Ca Đức gõ cửa đi vào trong phòng. Vừa bước vào liền hỏi: "Viện trưởng! Đem nay, Dịch Vân đứa bé này lại không trở lại hả?"
Mễ Nặc uống một ngụm trà nóng, gật đầu nói: "Ờ! Hắn vừa rồi xin phép ta. Ta đồng ý cho hắn đi rồi!"
"Cái này…!" Chần chờ một hồi, Ca Đức nói: "Viện trưởng, chúng ta ra quy định cho tất cả các học viên trong lúc các trận đấu của Ma đấu đại hội còn diễn ra thì không thể ra ngoài một mình. Cái quy định này ngoài phương diện tính kỉ luật thì quan trọng nhất là chính là để ngưng tụ lực lượng trong lòng mọi người. Mà ngay cả các học viên đã kết thúc trận đấu cũng đều phải tuân thủ. Tại làm sao ngài lại để một mình Dịch Vân được hưởng đặc quyền như vậy chứ? Đối với các học viên khác mà nói, đây chính là không công bình a!"
Lại uống tiếp một ngụm trà nóng, Mễ Nặc thản nhiên nói: "Ca Đức, ta hỏi ngươi. Tại trước khi Đại hội bắt đầu, ngươi có từng nghĩ tới Dịch Vân đứa bé kia có thể thắng được được thi đấu hai lăm cường tranh đoạt để lấy đến tư cách tham gia mười hai cường của hai hôm nữa không?"
Cổ Đức ngạc nhiên lắc đầu: "Làm sao có thể tưởng tượng được điều đó! Lúc trước hắn có thể đánh bại cái kia Ma vũ song tu thể chất Lôi hệ Pháp cuồng của Kỳ Vũ học viện đã là ra ngoài dự kiến của ta rồi. Thế nhưng hiện tại hắn còn có thể một đường tiến cấp đến thi đấu mười hai cường cũng đã là kỳ tích phá vỡ cái nhìn của mọi người rồi!"
"Đó, vậy đó!" Mễ Nặc cười nói: "Biểu hiện của hắn đã nằm ngoài sự mong muốn lúc trước của chúng ta. Nguyên bản ta cũng chỉ hi vọng hắn có thể đánh đến trăm cường thi đấu cũng là thành tích vô cùng tốt rồi. Có ẩn số hiện giờ không thể dùng hai chữ vận khí mà có thể giải thích được. Chỉ có thể nói, chúng ta đều đã đánh giá sai thực lực chân chính của hắn. Đối với người học sinh này tuyệt đối không thể dùng lẽ thường đến xem xét được!"
"Một khi đã như thế, tại sao không để cho hắn lớn hơn nữa, không để cho chính hắn tự do phát triển đi?"
Mễ Nặc hồi tưởng lại Dịch Vân từng có kỷ lục hai lần trốn học dài đến nửa năm. Hắn không biết Dịch Vân tại đoạn thời gian kia là đi đâu và làm gì. Nhưng mà mỗi khi hắn quay trở lại học viện thì mấy lần đều là làm cho Mễ Nặc rất giật mình. Thực lực của Dịch Vân đều là tăng lên đột ngột một khoảng lớn trên diện rộng. Quả thật là có thể dùng kỳ tích để hình dung như theo lời của Ca Đức.
"Viện trưởng, ý của người là…?"
"Một đệ tử như vậy đã không phải là chúng ta dùng giáo điều quy phạm bình thường có thể dạy nên được. Không! Nên nói là không có bất kỳ một học viện nào có thể dạy dỗ một đệ tử như hắn. Hiện giờ thực lực chân chính của hắn đã đạt đến cái dạng trình độ gì, trân đấu tiếp theo có năng lực biểu hiện ra trình độ gì đã không còn nằm trong khả năng nắm giữ của ta. Vì thế ta cho hắn độ tự do lớn nhất đi!"
"Hắn không phải con trai của người sao, viện trưởng? Làm sao mà người làm cha như người lại không biết được thực lực của hắn?"
"Ai!" Mễ Nặc lắc đầu cười nói: "Nếu hắn thật sự là con trai ruột của ta, cho dù giảm thọ đi một trăm năm ta cũng cam nguyện a! Nhưng đấy không phải sự thật. Thân phận của hắn cùng họ đều là do ta làm giả cho hắn."
Ca Đức nghe vậy nhảy dựng lên, rất kinh ngạc nói: "Cái gì? Hắn không phải nhi tử của ngươi? Tên Tát Nhĩ Đạt cũng là ngươi làm giả cho hắn!"
Mễ Nặc thở dài, chăm chú nói: "Cái này thì sao nào? Con ruột hay không quan trọng. Bây giờ ta thực sự đem Dịch Vân trở thành nghĩa tử của ta. Tên của hắn hiện giờ cũng gọi là Tiểu Dịch Vân Tát Nhĩ Đạt. Ta nghe cũng rất thoải mái. Mặc dù không biết cái họ tộc này có thể gắn trên người hắn bao lâu. Nhưng có thể có một cái nghĩa tử như vậy ta cũng thỏa mãn rồi."
Ca Đức kinh ngạc nghe, trong lòng cũng dấy lên sự cảm khái. Tuổi của hắn và Mễ Nặc cũng không cách nhau nhiều, dưới gối cũng không có con cái nên có thể hiểu được tâm tình như vậy.
Có con như vậy còn đòi hỏi gì hơn?
Trong bóng đêm trở lại bên trong mảnh rừng rậm lúc trước từng tu luyện, cái Ma pháp trận lục tinh ở dưới đất vẫn đang hoàn hảo lưu chuyển. Ma pháp trận dưới đất này vốn khắc họa vội vàng lại không chặt chẽ. Chỉ cần một con thú trong rừng đào bới đất cũng có thể dễ dàng phá đi hiệu quả câu linh. Thấy ma pháp trận còn hoàn hảo, Dịch Vân trong lòng vui vẻ. Lập tức ngồi vào trong Ma pháp trận, lấy ra bốn hệ nguyên tố phách thạch bắt đầu tu luyện.
Lúc này, Môn La bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Tiểu tử, cứ xem như ngươi nắm chặt thời gian để tu luyện thì bất quá cũng chỉ là hai ngày mà thôi. Mặc dù ngươi có sự trợ giúp từ Ma pháp trận này cùng bốn hệ nguyên tố phách thạch để tu luyện nhưng thời gian ngắn, hiệu quả cũng rất có hạn. Đối với trận đấu kế tiếp cũng không có trợ giúp gì lớn. Việc gì phải chịu khổ trở lại cuộc sống khổ tu như lúc trước thế này đâu?"
Dịch Vân lắc lắc đầu, nói: "Lão Đại! Ta cũng biết rõ bây giờ có cố gắng tu luyện đến mấy cũng không có khả năng trong thời gian đại hội lại một lần nữa đột phá, thăng cấp đến cao giai lĩnh vực nhưng siêng năng tu luyện thì luôn luôn có một phần thu hoạch. Hiệu quả tuy nhỏ nhưng đây cũng là chuyện duy nhất trước mắt mà ta có thể làm."
Dừng lại một chút, Dịch Vân nói tiếp: "Mặc dù ta có kiếm kỹ Luyện kiếm quỷ ngục làm con bài chưa lật. Nhưng chỉ nghĩ đến việc chiêu thức này vừa ra sẽ lập tức cướp đi sinh mệnh một cái đệ tử dự thi vô tội. Trừ phi không còn cách nào khác, ta cũng không nghĩ làm như vậy.
Tự tay cướp đi sinh mệnh của một người vốn không oán không cừu, hơn nữa còn có lý do đường hoàng thì Dịch Vân vẫn không ra tay được.
Giết người có tội thì nên giết thống khoái. Giết người vô tội sau này nhất định vì thế mà thẹn trong lòng.Người ta nói: Trong lòng tội nhỏ không thôi hỏi, không thể không thẹn.
Môn La nghe vậy liền im lặng. Lấy sự hiểu biết của hắn đối với Dịch Vân mà nói, mặc dù hắn nói vì thắng lợi mà không tiếc bất cứ giá nào. Nhưng là cho dù đến lúc gặp phải giai đoạn khẩn yếu nhất thì hắn vẫn sẽ không đành lòng sử dụng ra Luyện kiếm quỷ ngục với các tuyển thủ thi đấu.
Sinh mệnh của người vô tội đáng giá bao nhiêu?
Nhìn hành vi từ lúc hắn vì trợ giúp qua A Lôi Lạp mà không tiếc lấy thân mạo hiểm ẩn nấp trở về Phủ thành chủ của thành Mạt Nhược Nhân chỉ để cứu cha mẹ của A Lôi Lạp ra có thể thấy. Đối với Dịch Vân có lẽ nó là vô giá!
Có làm thì mới có ăn. Ông trời tuy không công bằng nhưng luôn có lý, không thể bàn cãi. Dịch Vân tin tưởng chỉ cần hắn có lòng trồng trọt, ngày sau cũng có thể lấy được hồi báo ngang bằng.
Trăng sáng trên cao ôn nhu như nước. Ánh trăng chiếu rọi trên người Dịch Vân, hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, bắt đầu tu luyện.
Hai ngày sau, mười hai cường tư cách thi đấu của Kỳ Vũ ma đấu đại hội chính thức bắt đầu.
Bắt đầu từ vị trí thứ 10, bố trí cũ của hội trường liền có thay đổi. Mười cái diễn vũ ma trận biến thành chỉ còn hai cái cách xa nhau khoảng một trăm mét. Một lần cũng chỉ có thể để cho tuyển thủ hai tổ tiến hành trận đấu.
Lấy sự sắp xếp như vậy của thi đấu tràng, phải tiến hành mười hai buổi thi đấu mới có thể tuyển ra được thập nhị cường.
Ngay khi Đại hội đem danh sách trình tự trận đấu đưa lên, mọi người đều lâm vào ngạc nhiên.
Mười hai cường tranh đoạt chiến là do 25 danh tuyển thủ lấy phương thức rút thăm ghép thành đôi bất kỳ. 12 tràng đấu là 24 danh tuyển thủ. Nói cách khác sẽ có một gã tuyển thủ không cần trải qua thi đấu liền có thể thuận lợi tiến vào trong danh sách mười hai cường.
Mà trong 25 danh dự thi chỉ có một danh ngạch "Mầm mống tuyển thủ". Nếu có thể rút trúng chính là tấn cấp đại hội vô điều kiện. Có được danh ngạch mầm mống là vô cùng may mắn! Mà người này lại chính là Dịch Vân.
"Tại sao lại là ngươi? Vận khí của ngươi không khỏi tốt quá đi!" An Na kinh hãi kêu lên.
Dịch Vân nhún vai, vẻ mặt vô tội nói: "Có kết quả như thế bản thân ta cũng rất bất ngờ a!"
Xác suất có thể rút trúng "Mầm mống tuyển thủ" cũng chỉ có một trong 25. Thấp như vậy, mọi người đều có cơ hội cũng chính là không có cơ hôi. Nhưng để cho Dịch Vân rút trúng, ngay cả hắn cũng cảm thấy kinh ngạc.
Khoát tay áo, Ca Đức cười nói: "Đây tính là chuyện tốt! Thiên Phong học viện chúng ta hiện tại còn năm ngươi dự thi trong đó Dịch Vân chỉ có thực lực trung giai. Nguyên bản tỉ lệ thắng cuộc tranh tài này của hắn cũng là thấp nhất. Bây giờ hắn có thể lấy đến phương thức "Mầm mống đệ tử" để thăng cấp, chắc chắn có thể đi vào trong danh sách mười hai cường. Như thế có tác dụng rất lớn đối với cuối cùng bài danh của học viện chúng ta.
Tại sao may mắn như thế đều là để ngươi gặp được đâu? Đầu tiên là cuộc tranh tài trước gặp được đối thủ trung giai yếu nhất. Lần này lại là rút trúng "Mầm mống tuyển thủ". Thật sự là quá không công bình! Nếu ta cũng có được vận may như thế giống ngươi thì tốt rồi." Ước Hàn ở một bên nói thầm.
Ở cuộc tranh tài trước hắn gặp Tam hoàng tử Cổ Lan. Đem hết toàn lực vẫn là bại trận. Đối với Dịch Vân thực lực rõ ràng còn yếu hơn so với chính mình lại có thể thăng cấp không ngừng, bằng vào vận may, đương nhiên là đặc biệt đỏ mắt ganh tỵ.
Tất cả mọi người tại hiện trường đều nghe thấy lời nói này của Ước Hàn, Chỉ thấy những học viên đã thua đều dồn dập đem ánh mắt quái dị nhìn Dịch Vân. Suy nghĩ như vậy không riêng gì Ước Hàn mà những người khác cũng giống thế!
Đối mặt với ánh mắt có hâm mộ có hăm dọatừ bốn phía bắn tới, Dịch Vân toàn bộ coi như không thấy, liền thản nhiên giống như lão tăng đang nhập định. Suy nghĩ trong lòng của bọn họ làm sao hắn không biết! Chỉ là cũng không cần thiết đặc biệt giải thích.
Đối với Ma đấu đại hội lần này, ngay từ đầu con mắt của hai bên đã nhìn ở hai góc độ hoàn toàn khác nhau. Đám người Ước Hàn chỉ là muốn bài danh xếp hạng ở đại hội. Mà cái Dịch Vân muốn lại là vòng nguyệt quế cuối cùng. Suy nghĩ bất dồng hình thành sự chênh lệch cái nhìn. Biểu hiện ra ngoài, khí độ hai bên đúng là hoàn toàn khác biệt.
Trong mắt của phó viện trưởng Ca Đức cùng nhóm giáo viên đang ở một bên đứng xem, chỉ thấy Dịch Vân biểu hiện ra ngoài là khí độ thản nhiên an định còn đám người Ước Hàn lại lộ ra dáng vẻ căm giận, bất bình cùng ngưỡng mộ… các loại. Tình cảnh trước mắt làm cho bọn họ có một loại ảo giác hoang đường giống như thấy một đám mèo con đang gây hấn kêu gào trước mặt một đầu hổ lớn. Một màn mà bọn họ lại không một chút nào cười nổi.
Một màn cảm giác khó tả vớ vẩn. Chỉ một thoáng qua, mạnh yếu của hai bên toàn bộ đảo ngược. Dường như Dịch Vân là một cường giả cao hơn hẳn mà những người còn lại chỉ như một đám hề nhảy nhót đang diễn vai kịch buồn cười. Cho nên, không một từ nào có thể diễn tả.
Đây là khí độ.
Giống cùng loại với khí chất. Nữ nhân cho dù xấu hay đẹp nếu có được khí chất thì đều có thể nói là giai nhân. Mà khí độ làm cho nam nhân khoác lên một tấm áo đen bí ẩn nhìn không thấu. Mà không đoán được tự nhiên là càng thu hút.
Trên khán đài, ở khách quý khu, trong tay mỗi người đều có một phần danh sách thứ tự xuất chiến. Bá Nạp Đốn nhìn danh sách trên tay trầm giọng nói: "Đối thủ của Ma Đa là người của Khải Mễ Đề gia tộc, cũng là một trong tứ đại gia tộc. Hắn cũng là người tu luyện Huyết kế công pháp đạt tới lục tinh đỉnh phong lĩnh vực. Xem ra cũng là một trận chiến khó khăn a!"
Mặc Tây ở một bên cười nói: "Phụ thân, ngài không cần lo lắng! Tuyển thủ của Khải Mễ Đề gia tộc phái ra gọi là Khố Đặc. Mấy năm qua, trong mấy lần tỉ thí đối kháng ở học viện, hắn chưa từng thắng qua Ma Đa một lần nào. Mặc dù hắn cũng có thực lực đánh đến ngũ cường của đại hội, nhưng gặp gỡ Ma Đa cũng chỉ có thể trách hắn xui xẻo. Cuộc tranh tài này không cần cân nhắc. Ma Đa chắc chắn là thắng rồi!"
Nói tới đây, thanh âm của Mặc Tây trở nên nhẹ: "Hơn nữa con đã từng dặn dò Ma Đa rồi. Khi cần thiết hắn biết phải nên làm như thế nào!"
"Ờ! Ta rất có lòng tin đối với Ma Đa." Dừng một chút, Bá Nạp Đốn lại nói: "Thiếu niên gọi là Dịch Vân Tát Nhĩ Đạt kia vậy mà lại rút trúng tư cách "Mầm mống tuyển thủ". Có thể nói phần vận khí liên tiếp này thực sự làm cho người khác kinh ngạc. Nếu là đặt ở trên chiến trường, vận khí như vậy nên gọi là "Võ vận" mới đúng. Một người như thế đương nhiên càng đáng giá để gia tộc chúng ta đến mượn sức."
Không hổ danh là truyền kì tướng quân hàng năm tác chiến trên chiến trường, cái nhìn đối với vận khí hoàn toàn không giống với người bình thường. Cùng với Môn La đã từng đi qua vô số trường giết chóc, đi ra từ biển máu có cùng một dạng giải thích. Tất cả đều biết rõ sự trọng yếu của "Võ vận". Việc lặp đi lặp lại cũng không phải là may mắn ngẫu nhiên.
Khẽ thở dài, Bá Nạp Đốn nói tiếp: "Chỉ tiếc là không thể nhìn thấy hắn ra sân trong thập nhị cường thi đấu. Đối thủ của hắn ở các trận đấu phía trước quá yếu, căn bản là không có cơ hội nhìn ra thực lực chân chính của hắn. Mà những trận đấu sau đều là đối thủ quá mạnh mẽ. Đối mặt với tuyển thủ đạt đến trình độ đỉnh phong, hẳn là không đỡ được vài hiệp thì hắn liền thất bại. Vẫn là không thể nhìn tới toàn bộ thực lực của hắn!"
Mặc Tây thì không đồng ý với lời nói này. Một cái tuyển thủ chỉ bằng vận khí mà thăng cấp thì có cái gì tốt để mong đợi. Nhưng hắn cũng không dám trực tiếp phản bác cha mình, liền ngậm miệng không nói gì.
"Đúng rồi!" Trầm ngâm một lát, Bá Nạp Đốn lại nói: "Ta muốn ngươi phái mật thám đi điều tra lại lai lịch xuất xứ của người thiếu niên kia. Việc này khi nào mới có thể làm tốt?"
"Mười mật thám của gia tộc đã được phái ra. Tính cả thời gian đi lại đại khái cũng phải cần mười ngày mới có thể có kết quả." Mặc Tây đáp.
"Ờ! Đến khi đó Ma đấu đại hội hẳn là đã kết thúc. Tóm lại là tăng thêm tiến độ điều tra đi. Ta muốn nhanh một chút nhìn thấy kết quả!"
"Phụ thân yên tâm, việc này ta đã chính miệng dặn dò qua đám mật thám. Bọn hắn tuyệt đối sẽ không dám chậm trễ. Chỉ là…" Mặc Tây khó hiểu hỏi: "Mỗi cái tuyển thủ tham gia Ma đấu đại hội đêu phải đem tư liệu bản thân xác thực và tỉ mỉ báo cho đại hội giữ làm bản sao. Mà tư liệu liên quan đến người thiếu niên kia, trong tay gia tộc của chúng ta cũng có một phần. Vì sao phụ thân ngài còn muốn phái người đi điều tra lại đâu?"
"Bởi vì phần tư liệu kia rất không hợp lý!" Bá Nạp Đốn lắc đầu nói: "Trên tư liệu có thấy, ban đầu tại thời điểm sau khi hắn tốt nghiệp sơ đẳng học viện gia nhập Thiên Phong học viện mới là trình độ bốn tinh sơ giai. Nhưng mà bây giờ mới qua không đến hai năm thời gian, thực lực của hắn từ bốn tinh một hơi tấn cấp, đến hiện tại là sáu tinh trung giai lĩnh vực. Thăng cấp như thế thật sự là chưa từng nghe qua bao giờ. Điều đó là cực kỳ không hợp lý!"
"Ngài là hoài nghi hắn hướng đại hội nói dối việc tiến triển tinh cấp của bản thân!"
"Không! Ta là hoài nghi tất cả tư liệu của hắn đều là ngụy tạo ra." Bá Nạp Đốn trầm giọng nói: "Cho dù là lai lịch bản thân, họ tộc hay thực lực, tất cả đều là giả! Hơn nữa cái tên Dịch Vân này cùng tên của đứa con thứ bảy đã chết đi của gia tộc lại càng làm cho ta để ý!"
Nói tới đây, Bá Nạp Đốn tự lẩm bẩm: "Cháu thứ bảy của ta là do tiểu thiếp của bộ tộc Tư Đạt Đặc đã bị diệt tộc sinh ra. Ta cũng chỉ gặp qua một lần vào lúc hắn sinh ra. Khi đó ta tự tay ôm qua hắn, cũng nhớ rất rõ màu tóc cùng màu mắt của hắn đều là màu đen như mực, cùng huyết mạch của Lam Duy Nhĩ gia tộc ta hòan toàn khác biệt. Cũng vì thế mà ta không vui mừng nhiều lắm đối với đứa cháu này."
"Năm ấy, khi hắn sáu tuổi, Mặc Tây đem quyền nuôi dưỡng hắn trả lại cho thông gia lão tộc trưởng Phổ Tu Tư. Như thế chẳng khác nào đem hắn trục xuất khỏi gia môn, cái tên trên gia phả cũng cắt bỏ. Từ đó hắn trở thành con rơi của Lam Duy Nhĩ gia tộc chúng ta, không còn lui tới.
Đối với quyết định đem đứa con thứ bảy trong gia tộc trục xuất khỏi gia môn của Mặc Tây, Bá Nạp Đốn lúc ấy đang đóng ở biên giới đế quốc, vài năm sau trở về gia tộc mới biết được. Đối với cách làm như thế Bá Nạp Đốn cũng không đồng ý.
Mặc dù huyết mạch của đứa con thứ bảy càng tiếp cận với Tư Đạt Đặc nhất mạch, bề ngoài của hắn cùng Lam Duy Nhĩ gia tộc có sự khác biệt nhưng vẫn là con ruột của tộc trưởng đương nhiệm Mặc Tây. Máu chảy trong cơ thể cũng đồng dạng đều là thuộc con cháu trực hệ của Lam Duy Nhĩ gia tộc.
Nguồn tại http://Truyện FULLKhi hắn biết chuyện này cũng ngay lập tức đem Mặc Tây ra mắng một trận. Mặc dù có lòng tìm lại đứa con thứ bảy bị đá ra khỏi nhà này nhưng sự tình lúc đó đã không thể vãn hồi. Lúc ấy cũng đã là mấy năm sau, khi hơn hai ngàn cư dân tính cả Tư Đạt Đặc bộ tộc bị diệt vong. Trong đó cũng có cả đứa con thứ bảy.
Bá Nạp Đốn sau khi nghe được tin tức này cũng là im lặng nhìn Mặc Tây, vẻ mặt hắn không có một chút để ý. Ngay cả khí lực mắng hắn vài câu cũng không có. Sự tình đã xảy ra không có khả năng vãn hồi. Việc này cứ như vậy bỏ qua.
Chuyện ăn năn kia vốn quên mất từ mấy năm qua hôm nay lại nhớ lại một lần nữa.
Cái tên Dịch Vân kỳ lạ này cũng có người đặt giống nhau sao? Màu mắt của người thiếu niên kia hoàn toàn giống với đứa con thứ bảy năm đó! Nếu mà hắn thực sự còn sống thì cũng nên cùng người thiếu niên kia đồng dạng là 17 tuổi. Chẳng lẽ...? Không! Cái này là không có khả năng!"
Nghĩ đến đây, Bá Nạp Đốn nhếch miệng cười khẽ. Chỉ cảm thấy mình nghĩ nhiều quá! Nhưng trong lòng trải qua mưa gió sớm đã trầm ổn tĩnh lặng của hắn cũng không tự chủ được mà nhảy lên phù phù.
"Tạp Lỗ Tư tiên sinh, ngài không xem thập nhị cường thi đấu sao? Nhìn Tạp Lỗ Tư bỗng dưng đứng lên đi tới hướng chỗ ra khỏi khán đài. Áo Nhĩ Ba hoàng đế mở miệng hỏi.
Chỉ nghe Tạp Lỗ Tư cười nhạt nói: "Trình tự của trận đấu đã định. Người ta muốn xem lại không xuất tràng, đã không còn đáng giá để ta nhìn nữa. Tìm một chỗ uống rượi. trận đấu lần sau trở lại đi vậy!"
Tạp Lỗ Tư luôn luôn đối với bất kỳ một người nào đều là không thèm để ý. Ngay cả hộ quốc Pháp thánh Kiệt Mễ Đạt đối với hắn hỏi, hắn cũng khinh thường trả lời. Chỉ là đối với cái đương nhiệm hoàng đế Áo Nhĩ Ba của cái Kỳ Vũ nhô nhỏ này, ở ngoài mặt hắn còn có vài phần tôn trọng. Chỉ vì hắn có thể lấy đế quốc thượng khách chi lễ mà đối đãi với chính mình, đương nhiên cũng muốn cho vài phần đáp lễ. Ân! Đáp lễ ở hạn độ thấp nhất.
Áo Nhĩ Ba cùng Kiệt Mễ Đạt ở một bên nghe vậy giật mình sững sờ: "Tuyển thủ không ra tràng? Không phải là chỉ có một người sao? Là người thiếu niên kia!"
Đến tận đây hai người bọn họ mới hiểu được. Ngay từ đầu Tạp Lỗ Tư biểu hiện ra sự quan tâm rất lớn đối với lần Ma đấu đại hội này. Thậm chí không tiếc nghìn dặm xa xôi chạy đến Kỳ Vũ để xem trận đấu cũng chỉ vì người thiếu niên mà bọn họ nhìn trúng kia.
"Kiệt Mễ Đạt, đối với việc này ngươi thấy thế nào?" Áo Nhĩ Ba nhìn bóng lưng Tạp Lỗ Tư rời đi, mở miệng khẽ hỏi
Kiệt Mễ Đạt cười khổ đáp: "Bệ hạ! Chỉ có thể nói nhãn lực của Tạp Lỗ Tư tiên sinh quả thật là phi phàm. Ngay từ khi mới bắt đầu đại hội hắn đã nhìn ra chỗ bất phàm của người thiếu niên kia. Vẫn còn vì mỗi trận đấu của hắn mà đặc biệt đến xem mỗi ngày. Phần nhãn lực này làm ta mặc cảm a!"
"Hắn… Có thể hay không hắn cũng chủ ý tới người thiếu niên kia."
"Không có khả năng!" Kiệt Mễ Đạt không chút nào lo lắng, lắc đầu đáp: "Bệ hạ! Người cũng biết Tạp Lỗ Tư tiên sinh chính là võ giả cấp bậc Tinh vực, làm sao có thể có tâm tư đối với một cái Pháp cuồng chỉ có lục tinh trung giai cơ chứ? Hẳn là hắn chỉ cảm thấy có chút hứng thú với thiếu niên kia mà thôi!"
"Ờ! Nói có lý." Áo Nhĩ Ba nghe thế liền thở ra một hơi, mày vừa nhăn cũng lập tức giãn ra.
Hắn và Kiệt Mễ Đạt đã sớm nhìn trúng thiếu niên kia. Nếu mà Tạp Lỗ Tư cố ý tham gia thì sự tình tốt đẹp mà bọn họ mong muốn khó có thể tiến hành như trong dự kiến của bọn họ.
Trong lúc Áo Nhĩ Ba suy nghĩ, âm thanh liền vang lên. Trận đấu thứ nhất của mười hai cường thi đấu dĩ nhiên bắt đầu rồi.
Khi mà gần hết ngày.
"Liên tục mười hai tràng trận đấu làm người ta thất vọng. Đây là mười hai cường tranh đoạt thi đấu sao? Buồn cười!" Môn La khinh thường nói.