Người nguy hiểm, kiếm hung mãnh, thật đúng là một con thú khát máu, Bố Lạp Tác nhận xét về thiếu niên toàn thân vấy máu này như vậy. Lão tuy cố giữ bình tĩnh nhưng thân hình không ngừng run rẩy, mồ hôi lạnh liên tục tứa ra, lão hoàn toàn không tưởng tượng được, một thiếu niên chỉ gần mười bảy tuổi mà lại có thể khiến lão cảm thấy run sợ như vậy, thực lực mới chỉ là lục tinh mà sát ý lại cuồng mãnh bá đạo như thế, y qủa thực là thú chứ không phải người, khiến trong lòng Bố Lạp Tác cảm phải thấy kinh hãi.

"Từ trường chiến đấu máu tanh này có thể thấy được, điểm đáng sợ nhất là y hạ thủ không chút do dự, mà trong lòng lại không hề thấy có chút gì ngại ngùng, hiển nhiên là y đã từng trải qua nhiều trận chiến đấu như vậy, cái lão gia hỏa Mễ Nặc này, thật không biết dạy dỗ thế nào mà xuất hiện một tên đệ tử như vậy!"

Bố Lạp Tác lẩm bẩm nói, âm thanh tuy nhỏ, nhưng lại truyền đến tai của những người xung quanh không sót một chữ. Không ai lên tiếng khiến bầu không khí trở nên ngưng trọng, im lặng rợn người, chỉ còn nghe được nhịp tim đập thình thịch của những người đứng xung quanh. Trong ánh mắt của mọi người, trong trường đấu, giữa màn mưa máu là hình ảnh của một con mãnh thú hung hãn đang vẫy vùng.

Bình! Bình! Bình! Bình! Bình!

Quang vựng của tử mang đấu khí lưu chuyển, trọng quyền liên miên ầm ầm phóng ra, nhanh như sấm vang gió giật, thủ cấp của năm tên tử sĩ chỉ trong nháy mắt nổ tung, máu từ cổ năm cỗ tử thi phun ra xối xả như mưa, cùng lúc, kiếm quang màu tím lóe lên, dưới uy thế bá đạo hung mãnh của kiếm quang, thân thể của bảy gã tử sĩ nhanh chóng bị phân ra thành từng mảnh. Mưa máu một màu đỏ hồng đầy mỹ lệ từ hơn mười mảnh thân thể còn xót lại phun xối xả, cảnh tượng giống như trong chốn địa ngục, cộng thêm một nụ cười đầy vẻ yêu dị khiến A Lý Bố run sợ,vô thức liên tiếp lùi lại phía sau.

Giết chóc! Giết chóc! Giết chóc! Toàn thân y dính đầy máu, máu tươi tuy tanh tưởi nhưng ấm nóng khiến cho máu huyết toàn thân y như sôi trào, trong một trận chiến khắc nghiệt một mất một còn như thế này, nếu nhìn lại chặng đường mà y đã đi qua, Ma Đấu Đại Hội mặc dù kịch liệt, nhưng cũng không bằng lúc này,thời khắc sinh tử quan đầu, thật không khác gì đang đi trên lưỡi đao, nếu muốn sống, bắt buộc phải vùng vẫy.

Y vùng vẫy nhưng y cũng cảm thấy vô cùng hưng phấn, cảm giác này thật vô cùng quen thuộc, giống như cá vẫy vùng trong lòng biển, chim bay liệng trên trời cao, quay đầu nhìn lại phía sau, y thật sự giống như đang ở trên chiến trường.

Trong nháy mắt, y liên tiếp trảm sát hơn hai mươi hắc y tử sĩ, bức tường người bao vây bên ngoài bị y đột phá hình thành một kẽ hở, đấu khí điên cuồng đề vận, y lao nhanh tới phía trước, nhanh chóng chạy gần tới chỗ của A Lý Bố.

"Bố Lạp Tác viện trưởng, không biết ngài có nhận ra được điều gì khi chứng kiến đấu khí màu tím này hay không?" Lai Nhân học viện phó viện trường, Đề Đạt hỏi.

"Ừm, so với lần ở đại hội chứng kiến không hề giống, không biết vì sao lại có sự khác biệt như vậy nữa?" Bố Lạp Tác trầm ngâm nói: " Hỏa hệ thuộc tính, tử viêm liệt hỏa, không giống với những công pháp đấu khí bình thường, uy thế khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, chỉ một lần tiếp xúc với đạo tử viêm hừng hực bốc lên này mà đám lục tinh tử sĩ chỉ trong nháy mắt đã bị thiêu sống, đấu khí uy diễm thế này lại chưa hề được nghe qua và biết đến, nghĩ đến thật khiến cho người ta kinh sợ!"

"Viện trưởng, ngài tu luyện cũng là hỏa hệ đấu khí, hơn nữa đấu viêm cũng ở trình độ cao nhất " bạch diễm '' (lửa màu trắng), so với thiếu niên này cũng không biết mạnh hơn bao nhiêu lần, đấu viêm màu tím thế này mặc dù chưa từng thấy qua, nhưng cũng không đáng để ngài đánh giá cao như vậy mới phải." Đề Đạt phó viện trường tự nhiên nói.

"Không!" Khẽ khoát tay, Bố Lạp Tác trầm giọng nói: " Bạch diễm đấu viêm của ta là do khi tới cửu tinh lĩnh vực mới tu luyện được, hiện tại, uy năng tự nhiên so với thiếu niên kia hơn rất nhiều, thế nhưng, tử diễm mà bây giờ hắn thi triển, so với " lam viêm '' của ta trong giai đoạn bát tinh lại càng hung mãnh cuồng bạo hơn! Hiện tại hắn mới chỉ gần đến lục tinh lĩnh vực đã có thể có uy năng như vậy, ông thử tưởng tượng xem, khi đấu khí của hắn đạt tới cửu tinh cấp bậc, uy thế do đấu khí phát ra còn đạt tới trình độ nào nữa?"

" Ngẫm lại, ta cũng thấy kinh ngạc vô cùng! Không thể phủ nhận, đấu khí tuyệt học mà hắn tu tập hơn xa đấu khí công pháp mà ta nắm giữ, từ khi xuất hiện đấu viêm hình thái tới giờ, công pháp đấu khí này có thể nói là đứng đầu trong số các công pháp hỏa hệ thuộc tính đấu khí trên đại lục"

Các giáo sư ở đây khi nghe thấy như vậy, không ai là không ngạc nhiên, kể cả Đề Đạt. Ai cũng biết, công pháp hỏa hệ đấu khí chia làm ba tầng, phân biệt là (Hồng diễm, Lam diễm và Bạch diễm), nếu tính theo nhiệt độ để phân cao thấp, thì hồng viêm là thấp nhất, lam viêm thứ nhì, còn bạch viêm là cao nhất, quy tắc của hỏa hệ, dù là ma pháp hay đấu khí thì nhiệt độ càng cao, uy năng lại càng cường hãn.

Lấy đó làm tiêu chuẩn, hỏa hệ công pháp đấu khí cũng được chia thành ba loại (Đấu viêm màu đỏ,công pháp đấu khí là loại bình thường; lam viêm có thể xem là công pháp tuyệt học hiếm có, còn nếu có thể thi triển ra bạch viêm có nhiệt độ siêu cao, thì cực kỳ hiếm thấy, dám chắc là một bộ tuyệt học đấu khí hỏa thuộc tính cấp cao trên đại lục. Bố Lạp Tác tu luyện, chắc hẳn là loại hình này.

Về phần hình thái của tử viêm đấu khí, mọi người tới nay chưa từng chứng kiến, bây giờ nghe thấy Bố Lạp Tác viện trưởng, thẳng thắng nhận định công pháp đấu khí mà thiếu niên kia tuy luyện còn hơn xa nhất đẳng tuyệt học mà lão tu luyện, việc này chẳng phải là quá mức vô lý hay sao, nếu không phải do chính miệng Bố Lạp Tác nói ra, chắc không ai dám tin.

" Trên người thiếu niên này ẩn tàng quá nhiều bí mật, tu luyện cả ba hệ, lại còn là công pháp huyền diệu tối cao trên toàn đại lục, không biêt y từ đâu tới? Thân phận thực của y là ai? Người như vậy, nếu không phải là nhân tài của đế quốc, thì chính là đại địch của đế quốc, chuyện đã không còn chỉ gói gọn có liên quan đến Mễ Nặc hay Thiên Phong học viện nữa rồi, cần phải thận trọng đối đãi mới được!"

Vẻ mặt của Bố Lạp Tác trở nên ngưng trọng hiếm thấy, lão nhanh chóng đưa ra kết luận.

"Nghe lệnh! Huyết Ảnh Lục Sát trận!" Khi thấy Dịch Vân đột phá biển người, điên cuồng lao về phía mình, A Lý Bố không dừng lại nữa, y điên cuồng gầm lên.

Mệnh lệnh ban ra được lan truyền rõ ràng tới tai của từng người trên chiến trường, trận hình của đám tử sĩ ở xung quang bỗng nhiên biến đổi, cứ mười hai người lại kết thành một tổ, từng tầng từng tầng tạo thành những lớp hình tròn từ trong ra ngoài bao bọc nhau, khiến lỗ hổng của bức tường người nhanh chóng được lấp lại, trở thành từng lớp từng lớp lưới bao quanh kiên cố, nhanh chóng vây chặt lấy Dịch Vân.

Cùng lúc đó, một tổ ở hình tròn phía trong cùng, với một tiết tấu vô cùng quỷ dị, cùng một tốc độ cực nhanh, nhanh chóng lao về phía Dịch Vân đang bị bao vây ở trung tâm. Mười hai người hợp thành một hình tròn hoàn mĩ, từ bốn phương tám hướng, mười hai đạo kiếm quang đấu khí được dốc toàn lực giống như từ trên trời đồng loạt bổ xuống.

Nhìn đám tử sĩ lúc đầu đều tự mình chiến đấu, bỗng chuyển thành một trận hình kỳ dị vây giết hắn, Dịch Vân tuy hơi kinh ngạc, nhưng y cũng không lấy làm để tâm, trận thế tuy kỳ lại, sát cữu tuy mãnh liệt, nhưng hắn rất tự tin có thể dùng lực để phá giải, đấu khí điên cuồng vận lên, trong nháy mắt mười hai đạo kiếm quang màu tím nhạt chém ra, nhanh chóng bắn ra bốn phương tám hướng.

'' Phần Kiếp Tử Diễm '' được hắn thi triển toàn lực, khiến nhiệt độ của không khí tăng vọt, kiếm uy bá đạo hung mãnh, uy thế đủ đạt tới lục tinh đỉnh phong, đám tử sĩ ở đây chẳng ai có thể ngăn cản, nên hắn không lo lắng về kết quả.

Bình bình! Ngoài dự liệu của hắn, cùng lúc đó, thân thể của sáu người phóng tới phía trước hắn đột ngột bành trướng, đấu khí quang mang sáng rực lên, không ngờ đột nhiên tất cả bắt đầu nổ tung.

Cảnh tượng bất ngờ khiến Dịch Vân cả kinh, cơ hồ đồng thời, sáu cỗ sóng xung kích ẩn chứa uy áp khổng lồ từ từ truyền tới, giống như mặt hồ dậy sóng, công kích lực cường đại chỉ trong nháy mắt đã phá tan mười hai đạo kiếm quang màu tím nhạt của hắn, lại thêm sóng xung kích vô hình vô chất do sự bùng nổ từ sáu phương vị khác nhau bao trùm lấy Dịch Vân ở chính giữa, khiến hắn muốn tránh không được mà đấu cũng không xong, lại không còn cách nào để ngăn cản, chỉ có thể dựa vào cường độ thân thể để ngạnh kháng.

Huyết ảnh lục sát trận, công thế hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, sát cục quả thực hoàn mỹ đến không chút sơ hở!

Ầm ầm ầm …

Không khí chấn động kịch liệt, sáu đạo xung kích hợp lại làm một, từ bốn phương tám hướng mà tới, đám tử sĩ dốc hết toàn thân công lực, liều mình phát động thế công đồng quy vu tận, khiến Dịch Vân bị chấn bay ra ngoài, mũi và miệng hắn trào máu tươi. Y hiển nhiên đã bị thương nặng, trong lúc thân hình y vẫn còn quay cuồng trong không trung, sáu tên tử sĩ hợp thành một vòng vây đuổi theo, tất cả đều dốc hết toàn lực, vận kiếm chém về phía hắn.

"Roẹt roẹt roẹt "

Trên người của Dịch Vân liên tục xuất hiện sáu vết thương sâu hoắm nhìn thấy cả xương. Hắn cố gắng áp chế thương thế, khẽ xoay người, nhanh như chớp chém ra sáu kiếm. Sáu đạo kiếm quang nhanh chóng bắn về phái đám tử sĩ, nhưng tình hình hoàn toàn giống với lúc trước, còn chưa đợi kiếm quang chạm tới người, sáu gã tử sĩ lại tiếp tục dẫn bạo đấu khí toàn thân, uy áp khổng lồ bá đạo điên cuồng bắn ra, vừa phá tan kiếm quang, còn khiến cho Dịch Vân thụ thương trầm trọng bắn văng ra ngoài.

Thương thế cứ liên tiếp chồng chất, lại thêm phải cố gắng vận kình bức ra máu huyết ứ đọng trong lồng ngực, lúc này toàn thân Dịch Vân đã đầy rẫy những vết thương, máu chảy không ngừng còn nhiễu xuống cả mặt đất. Đám tử sĩ bao vây quanh hắn lại họp thành cùng một kiểu trận hình lao về phía hắn, lần này là hai tổ nhân mã, tổng cộng có hai mươi tư người.

Thời điểm này,cục diện trận đấu đã hoàn toàn thay đổi, hắn đã triệt để rơi vào thế hạ phong.

Nhìn Dịch Vân hiện tại đã biến thành một huyết nhân, A Lý Bố điên cuồng cười lớn: "Huyết Ảnh Lục Sát trận, hiện tại vẫn còn lại năm đội nhân mã,cả thảy là hơn sáu mươi tử sĩ cả thảy, đừng nói là lục tinh, cho dù thật sự có gặp phải thất tinh cường giả thì sao, hắn không cần nghi ngờ cũng phải chết, xem nhà ngươi còn có thể kiên trì trong bao lâu, hắc hắc hắc, lúc đầu ta cũng không muốn dùng trận thức này để đối phó với ngươi, bởi vì ta cũng muốn ngươi được toàn thây, sau đó ta mới từ từ róc thịt ngươi …

"Hiện tại xem ra không còn biện pháp khác, coi như là tiện nghi cho nhà ngươi rồi. Dưới Huyết Ảnh Lục Sát, chỉ có một kết cục duy nhất: chết không toàn thây, bị nổ thành thịt vụn, chết đi, đi chết đi, ha ha ha ….!"

Nghĩ đến cái chết bi thảm của Dịch Vân, A Lý Bố thực sự cảm thấy hưng phấn! Bên ngoài chiến trường, Đề Đạt trầm giọng nói: " Đem đấu khí trong cơ thể nén ép tới cực hạn, sau đó một hơi phóng thích ra, thật khó tin là lại có kẻ lại sử dụng phương pháp chiến đấu này, thật sự quá điên cuồng rồi! Bằng vào thực lực của đám tử sĩ này, uy năng của một kích xả thân tự bạo này đủ đạt tới trình độ lục tinh đỉnh phong, lại do hơn mười người phát động, uy lực thậm chí còn đạt tới thất tinh lĩnh vực, hiện tại vẫn còn tới hơn sáu mươi người, thiếu niên đó đã hoàn toàn không còn khả năng chống đỡ rồi!"

Vẫn chăm chú theo dõi chiến trường, sắc mặt của Bố Lạp Tác đầy vẻ ngưng trọng: " Chiến lực của đám bộ đội này quả thực kinh người, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi lại hy sinh quyết liệt như vậy, ta bây giờ đại khái cũng có thể đoán ra bọn họ thuộc thế lực của phương nào! Thực nghĩ không ra, bọn họ lại to gan như vậy, dám cùng nhau ra tay giết chết người vừa chiến thắng trong Ma Đấu Đại Hội, một chuẩn bá tước của đế quốc. Sau chuyện này, chưa nói đến Mễ Nặc, vương thất liệu có dễ dàng bỏ qua cho bọn họ hay không …… Bá Nạp Đốn thượng tướng quân là người anh minh, vì sao lần này lại hành động ngu xuẩn như vậy?

"Không được, ta nhất định phải nhúng tay can thiệp lần này!"

"Viện trưởng, ngài muốn giúp thiếu niên đó phải không?"

" Ta và hắn có duyên gặp mặt, hơn nữa, ta cũng phải nể mặt mũi của Mễ Nặc, về tình về lý, ta không thể để hắn chết ngay trước mặt ta, vì thế ta không thể không quản!"

Khoảng cách từ chỗ lão đến chiến trường, bất quá cũng chỉ khoảng năm trăm thước, đối với cửu tinh vũ tôn cường giả mà nói, nháy mắt là tới, đang lúc Bố Lạp Tác muốn ra tay can thiệp, cục diện trận chiến lại đột nhiên thay đổi.

Vừa tiếp đất, Dịch Vân lại điên cuồng thổ huyết, liên tiếp phải chống đỡ công kích tự bạo của mười hai tên lục tinh tử sĩ, cho dù có '' Phần Kiếp Tử Diễm '' đấu khí hộ thể cũng không phải hoàn toàn bình yên vô sự.

Liếc mắt nhìn trước sau bốn phía, lại có thêm hai mươi tên tử sĩ hợp lại lao đến, Dịch Vân tự biết nếu cứ tiếp tục để bọn chúng thi triển tự bạo công kích thì hắn chắc chắn phải chết, hắn không dám do dự gì nữa, hắn đưa tay chạm vào thanh nhị phẩm ma binh đôi chỗ xuất hiện những vết nứt nhỏ do liên tiếp những trận tự bạo gây nên, hồng quang chợt lóe lên, trên tay hắn đã nắm chặt một thanh ma binh màu đỏ rực.

Sau đó, hắn đột nhiên chỉ thanh ma binh xuống đất, đấu khí toàn thân được hắn truyền vào trong ma binh, sau đó, thanh ma binh toàn thân đỏ như máu được hắn đâm thẳng vào lòng đất, cả chuôi đao cũng không còn thấy.

Ầm ầm ầm …". Một âm thanh rung trời vang lên, ma binh khi cắm vào trong lòng đất được khoảng năm thước,ngay lập tức tạo thành một trận lốc xoáy cuồng bạo, cũng vào lúc ấy, tất cả năng lượng đấu khí được tích trữ trong ma binh cuồn cuộn đổ vào trong tâm điểm của trận lốc xoáy. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Lốc xoáy nổi lên, hơn hai trăm đạo kiếm quang đột nhiên hình thành bên trong tâm điểm, nương theo cuồng phong mà phân tán khắp nơi, từng đạo mảnh như sợi tơ, mỏng như cánh ve, âm thầm phát ra quang mang màu tím nhạt theo gió bay lượn.

Kiếm kỹ chính là Luyện Kiếm Quỷ Ngục!

"A! Là tuyệt chiêu thất tinh kiếm kỹ mà lúc đó đã phá đi rất nhiều ma pháp!" Mễ Mễ liếc mắt một cái đã nhận ra, miệng khẽ hô lên.

Tốc độ nhanh như sấm vang chớp giật, uy thế bá đạo cuồng liệt như hổ, sát ý lẫm liệt như đao, cho dù chỉ đứng ở một bên theo dõi trận chiến, nhưng cũng có thể cảm nhận rõ ràng được uy áp lẫm liệt đầy đáng sợ, tất cả các vị giáo sư đều không thể tự chủ bước thêm vài bước, tất cả đều bị kiếm kỹ bất ngờ thi triển ra của Dịch Vân thu hút.

Thân hình của Bố Lạp Tác dừng lại, lão tạm thời nén lại ý định muốn ra tay giúp đỡ của mình, ngưng thần quan sát trận gió lốc điên cuồng xoay chuyển, uy thế so với lúc hắn thi triển trong đại hội thi đấu có vẻ mạnh hơn không ít, thế mới biết ngày đó y không ngờ vẫn còn ẩn tàng thực lực, còn chưa vận dụng toàn bộ Luyện kiếm quỷ ngục kiếm kỹ này, thời khắc này, hắn không hề giữ lại chút lực lượng nào, đây mới là diện mạo chân chính của bộ kiếm kỹ.

Gió lốc vừa nổi lên, hỏa nguyên tố ở xung quanh điên cuồng tụ tập, ngay lập tức, lại xuất hiện thêm ba đạo hỏa viêm toàn phong, uy thế càng lúc càng lớn, thế gió mãnh liệt, thế lửa dữ dội không gì ngăn nổi, phong hỏa tương trợ giúp nhau bành trướng, trong hỏa viêm bạo phong còn mơ hồ truyền ra những tiếng nổ ầm ĩ, chính là lục tinh hỏa hệ ma pháp - '' Bạo Viêm Phần Phong ''! Kiếm kỹ cụ phong kết hợp với bạo viêm phần phong, khiến phạm vi ảnh hưởng chỉ năm thước lúc ban đầuđược khuếch đại gấp ba lần. Hấp lực cuồng bạo cuốn tất cả đám tử sĩ, cả A Lý Bố cũng không ngoại trừ, bị kéo vào trong tâm điểm của vùng xoáy lốc. Thế gió xoay chuyển cuồng mãnh như một vũng nước xoáy, khiến mọi người cũng không thể đứng im một chỗ, chớp mắt giống như lá lìa cành, cây bật gốc bị cuốn vào trong, khi cuồng phong bắt đầu di động, thân thể không còn khả năng tự chủ được nữa.

"A - …! Sao lại như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì??" A Lý Bố bị cuốn vào bên trong bạo phong, y phát giác lực lôi kéo không ngờ lại cường đại đến vậy, căn bản không cách nào thoát ra được, khiến y hoảng hốt la hét.

Bịch! Cùng lúc ấy, hắn đột nhiện nhận ra một cỗ lực đạo cường đại như búa tạ giáng thẳng vào người hắn, khiến hắn toàn thân đau nhức, máu miệng máu mũi tứa ra ào ạt, một lát sau đã cuốn văng y ra ngoài phạm vi của gió xoáy, cho đến khi chạm tới ba gốc đại thụ mới dừng lại, lúc ấy y lại hộc ra một đống máu tươi, toàn thân vô lực nằm dài trên mặt đất, chỉ có ánh mắt hắn là vẫn theo dõi tình cảnh bên trong trận gió lốc lờ mờ có một thân ảnh có mái tóc đen tung bay.

"Phần phật phật …". Phong lưu bắt đầu chuyển động cực nhanh, hơn hai trăm đạo kiếm quang nương theo bạo phong mà phân tán khắp nơi, mỗi một tử sĩ, trong một thời gian cực ngắn để hít thở lấy hơi ít nhất cũng gặp phải mười đạo mỏng mảnh không chút âm thanh xẹt qua, chém ngang, cắt thành từng mảnh,chém ở giữa, chặt làm hai đoạn, sau đó cứ liên tiếp lập đi lập lại ……

Trong nháy mắt, trận siêu cấp cự hình gió lốc do đấu khí cùng ma pháp hỗ trợ đề thăng cho nhau đã nhuốm một màu đỏ tươi đầy diễm lệ, chặt chém, chặt chém, rồi lại chặt chém, gió đã không còn đơn thuẩn chỉ là gió, mà đã trở thành một con thủy long màu đỏ sậm hình thành nên từ huyết dịch nồng đậm, não tương, thịt vụn, xương cốt vỡ vụn cùng những mảnh da thịt còn xót lại.

Sáu mươi tử sĩ, sau khi bị cuốn vào trận gió lốc liền bị nó xẻ thịt, chỉ trong nháy mắt, đã hoàn toàn biến thành một khối dịch thể màu đỏ sậm đặc sệt, không hề còn một ai sống sót, chỉ với một kiếm đầy uy lực thuấn sát (giết người rất nhanh) hơn sáu mươi lục tinh cường giả, khiến cho người ta nghe qua cũng cảm thấy run sợ, nếu không phải tự mình chứng kiến, chắc chẳng ai dám tin.

Trong cuồng phong, giữa trường chém giết, lúc này chỉ còn lại một thiếu niên, mái tóc đen của y phất phơ tung bay, y lẳng lặng đứng đó, yên lặng ngắm nhìn cảnh tượng âm á ghê rợn như nơi địa ngục, vẻ mặt lạnh tanh, kết quả đã định rồi, y yên lặng đón nhận kết quả của bản thân.

Chỉ trong nháy mắt, lốc xoáy theo đó mà tan đi, con huyết long đỏ sậm vẫn vẫy vùng trong không trung nhanh chóng phân ra bao trùm bốn phương tám hướng, khiến cho sâm lâm như được nhuộm một màu đỏ hồng rực rỡ.

Trên chiến trường, trong bầu không khí yên tĩnh, một bóng người màu đỏ như máu chậm rãi bước tới. Xung quanh là vô số những mảnh vụn thân thể, tay chân gãy rời, tạo thành một dòng sông máu, nên mỗi một bước chân của y đều phải dẫm lên thứ nhày nhụa màu đỏ hồng ấy, lưu lại đằng sau mỗi bước chân y là một dấu chân màu đỏ rực.

Tình cảnh này thực sự quá tàn khốc, quá mức tanh máu, quá mức yêu dị, thân thể mọi người đều cứng đờ, cảm giác lạnh buốt khó hiểu đột nhiên nổi lên, đầu lưỡi phảng phất như kết thành băng, không ai thốt ra được nửa lời.

A Lý Bố trợn tròn cả hai mắt, y nằm co quắp trên mặt đất, toàn thân nhuốm đầy máu tươi, một màu đỏ đầy diễm lệ, bản thân y cũng quên cả chạy trốn, chỉ từ từ theo dõi bóng người đang chầm chậm bước tới. Răng y va vào nhau lập cập, toàn thân run rẩy, bản thân rú lên đềy vẻ thảm thiết: " Ác ma! Ngươi … ngươi...không phải người! ''

''Là thú chứ không phải người! '' Bố Lạp Tác lặp lại lời nhận xét trước đó của lão, một lời liền định.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play