bởi vì nếu cho Cầu Cầu ăn một lần đủ phách thạch hệ Quang minh, năng lượng dư thừa sẽ làm nó ngủ say ít nhất mấy tháng mới có thể hoàn toàn luyện hóa. Mà bây giờ cũng không phải lúc." Dịch Vân vuốt ve Cầu Cầu đang quấn trong lòng, nói tiếp: "Tình huống trước mắt, đến nghi thức phong tước, trước khi rời khỏi thành Kỳ Vũ, tốt nhất là ta nên đem Cầu Cầu mang trên người. Nó là một phần chiến lực cường đại, phải bảo trì tỉnh táo. Đến tương lai sau khi rời khỏi nơi này, ta sẽ để nó ăn đủ một lần."
Nói xong, Dịch Vân lập tức đi vào bên trong Thì Nghi Chi trận, khoanh chân ngồi xuống.
Môn La thấy Dịch Vân ngồi xuống Thì Nghi Chi Trận thì lo lắng. Từ khi Dịch Vân tăng đến cao giai lĩnh vực cũng mới qua thời gian sáu ngày. Khoảng cách tăng cấp ngắn như vậy là tuyệt đối không thể thành công.
Cũng không trách được Môn La khẩn trương như thế. Ma vũ tu giả phá cấp tấn giai đều có quy luật cực kỳ nghiêm khắc, nôn nóng không đạt được. Lấy sự tấn giai thăng cấp của Dịch Vân từ trước cho đến nay, trong ba tháng tăng lên một giai, tốc độ như vậy đã là nhanh nhất trong toàn bộ Ma vũ tu giả, phá hết ghi chép trong vạn năm lịch sử của đại lục.
Vậy mà hắn bây giờ còn muốn ở trong vòng sáu ngày ngắn ngủi liên tục đột phá hai tinh giai, trực tiếp đánh sâu vào cảnh giới đỉnh phong. Quả thực là ý nghĩ kỳ lạ, cực kỳ thái quá! Không chỉ nói là những người khác mà ngay cả cường giả đạt cảnh giới Tinh vực đỉnh phong như Môn La cũng chưa bao giờ tưởng tượng qua.
Dịch Vân lại trở về nơi này, Môn La vẫn cho là đặc biệt đến chữa thương. Dù sao, hoàn cảnh nơi này tương đối bí mật. Trừ Tạp Lỗ Tư cùng A Khắc Tây ra cũng không có người nào biết được, cũng không đi vào được, tương đối an toàn. Nhưng hắn không dự đoán được mục đích của Dịch Vân vốn không phải để tĩnh tu chữa thương mà đến vì Thì Nghi pháp trận này.
"Theo lẽ thường mà nói thì tuyệt đối không có khả năng. Nhưng là…" Nói tới đây, bàn tay của Dịch Vân bỗng vung lên, ánh sáng kỳ lạ loé lên lấp lánh, năm toà phách quáng to lớn chợt hiện ra ở xung quanh.
Bên ngoài Thì Nghi pháp trận, vầng sáng nguyên tố năm màu lưu chuyển phía trên Câu Linh pháp trận. Thủy Hệ, Hỏa hệ, Phong hệ, Hắc ám hệ, Quang minh hệ, phách quáng cao lớn cỡ một tòa núi nhỏ, năm loại thuộc tính nguyên tố khác nhau, dị bảo quý hiếm khó cầu trên đại lục, toàn bộ chợt hiện ra, xuất ra hào quang sáng rõ.
Nhìn phách quáng các màu đặt ở xung quanh, Dịch Vân nói: "Có những phách quáng này cùng Câu Linh pháp trận trợ giúp, tính cả sự ảnh hưởng vận chuyển của Thì Nghi pháp trận, ta nắm chắc bảy phần có thể trong ba ngày nữa thuận lợi tiến vào Lục tinh đỉnh phong lĩnh vực.
Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn"Có nhiều phụ trợ như vậy mà chỉ vẻn vẹn nắm chắc bảy thành? Quả nhiên vẫn còn rất miễn cưỡng! Tiểu tử, ngươi thật sự không cần phải làm như vậy. Nếu là lo lắng về gia tộc Lam Duy Nhĩ mà nói…"
"Không! Lão đại, ngươi nghĩ sai…" Dịch Vân lắc lắc đầu nói: "Không có quan hệ gì với gia tộc Lam Duy Nhĩ. Qua sự kiện ám sát lần này, xem như bọn họ có ngu ngốc hơn nữa cũng sẽ không tiếp tục phái binh hạ độc thủ với ta. Lấy một mặt khác mà nói, chỉ cần chưa qua nghi thức phong tước, ta còn ở bên trong thành Kỳ Vũ, bọn họ sao dám tiếp tục một lần nữa làm cho nhiều người tức giận. Huống chi còn có lão sư Mễ Nặc cùng viện trưởng Bố Lạp Tác tại đó. Tình thế như vậy, Bá Nạp Đốn vì gia tộc Lam Duy Nhĩ sẽ không làm gì. Ngược lại đây là cỗ thế lực không có uy hiếp nhất đối với ta."
"Đã là như vậy thì tại sao ngươi lại…"
Biểu tình của Dịch Vân ngưng trọng, trầm giọng nói: "Từ sau trận chung kết của Ma đấu đại hội, con bài chưa lật sử dụng hết. Mỗi một gia tộc đều tranh nhau đến mời chào. Nói như vậy hẳn có không ít người đang điều tra ta. Thân phận giả mà lão sư Mễ Nặc chuẩn bị cho ta có thể chống đỡ được bao lâu thật sự là khó nói. Nếu thân phận thật sự của ta bị bại lộ, huyết mạch của Tư Đạt Đặc, người sống sót của Ái Đạt Trấn, tung tích của thần binh… tất cả các vấn đề sẽ hiện lên. Đến lúc đó, tình cảnh của ta sẽ từ tối chuyển sang sáng, thế cục biến hoá sẽ khó do ta điều khiển nữa. Đây là nguy cơ tiềm ẩn."
"Trừ những cái đó ra, chẳng biết tại sao mấy ngày nay tâm thần của ta không yên. Có một cỗ dự cảm không tốt khó nói thành lời…"
"Dự cảm không tốt? CÓ ý gì?"
Trầm ngâm mộtlát, Dịch Vân lắc lắc đầu: "Nói không nên lời. Chỉ là, loại cảm giác này vẫn như hình với bóng. Vốn ta không để ý gì, nhưng vừa rồi khi gặp tình thế ám sát mà A Lý Bố thiết lập, trong nháy mắt gặp phải Bá Nạp Đốn tự thân động thủ, cỗ dự cảm này lại rõ ràng hơn. Suy nghĩ thì hình như giống… Cái đêm khuya năm đó ở Ái Đạt trấn, đêm trước khi đám Hắc y nhân đến. Hai loại dự cảm rất giống nhau. Vì nguyên nhân đó nên khiến ta không dám coi thường!"
Môn La nghe vậy đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó lộ ra biểu tình ngưng trọng.
Có lẽ bởi vì tổ khí Hồng Liên, dự cảm mà Dịch Vân nói đến tuy có vẻ mờ ảo nhưng sau đó lại có thể ứng nghiệm. Thảm án giết hại ở Ái Đạt trấn năm đó, cũng chính vì hắn cảm nhận trước được dị thường, đi đến địa phương không người gần phòng tổ nên mới có thể tránh được một kiếp. Biết rõ việc này, Môn La đương nhiên là thận trọng đối đãi.
"Ngươi nói… Rốt cuộc nguy cơ này là đến từ phương nào? Bây giờ ở bên trong thành Kỳ Vũ, ngoại trừ gia tộc Lam Duy Nhĩ ra, hẳn là không có bất kỳ người nào có lý do đối phó ngươi mới đúng."
"Ta cũng nghĩ không ra. Nguyên nhân vì thế nên mới đáng sợ hơn!" Dịch Vân trầm thấp nói: "Vốn thời gian chờ đợi nghi thức phong đất phong tước chỉ có mười ngày. Chỉ cần lãnh địa vừa đến tay là ta sẽ rời đi ngay lập tức. Hiện giờ mới cảm giác mười ngày ngắn ngủi này cũng không dễ dàng. Mặc dù còn có Cầu Cầu làm con bài chưa lật những vẫn không đủ. Việc khẩn cấp chính là nhanh chóng đem thực lực tăng lên mới là con đường chính."
"Dự cảm không tốt, tâm tình không yên. Bỗng nhiên có cảm giác, mưa này sắp bắt đầu rơi xuống rồi!
Dịch Vân thì thào nói, nhắm lại hai mắt. Đồng thời, Thì Nghi Chi Trận đột nhiên vận chuyển. Năm toà nguyên tố phách quáng giống như cảm ứng lẫn nhau, trong thoáng chốc phát ra quang mang năm màu chói mắt. Quang minh cùng Hắc ám, năm loại nguyên tố khác nhau, giao thoa quấn quít, toàn bộ mạnh mẽ kéo về phía người thiếu đang ngồi ở trung tâm pháp trận.
Mưa trên chiến trường, chỉ có thể là mưa nồng đặc, mưa tanh đỏ! Dịch Vân cảm giác được, giống như năm ấy. Cái đêm lạnh như nước của ngày đó, tâm linh run rẩy, nguy cơ cấp bách. Chỉ là, hắn bây giờ không hề trốn chạy!