Mọi người cũng đồng thời nhìn lên một phần danh sách đối thủ.

"Đối thủ: Thiên Phong học viện."

"Thuộc tính: Lục tinh trung giai hỏa hệ pháp cuồng."

"Tính danh: Dịch Vân. Tát Nhĩ Đạt.".

Phụ Á nhìn danh sách, cười nhẹ, nói:"Không biết người này có phải là người mà vẫn có lời đồn là có được siêu phẩm tinh thần lực, lại đồng thời là học viên mới khiến mọi người đau đầu nhất kể từ khi Thiên Phong học viện thành lập cho tới nay không?

"Có vẻ đúng đấy." Một gã thanh niên dáng người cao gầy, uy nghi bình tĩnh nói: "Chỉ là một kẻ có thiên phú không tệ, thế nhưng lại dựa vào vốn liếng là thiên phú mà không có chí tiến thủ cố gắng tu luyện thì chỉ là loại công tử bột mà thôi. Dựa theo danh sách thì trình độ của hắn bây giờ chỉ là lục tinh trung giai. Chỉ vỏn vẹn là trung giai mà lại có thể thẳng tiến vào vòng thi đấu bách cường, vận khí của hắn thực ra cũng không tệ. Nhưng đến đây thì phải dừng lại rồi. Ngũ muội có thể gặp được đối thủ như vậy thì dễ dàng thủ thắng thôi." Gã thanh niên này chính là Ma Đa, con thứ ba của tộc trưởng gia tộc Lam Duy Nhĩ, người còn lại là Phụ Á trưởng nữ của gia tộc, là người con thứ năm, là anh em cùng mẹ với Ma Đa, tình cảm của họ từ trước đến nay vẫn rất tốt.

Phụ Á bỏ danh sách sang một bên, cười nói: "Ha ha, Tam ca nói đúng. Bất kể tư chất thiên phú của hắn cao tới đâu thì chênh lệch giữa các giai vẫn là rất rõ ràng. Với thực lực hiện nay của ta thì cho dù chống lại đối thủ lục tinh đỉnh phong cũng có cơ hội liều mạng, huống chi đối thủ này chỉ là trung giai pháp cuồng mà thôi".

Phụ Á lòng đầy tin tưởng, biết được đối thủ vẻn vẹn chỉ có trình độ trung giai thì nàng biết chiến thắng của nàng là đã định rồi!

"Nói không sai". Một lão già tóc đã điểm bạc đi vào khu nghỉ ngơi, chỉ thấy vẻ mặt lão mang thần thái hưng phấn, cao giọng cười nói:"Phụ Á, đến lúc đó ngươi dạy dỗ đối thủ kia thật tốt nhé, không cần phải giống mấy trận đấu trước đánh ngay người ta ra ngoài, nhất định phải đánh gục hắn trên lôi đài để hắn phải cầu xin tha thứ mới được! Hiểu chưa?".

"Phụ Á đã hiểu! Viện trưởng đại nhân à, chỉ có điều là vì sao ngài cần phải giáo huấn hắn như vậy?.

Phụ Á có chút ngạc nhiên, hỏi.

Lão già này chính là viện trưởng của Kỳ Vũ vương gia học viện An Kiệt La, nghe đồn đã đối đầu với Mễ Nặc mấy chục năm, cũng là cường giả tuyệt thế đã đạt tới cửu tinh đỉnh phong pháp tôn.

An Kiệt La vẻ mặt hưng phấn, vỗ vỗ Phụ Á vài cái, vui vẻ cười nói:"Căn cứ theo tin tức mà chính viện trưởng ta thu được thì đối thủ ở trận đấu kế tiếp này của ngươi rất có thể chính là con tư sinh của lão hỗn trướng Mễ Nặc kia. Lão đầu kia vẫn không phục chuyện năm đó tại ma đấu đại hội đã bị ta đánh bại, nhiều lần đối đầu sinh sự với ta, mấy lần còn chạy tới Kỳ Vũ học viện của chúng ta gây chuyện, ngay cả Phó viện trưởng cùng với vài tên cao giai giáo sư đều đã từng bị hắn đánh cho bất tỉnh, thật sự là cực kỳ láo toét! Hiện tại rốt cục cơ hội này đã đến, đã có thể trả thù rồi, he he he!".

"Đối thủ của Phụ Á chính là con tư sinh của viện trưởng Mễ Nặc của Thiên Phong học viện á? Không thể có chuyện này được! Mễ Nặc cũng đã nhiều tuổi rồi, làm sao còn có năng lực như vậy chứ?. Mọi người dường như không thể tin nổi.

"Ta vốn cũng không tin. Chẳng qua là lời đồn này tại Thiên Phong học viện đã lan truyền ầm ĩ rồi. Hơn nữa, họ của hắn đúng là giống hệt họ của Mễ Nặc" An Kiệt La cười âm hiểm vài tiếng:"Hắc hắc hắc, mặc kệ! Tóm lại là thà đánh nhầm, chứ không thể bỏ sót. Dù sao hắn cũng chính là đệ tử của Thiên Phong học viện, Phụ Á ngươi nhất định phải đánh hắn đến mức gào khóc cầu xin tha thứ mới được!"

"Ta muốn lão hỗn trướng kia hiểu được năm đó hắn đánh không lại ta, hôm nay, ngay cả con tư sinh của hắn cũng không thắng nổi đệ tử do một tay ta dạy nên. Hiện tại ta đã có thể tưởng tượng ra lão hỗn trướng kia khóc lóc thảm thiết thật xấu mặt rồi, ha ha ha!".

Mọi người nghe vậy thì cười cũng chẳng ra cười, hai viện trưởng học viện mà giống như tiểu hài tử, cứ âm thầm đối đầu, đấu nhau mấy chục năm trời cứ như là "Oán hận đã chất chứa từ lâu". Việc này thì mọi người cũng đã biết từ trước, quả thực là Mễ Nặc cũng đã từng nhiều lần xông đến học viện của bọn họ đại náo, có lẽ viện trưởng đại nhân muốn dựa vào trận đấu này để đả kích thật sâu sắc mặt mũi của Mễ Nặc.

Phụ Á nhún vai, dù sao thì trận đấu này nàng nhất định là thắng rồi, có thêm vài phát nặng tay để dạy dỗ đối thủ thì cũng chỉ là nhấc tay mà thôi, coi như là giúp cho viện trưởng An Kiệt La hết giận thôi mà.

Cùng lúc đó, tại khu nghỉ ngơi của Thiên Phong học viện.

Mễ Nặc mặt mày nhăn nhó trước một tờ giấy, bất đắc dĩ nói: "Ôi chao, sao có bao nhiêu người như vậy mà lại cố tình chọn đúng vào Kỳ Vũ vương gia học viện làm đối thủ chứ, mà lại còn là thiên tài ma pháp trong gia tộc Lam Duy Nhĩ, gia tộc đứng đầu bốn gia tộc lớn nữa chứ".

Dịch Vân khi vừa nhìn thấy danh sách thì cũng cả kinh. Phụ Á ở trong gia tộc Lam Duy Nhĩ chính là trực hệ thân nhân của hắn, hắn còn phải gọi nàng là Ngũ tỷ. Trước đây bốn năm, tại học viện Đa Ni Tạp, hắn đã từng nhìn thấy nàng từ xa.

Nhiều năm đã trôi qua, cũng chỉ thoáng nhìn thấy trong giây lát, trên danh nghĩa thì là thân nhân, nhưng lại chẳng có chút thân tình nào, cảm giác đối với nàng hoàn toàn rất xa lạ. Ngoại trừ việc biết nàng là lục tinh cao giai Lôi Hệ pháp cuồng ra thì Dịch Vân hoàn toàn không biết gì về nàng cả.

Hiện tại nghe Mễ Nặc dường như có chút coi trọng Phụ Á, hắn không nhịn được bèn hỏi:"Thực lực của đối thủ này rất mạnh sao?"

Gật gật đầu, Mễ Nặc cười khổ nói: "Đúng vậy! Đừng nhìn nàng chỉ có trình độ là lục tinh cao giai mà thôi. Trên thực tế, nàng là một trong những người có thể thẳng tiến vào thập cường, dù đối đầu với đối thủ đỉnh phong nàng cũng có lực đánh một trận. Nàng chính là thiên tài ma pháp hiếm thấy trong gia tộc Lam Duy Nhĩ!

"Ôi chao, gia tộc Lam Duy Nhĩ đúng là một môn hào kiệt. Ở các trận đấu của tứ tinh và ngũ tinh, gia tộc bọn họ đều có đệ tử thẳng tiến vào danh sách thập cường. Ở trình độ tứ tinh, người đứng đầu cũng là trực hệ của gia tộc bọn họ. Không hổ là gia tộc đứng đầu bốn gia tộc lớn của đế quốc, đệ tử trong tộc không có ai là đơn giản, thực lực của gia tộc này đúng là khó có thể đánh giá a!".

Dịch Vân biết gã đứng đầu cấp độ tứ tinh mà Mễ Nặc nói đến chính là A Lí Bố, kẻ đã từng bị hắn đánh bại.

Những đệ tử khác nghe đến đó thì ánh mắt nhìn Dịch Vân cũng trở nên chán chường. Đối với trận đấu kế tiếp này, bọn họ đúng là không ôm kỳ vọng chút nào.

Bối Na lúc này đành lên tiếng an ủi:"Dịch Vân, ngươi có thể kiên trì đến vòng này cũng đã vượt qua mong đợi của chúng ta đối với ngươi, ngươi đã làm rất tốt.

Trận đấu kế tiếp này, kết quả sớm đã an bài rồi. Ngươi chỉ cần có tâm lý lãnh giáo học hỏi mà cố gắng đánh một trận nhé".

Khuôn mặt Mễ Nặc lúc này nghiêm nghị, cũng trầm giọng nói:"Bối Na nói đúng! Có thể thực lực của đối thủ rất mạnh, nhưng ngươi cũng không thể làm mất mặt Thiên Phong học viện chúng ta. Cho dù bại thì cũng phải bại oanh oanh liệt liệt. Nhất định không thể để đối phương thắng quá thoải mái, giúp cho lão hỗn đản An Kiệt La kia đứng một bên mà chế giễu!"

"Dịch Vân, đây là trận đánh cuối cùng của ngươi tại đại hội lần này, ngươi cứ dùng toàn bộ thực lực, không cần phải che đậy gì nữa, cứ liều mạng một phen đi!".

Nghe lời nói này của Mễ Nặc, mọi người dường như không hiểu lắm, chẳng lẽ trước đây những gì Dịch Vân biểu hiện vẫn không phải là toàn bộ thực lực của hắn sao?

Chỉ có Dịch Vân biết Mễ Nặc muốn hắn khi ứng chiến thì đồng thời xuất ra cả thủy, hỏa ma pháp. Cho dù hắn có dốc hết vốn liếng thì lão vẫn cứ khăng khăng cho là hắn chỉ có bại, không có thắng. Đối với Phụ Á, Mễ Nặc dường như đánh giá rất cao thì phải.

Nhìn sắc mặt Mễ Nặc tái mét, Dịch Vân cũng thoáng có thể cảm nhận được tâm tình của lão giờ phút này: đệ tử Khắc Lý Mạn, đệ nhất cường giả của học viện mình, không ngờ lại rớt ở ngoài vòng bách cường, bại dưới tay cường giả của Kỳ Vũ học viện Ma Đa, mà bây giờ ở vòng bách cường, hắn lại gặp phải thiên tài ma pháp Phụ Á được xếp hạng rất cao trong học viện kia, mà cả hai người đều là người của gia tộc Lam Duy Nhĩ. Một khi như vậy sẽ làm xáo trộn sự sắp xếp của Thiên Phong học viện, chẳng thế mà Mễ Nặc lại đánh giá gia tộc này cao như vậy.

Từ trước đến này, Mễ Nặc và viện trưởng An Kiệt La của Kỳ Vũ học viện là đối thủ một mất một còn, lần này ma đấu đại hội mới qua hai vòng đấu mà đã thất trận, một người thì đã thua rồi. Một người khác thì cũng coi như sẽ thua, như vậy là thua hai người. Ngay cả dach sách bách cường (trăm người mạnh nhất) cũng không thể vào nổi, cứ như vậy thì xem ra lần đại hội này Thiên Phong học viện lại khó giữ được uy danh, mất đi vị trí đứng hàng thứ ba học viện của đế quốc.

Học viện mười năm tới sẽ xuống dốc ngay trước mắt mình, bản thân là viện trưởng đương nhiệm, lão làm sao không giận được, làm sao không ưu phiền được, chỉ là lão cũng chẳng biết tính thế nào nữa.

Thoáng nghĩ một chút, Dịch Vân hỏi thêm một vấn đề mà mọi người ở đây vẫn chưa được rõ ràng: "Viện trưởng, với sự hiểu biết của ngài về đối thủ lần này, chẳng lẽ nàng còn hơn cả đệ nhị cường giả Bối Na của học viện chúng ta ư?".

Mễ Nặc nghe vậy thì ngạc nhiên, rồi không chút suy nghĩ, chỉ lắc đầu nói:"Làm sao hơn được? Bối Na đã bước vào lục tinh đỉnh phong đã được ba năm, cho dù nàng có tư chất cao tới đâu thì hiện giờ cũng chỉ là cao giai, nhiều nhất thì cũng chỉ có thể hơn đối thủ mới bước vào cấp độ đỉnh phong, làm sao mà là đối thủ của Bối Na chứ? Ngươi hỏi vấn đề này đúng là rất ngớ ngẩn đấy!".

Dịch Vân nghe xong cảm thấy nhẹ nhõm, khẽ cười nói: "Ta hiểu rồi! Viện trưởng à, ngài cứ chờ xem kịch vui đi".

Nói xong, hắn liền quay đầu rời khỏi khu nghỉ ngơi của học viện, nhằm phía trung tâm hội trường diễn ra đại tái đi đến, chỉ để lại phía sau vẻ mặt khó hiểu của mọi người.

"Lão đại, trận đấu này ngươi có đề xuất gì không?" Hành tẩu đang lúc, Dịch Vân trong lòng hỏi.

"Ở trận đấu này, ngươi dự tính xuất ra bao nhiêu thực lực đây?". Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

"Đây chỉ vòng bách cường thôi, không cần thiết phải thu hút sự chú ý của người khác quá mức, chỉ cần sử dụng hỏa chúc ma pháp là được rồi.".

Trầm ngâm một lát, Môn La nói: "Nếu nói như lúc nãy thì thực lực của đối phương còn kém Bối Na. Tuy rằng ngươi đã học được cách sử dụng ma pháp liên tục, nhưng nếu chỉ sử dụng một hệ ma pháp là hỏa hệ thì tỷ lệ chiến thắng chỉ khoảng bốn thành thôi.".

"Thật thế à? Theo ước đoán của ta thì cũng đã đủ để cho ta dốc sức đánh một trận rồi!" Dịch Vân gật gật đầu: "Chẳng biết tại sao, mặc dù là cục diện thua nhiều thắng ít, nhưng ta hoàn toàn không cho rằng ta sẽ thất bại trước Phụ Á.".

Môn La nghe vậy cười nói: "Đây là vấn đề về tâm tính của ngươi rồi, bởi vì đối phương là thành viên trực hệ của gia tộc Lam Duy Nhĩ, ngươi dù có thua đến đít, cận kề cái chết cũng không chấp nhận bại trận. Đây gọi là chiến ý!".

Dừng một chút, Môn La nhất phái thản nhiên, nói tiếp: "Ngươi là trung giai, đối phương là cao giai tiếp cận đỉnh phong, khách quan mà nói, thực lực sai biệt như vậy rất khó vượt qua, cũng khó trách lão nhân Mễ Nặc thấy được rõ ràng ngươi sẽ bại. Chỉ là, lão đại ta lại xem trọng ngươi, hai bên thắng thua tỷ lệ vẫn là bốn-sáu, chẳng qua, nàng là bốn, mà ngươi là sáu thôi.".

"Ồ, vì sao vậy?".

"Chênh lệch thực lực thì đã không thể thay đổi, nhưng ngươi quên rằng trên người ngươi có một món dị bảo hỏa hệ cực kỳ hiếm thấy sao? Có dị bảo có thể gia tăng ma lực bản thân, thắng bại đương nhiên là khỏi phải bàn rồi.".

Dịch Vân nghe vậy chợt giật mình, đột nhiên hiểu ra: "Ta hiểu rồi!".

Khi hai bên đi lên lôi đài, tuyển thủ của chín sân thi đấu còn lại từng người cũng đều lục tục về đúng chỗ. Phụ Á nhìn người thiếu niên tóc đen trước mắt này, trong lòng nổi lên một cảm giác rất quen thuộc, hình như đã từng gặp qua ở nơi nào đó, bèn nghi hoặc hỏi: "Trước đây chúng ta đã từng gặp mặt chưa nhỉ?".

Dịch Vân biết nàng sớm đã quên lần gặp mặt trước đây ở học viện Đa Ni Tạp nên cũng không trả lời, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

Phụ Á thấy đối phương lắc đầu phủ nhận thì nhướng mày. Đúng là cảm giác rất quen thuộc một cách khác thường, có lẽ là trực giác của nữ nhân, nàng khẳng định mình chắc chắn đã từng gặp hắn ở chỗ nào đó, cố gắng cúi đầu trầm tư suy nghĩ.

Ở khu vực khách quý trên khán đài, một lão nhân ngồi bên cạnh Mặc Tây, vẻ mặt trang trọng, toàn thân tự nhiên phát ra khí tức cường giả vượt qua Mặc Tây rất nhiều, mặc trang phục tướng quân của đế quốc màu xanh nhạt không một vết nhăn, móc khóa trên cổ tay áo nghiêm cẩn, huân chương chiến công gắn trên ngực biểu lộ đời quân binh lão luyện.

Hắn chính là gia chủ tiền nhiệm của gia tộc Lam Duy Nhĩ, cũng là truyền kỳ tướng quân bất bại của Kỳ Vũ Đế Quốc, đã đạt tới trình độ bát tinh cao giai, đó chính là cường giả "Cấp Tướng" Bá Nạp Đốn Lam Duy Nhĩ.

Lúc này, hắn bình thản nhìn xuống sân thi đấu phía dưới, trước hết là nhìn Phụ Á, sau đó chuyển ánh mắt về phía đối thủ của cháu gái yêu quý của hắn. Đột nhiên, hai mắt hắn hơi co lại, thiếu niên tóc đen kia nằm gọn trong ánh mắt của hắn.

Bá Nạp Đốn đột nhiên mở miệng hỏi: "Đối thủ hiện tại của Phụ Á lai lịch thế nào?".

Mặc Tây liếc mắt xuống phía dưới một cái, cười nói:" Tên hắn thì con không biết, nhưng nghe nói hắn chỉ có thực lực là lục tinh trung giai mà thôi. Trận đấu này Phụ Á thắng chắc mười mươi rồi. Phụ thân, sao người lại cảm thấy hứng thú với thiếu niên kia vậy?".

Mặc Tây nghĩ thầm, mọi trận đấu trước hắn đều xem xét kỹ lưỡng, cũng thấy được vài tuyển thủ có thực lực không kém, nhưng trong số đó cũng không hề có người thiếu niên tóc đen này. Không lọt vào mắt hắn có nghĩa là người đó biểu hiện thực lực bình thường, người như vậy thì trong toàn sân đấu chỗ nào cũng có, căn bản không đáng lọt vào mắt hắn, và đương nhiên cũng không cần thiết phải để Bá Nạp Đốn chú ý.

Trầm ngâm một hồi, Bá Nạp Đốn mới lên tiếng: "Chỉ là lục tinh trung giai trình độ? Phụ Á thì sắp tiến vào lục tinh đỉnh phong, vậy thì đáng lẽ trận tỷ thí này hẳn là chẳng có gì để theo dõi nữa rồi."

Thiếu niên đó đối mặt với người mạnh hơn hắn hẳn một giai, vậy mà không hề bộc lộ ra ngoài sự dè dặt lo lắng. Biểu hiện trầm ổn bình tĩnh đó ngược lại đã vượt qua thực lực của chính hắn, cái khí độ lạnh nhạt này, ngay cả Phụ Á cũng không theo kịp, thực sự rất kỳ lạ đấy!".

Mặc Tây sửng sốt, cười giả lả nói: "Phụ thân à, cái này gọi là nghé mới sinh không sợ cọp, chắc hẳn người thiếu niên kia không phải không biết thực lực của Phụ Á, chỉ là ngu xuẩn không biết tự lượng sức mình! Hạng người đó căn bản là không đáng được phụ thân ngài để ý.".

Bá Nạp Đốn nghe vậy nghĩ một chút, cũng gật đầu nói: "Đúng! Phụ Á lại là thiên tài ma pháp mà gia tộc Lam Duy Nhĩ chúng ta gần trăm năm qua khó gặp. Hiện tại tuy rằng trình độ vẫn là lục tinh cao giai, nhưng thực lực đã đạt đến đỉnh phong chi cảnh, vị giai chênh lệch rõ ràng, làm sao mà đối thủ là lục giai trung giai có thể chống lại được?

"Cứ để ta nhìn xem kỹ một chút những năm gần đây Phụ Á tiến bộ bao nhiêu rồi!".

Tối hôm qua, Bá Nạp Đốn mới mang theo quân đoàn Lôi Hổ từ biên cảnh phía đây đế quốc trở về gấp, lão cũng không xem quá trình thi đấu trước của đại hội nên đối với thực lực tiến bộ của tôn nữ mấy năm không gặp này cũng cảm thấy tò mò, hơn nữa cũng muốn cẩn thận đánh giá một phen.

Hai người Bá Nạp Đốn và Mặc Tây nói chuyện tuy rất nhỏ nhưng cũng vẫn lọt vào tai người khách ngồi ở hàng thứ nhất của khu vực khách quý, hắn cười khẽ nói: "Gia tộc Tư Đạt Đặc và gia tộc Lam Duy Nhĩ à? Ha ha ha. Thú vị đây! Ta chỉ biết trên người tiểu tử này luôn luôn tìm không hết những chuyện thú vị, hiện tại, trận đấu ta mong đợi từ lâu bắt đầu rồi kìa, ha ha ha".

Tiếng cười nổi lên, vòng đấu bách cường sau khi trải qua nhiều trận tỷ thí rốt cục cũng đã bắt đầu rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play