Ta đã già rồi…

Hớp một ngụm trà, Phổ Tu Tư bình thản nói với Bối Cách trưởng lão:

- Món thứ thần khí này là thành tựu cao nhất trong đời ta, cũng sẽ là tác phẩm cuối cùng! Ta định đem nó lưu lại cho con cháu, để nó trở thành một mục tiêu cho bọn chúng về mặt luyện khí, cho nên ta không thể bán bảo đao này, hy vọng trưởng lão có thể thông cảm!

- Tộc trưởng ngài tuy già nhưng thanh niên cũng khó theo kịp!

Bối Cách thật có chút sốt ruột, một món thứ thần khí sẽ có ảnh hưởng như thế nào đối với gia tộc bọn họ, hắn rất rõ ràng, bởi vậy muốn thuyết phục Phổ Tu Tư:

- Bây giờ có thể chế tạo được một món thứ thần khí, tương lai vẫn có thể chế tạo ra một món khác! Hy vọng ngài vì tình sui gia của chúng ta, bán món thần khí này cho gia tộc Lam Duy Nhĩ ta, về phần giá cả, ta….

Bối Cách còn muốn nói nữa, lại bị Ba Đức Lợi đứng bên cạnh yên lặng nghe lập tức cắt lời:

- Phụ thân nói không bán tức là không bán, ngươi vẫn còn hy vọng sao! Ngươi còn dám nói là sui gia, em gái ta và tiểu Dịch Vân sống ở nhà các ngươi đã bị đối xử như thế nào, ngươi….

- Ba Đức Lợi, câm miệng!

Phổ Tu Tư vội quát lên cản lại, tuy rằng gia tộc lúc này có chút khởi sắc, nhưng vẫn còn xa mới theo kịp đại gia tộc như Lam Duy Nhĩ, tuy rằng quan hệ với nhau không hoà hợp, nhưng không thể quay mặt đi với bọn họ như vậy.

Sau khi Ba Đức Lợi bị phụ thân răn dạy, lúng ta lúng túng đứng qua một bên không dám lên tiếng, tuy rằng hắn rất là bất mãn với đối phương, nhưng không phải là không biết nặng nhẹ. Vừa rồi bất quá là không kềm được tức tối, mới nói ra những lời giận dữ như vậy, lúc này tỉnh táo lại, tự nhiên cũng biết đối phương không phải là người mà gia tộc mình có thể gây sự.

Trên mặt Bối Cách thoáng qua vẻ tức giận, trong lòng mắng thầm:

- Nếu không phải vì muốn hoàn thành sứ mệnh của gia tộc, ta sao lại đến đây để chịu khinh bỉ như vậy? Cũng không biết là bọn họ gặp vận mệnh cái rắm gì, có thể tạo ra thứ thần khí, không cần biết lần mua bán này thành hay không, ta lại không thể đối xử với bọn họ như trước kia được….Ai!

Bối Cách miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, làm như vừa rồi không nghe thấy lời của Ba Đức Lợi, tiếp tục khuyên nhủ:

- Tộc trưởng, xin hãy suy nghĩ lại một chút, gia tộc bọn ta rất có thành ý! Ngoại trừ đưa ra giá cao nhất, lại nguyện ý tặng thêm một cái mỏ quặng thiên nhiên nữa!

Phổ Tu Tư âm thầm đảo cặp mắt trắng dã:

- Một cái mỏ quặng thiên nhiên? Lúc trước thương hội lớn nhất đế quốc- Ba Bố Á thương hội, điều kiện giao dịch là ba cái mỏ quặng thiên nhiên, gấp ba lần của các ngươi, vẫn bị ta cự tuyệt nữa là!

Tay trái sờ sờ cằm dưới, Phổ Tu Tư cười nói:

- Chúng ta là sui gia với nhau, chuyện gì cũng có thể thương lượng được, như vầy đi! Nếu gia tộc của ta có thể chế tạo ra được một món thứ thần khí như vậy nữa, chúng ta sẽ cân nhắc mà bán bớt đi một món, đến lúc ấy sẽ ưu tiên xem xét cho gia tộc Lam Duy Nhĩ các ngươi, dành cho gia tộc các ngươi một sự thuận lợi, như thế nào?

Phổ Tu Tư nói như vậy không khác nào từ chối, gia tộc Tư Đạt Đặc còn có thể chế tạo ra một món ma binh tam phẩm nữa hay không, Bối Cách không tin tưởng một chút nào. Thế nhưng Phổ Tu Tư đã giải thích như vậy, hắn có nói gì nữa cũng là vô ích.

Thấy nét mặt già nua của Bối Cách trong nháy mắt thay đổi mấy lần, Phổ Tu Tư hiểu được suy nghĩ lúc này của hắn, lập tức mở miệng nói:

- Bối Cách trưởng lão ngươi cũng đừng vội thất vọng, ta luyện khí cả đời cũng chỉ có thể được một món thứ thần khí, thành tựu của ta chỉ có như thế. nhưng Dịch Vân cháu ngoại của ta, thiên phú về luyện khí còn cao hơn ta, thành tựu của nó sau này ta cũng không thể tưởng tượng được. Ta tin tưởng tương lai không xa, nó nhất định sẽ luyện ra một món còn vượt xa thứ thần khí này!

Bối Cách ngạc nhiên! Dịch Vân sao?

Hắn không nghĩ tới một kẻ ở gia tộc mình gần như phế vật, ở nơi đây lại được Phổ Tu Tư đánh giá cao như vậy. Thấy Phổ Tu Tư khi nhắc tới Dịch Vân, trong mắt tự nhiên toát ra một thần thái vừa vui mừng vừa kiêu ngạo, hắn không khỏi cúi đầu nặng nề đứng lên….

Sau khi bàn xong với Phổ Tu Tư, Bối Cách khéo léo cự tuyệt lời mời ở lại của đối phương, đêm đó lập tức khởi hành trở về. Ba Đức Lợi đương nhiên rất mừng, hắn có cá tính thành thật ngay thẳng, thật sự không quen kiểu bằng mặt không bằng lòng, giả lả với đối phương.

Chuyện xảy ra ở đây, Dịch Vân đương nhiên không biết, cũng không có hứng thú muốn biết. Hắn chỉ qua lại như bình thường, cuộc sống nề nếp như trong quân đội của hắn không hề giống với người như Bối Cách.

Nửa tháng sau….

- Tiểu tử, ngươi làm sao vậy? Thời gian tu luyện vẫn chưa chấm dứt a!

Môn La khó hiểu nhìn Dịch Vân từ trên giường nhảy xuống, nhanh chóng thay quần áo ra ngoài.

- Không biết tại sao, đêm nay ta cảm thấy trong lòng buồn bực không yên, thật sự rất buồn! Ta không có thể nào tiếp tục tu luyện, ta muốn ra ngoài dạo một chút!

Dịch Vân quay đầu lại đáp.

Dịch Vân cũng thấy kỳ quái, bữa cơm tối hôm nay còn chưa chấm dứt, hắn liền lập tức vào phòng tu luyện, đã ngồi một canh giờ, nhưng không thể nào tĩnh tâm được. Đấu khí mới vừa ngưng kết trong cơ thể lại lập tức tiêu tan, tu luyện như vậy chỉ là lãng phí thời gian mà thôi.

- Như vậy … Vậy đi ra ngoài giải buồn đi!

Môn La vừa nghe tình huống của Dịch Vân, không chút nghĩ ngợi đã đồng ý đêm nay tạm thời ngừng việc tu luyện lại.

Môn La là người từng trải, hiểu được tu luyện kỵ nhất là nôn nóng mau tiến, không thể giữ cho tâm cảnh thanh tĩnh mà vẫn miễn cưỡng tiếp tục tu luyện, ngược lại là có hại vô ích.

Lúc này vẫn chưa quá muộn, Phổ Tu Tư và người nhà đều còn ngồi bên bàn uống rượu tâm sự, khi Dịch Vân nói muốn ra ngoài một chút cũng thấy không lấy làm lạ. Tuổi trẻ như vậy vốn ham chơi, nếu như Dịch Vân tối ngày nhốt mình trong phòng tu luyện, không ra khỏi cửa, bọn họ ngược lại mới là lo lắng.

Trên đường lớn của Yêu Đạt trấn đèn vẫn sáng, rất nhiều người tụm năm tụm ba ngồi trước nhà uống rượu cười nói. Dịch Vân chậm rãi đi ra khỏi nhà, nhìn cảnh tượng trên đường phố náo nhiệt hơn cả ban ngày, tâm tình cũng theo đó mà thoải mái một chút.

- Thật là kỳ quái! Vì sao đám dân trong trấn này đều hoạt bát như thế, so với lúc làm việc ban ngày còn hưng phấn hơn nữa, khó trách ông ngoại thường hay càu nhàu, nếu bọn họ có thể mang tinh lực ban đêm mà dùng ở ban ngày, sản lượng binh khí của chúng ta có thể tăng lên hơn gấp đôi!

Dịch Vân hứng thú nhìn sự sôi nổi của dân trong trấn, nói với vẻ trêu ghẹo.

- Có gì kỳ quái đâu, bởi vì buổi tối mới có thể thả sức mà uống rượu, cho nên bọn họ mới vui vẻ như vậy. Cũng bởi vì có rượu, cho nên cuộc sống ban đêm mới có nhiều biến hoá hơn ban ngày, cũng càng tuyệt vời hơn!

Môn La thản nhiên nói.

Dịch Vân nhìn về một góc, một người đã uống hơi nhiều đang ngồi xổm mà ói, ngay cả nước mắt nước mũi mật xanh mật vàng đều tuôn ra hết, quay đầu lại nhìn Môn La ra vẻ khó hiểu.

- Rượu a! Thật là muốn uống một ngụm….

Môn La nhìn chằm chằm vào bình rượu nghiêng ngả bên chân hán tử kia, hâm mộ nói.

- Thật không hiểu uống rượu có gì tốt chứ? Vừa đắng vừa chát! Nước trái cây vẫn dễ uống hơn nhiều!

Dịch Vân thì thào nói, vẻ mặt không tán thành.

Môn La sửng sốt một chút, hỏi lại:

- Ngươi đã từng uống qua?

Dịch Vân gật đầu nhớ lại, nhẹ giọng đáp:

- Trước kia có lúc mẫu thân cũng uống, ta cũng đã từng lén uống qua, nhưng chỉ một ngụm đã phải phun ra!

- Ha ha ha! Ngươi chỉ là một đứa nhỏ u mê làm sao hiểu được tư vị của nó!

Lắc lắc đầu, Môn La cười lớn:

- Uống rượu chỉ là hình thức, say là do ý! Uống rượu đến khi say, đó mới là thi vị, mới là hứng thú. Nếu như uống quá ít, men rượu không đủ để dấy lên ngọn lửa tình cảm mạnh mẽ, còn nếu uống quá nhiều, sẽ làm cho người ta sa vào vực sâu phiền não.

Rượu là một thứ kỳ diệu, không có nó cuộc sống trở nên chán nản, tinh thần sẽ trở nên đơn điệu, linh hồn sẽ trở nên mỏng manh. Như ta bây giờ không thể nào uống rượu, dù chỉ là một ngụm cũng không được a, ai….. Càng nói càng muốn chết cho rồi….

Môn La càng nói càng yếu đi, vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm vào bình rượu trong tay hán tử say kia, cuối cùng thở ra một hơi thật mạnh.

Dịch Vân nghe rất mơ hồ, hoàn toàn không thể cảm thụ được Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

- Người nào nói rằng rượu không có ý vị gì, là bởi vì cuộc sống hắn chưa từng trải, không thể nghiệm ra tư vị chân chính trong rượu… Bây giờ ta nói, dù sao ngươi vẫn chưa thể hiểu được, rượu nguyên chất như mỹ nhân vậy, trẻ con sao hiểu được hiểu được tư vị đẹp đẽ trong đó!

- Trước kia ngươi rất thích uống rượu sao?

Dịch Vân thật sự nghe không hiểu,tò mò hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play