Dịch Vân đi xuống lôi đài, cũng không vui mừng gì lắm, hắn biết màn chiến đấu vừa rồi biểu hiện trong mắt đội hữu có chút chê cười, bọn họ nghĩ như thế nào, hắn không ngại.
Ngẩng đầu nhìn lên khu khách quý, chứng kiến Mễ Nặc đối diện giơ ngón tay cái tuyên dương hắn, tỏ vẻ vừa lòng, cũng phát hiện Tạp Lỗ Tư không còn ở chỗ ngồi, chẳng biết đi đâu, Dịch Vân nhanh chóng cất bước, một mạch trở về khu nghỉ ngơi.
Nhưng vào lúc này, trong một góc khu khán giả, một nử tử kinh ngạc nhìn thiếu niên tóc đen, mãi cho đến khi thân ảnh hắn biến mất mới giật mình hỏi lại nam tử bên cạnh: "Đại ca, ngươi xác định hắn chính là Dịch Vân?"
Nam tử gật đầu: "Đúng vậy, hắn là Dịch Vân Tát Nhĩ Đạt, thế nào? Ngươi cùng phụ thân không phải đã gặp qua hắn, sao lại nhận không ra?"
Hai người nay chính là hai huynh muội Duy Đa và La Lôi.
La Lôi lẳng lặng nói: "Tóc hắn vẫn màu đen như trước, chỉ là bộ dáng đã thay đổi nhiều lắm. Trở nên cao lớn, cũng đẹp trai hơn! Nếu không có đại ca nói, ta thật sự nhận không ra hắn!". Duy Đa cười nói: "Nghe ngươi và phụ thân nói qua, khi hắn đi học ở học viện ở Đa Ni Tạp mới là tiểu nam sinh mười tuổi đầu, hiện tại hắn đã là thanh niên 17 tuổi rồi, đương nhiên vẻ ngoài phải thay đổi!"
Ni Tư thật không nhìn nhận như hai người con, hắn nói khẽ: "Bề ngoài hắn biến hóa tuy lớn, nhưng hình dáng còn có vài phần như xưa, xem ra hắn đúng là Dịch Vân!"
Hắn khi ấy bị tiên thiên thể chất hạn chế, như thế nào có thể đột phá bốn sao lĩnh vực đạt tới trình độ sáu sao hiện tại? Thật khó tin mà!"
"Phụ thân, ngươi nói thể chất tiên thiên hạn chế là cái gì thế?"
Ni Tư câm miệng không nói, lắc đầu: "Không có gì, ta chỉ tùy tiện nói chơi mà thôi!"
Duy Đa gãi gãi đầu, xem ra phụ thân không muốn bàn luận đề tài này, cũng không hỏi thêm, hắn thở dài nói: "Ài, một năm trước tỷ thí với hắn tuy đánh khó khăn, nhưng ta vẫn cho mình có thể thắng được hắn, hiện tại mà nói khi đó hắn hẳn là che dấu thực lực bản thân mới đúng!" Lúc ấy nhìn hắn trốn học nửa năm mới trở về học viện, lập tức khiêu chiến Á Các lục tinh trung giai, ta thật sự bị dọa sốc, còn tưởng hắn ngu người chơi nổi, không nghĩ tới hắn thế nhưng lại đả bại Á Các. Làm cho ta và tất cả đồng học kinh ngạc không thôi, thiếu chút nữa còn tưởng rằng mình hoa mắt nhìn lầm." Duy Đa lúc đó ở hiện trường xem trận đánh, cũng bị kết quả dọa một trận không nói nên lời, chỉ cảm thấy chênh lệch thực lực của hắn và Dịch Vân đã thay đổi đáng kể, lúc trước có thể đánh bại hắn thế nhưng chỉ nửa năm sau biến hóa thật ghê gớm khiến hắn có cảm giác bất lực, trong lòng Duy Đa chua xót không thôi.
Hắn biết Ny Khả đã ở trong nơi nào đó khu khán đài này xem Dịch Vân thi đấu, vị chua cay lại càng sâu.
Ni Tư lúc này lại nghĩ đến vấn đề của hắn.
Người khác không biết Dịch Vân vì sao cực lực tranh thủ tư cách dự thi đại hội lần này, ngay cả lão sư Mễ Nặc cũng không biết, nhưng Ni Tư lại hiểu được, tưởng thưởng lớn nhất Ma Đấu đại hội lần này chính là lãnh thổ Yêu Đạt trấn ngày xưa, cũng là mảnh đất vốn sở hữu của Tư Đạt Đặc gia tộc, Dịch Vân hẳn là vì việc này mà đến.
Nghĩ đến điểm này, đáy lòng Ni Tư thở mạnh một hơi, chứng kiến biểu hiện vừa rồi của Dịch Vân, hắn biết Dịch Vân muốn đạt được như ý nguyện thật xa vời.
Kỳ Võ Ma Đấu đại hội tổ chức 30 lần, mỗi một lần ở cấp bậc sáu sao không nói đến đệ nhất, có thể tiến vào vòng mười người mạnh cơ hồ tất cả đều là cường giả đỉnh phong, không hề có ngoại lệ, Dịch Vân hiện tại chỉ là trình độ trung giai, khoảng cách với đỉnh phong thật sự kém xa lắm.
Đối mặt với chênh lệch vị giai, thực lực mạnh yếu có thể nói là tuyệt đối, Dịch Vân căn bản không có cơ hội, nghĩ đến đây Ni Tư nặng nề thở dài một hơi.
Một chỗ khác trên khán đài, một lão giả tóc trắng xóa nhìn thiếu niên tóc đen vừa rồi may mắn thắng một trận, vẻ mặt kinh dị, thanh âm run run lẩm bẩm nói: "Thật hắn là Dịch Vân Tư Đặc Đặc? Không nghĩ tới hắn có thể bằng lực bản thân đột phá thể chất hai thuộc tính tương khắc mà cả đại lục vạn năm coi như chướng ngại bất khả bại, thế mà lại chỉ dùng có thời gian ba năm, từ ba sao sơ giai, một đường thăng cấp phá giai đến sáu sao trung giai lĩnh vực? Thiên phú kinh người, dọa người, khiến người ta sợ hãi a!"
"Vạn năm lịch sử của Khung Võ đại lục, thiên chi kiêu tử như vậy chưa hề có, hắn là duy nhất, chỉ là vì sao hắn sửa họ thành Tát Nhĩ Đạt?"
Bên người hắn, một lão giả lập tức cắt ngang lời hắn, nghiêm mặt nói: "Tạp La Tạp, việc này về sau không nên nhắc lại, bất cứ chuyện gì có liên quan đến thiếu niên này, viện trưởng Mễ Nặc Thiên Phong học viện đã cam đoan với ta lo lắng thiếu niên Dịch Vân này, về sau có hậu quả gì hắn một mình gánh vác. Nhớ kỹ, trong tư liệu Mễ Nặc đưa cho ta, hắn chưa từng là đệ tử học viện Đa Ni Tạp chúng ta, đương nhiên cũng không từng là đệ tử ngươi! Việc này liên lụy rất rộng, khiến cho Mễ Nặc tự thân để ý, học viện chúng ta không cần phải nhúng tay vào cũng nước đục này!"
Tạp La Tạp chính là chuyên nhiệm giáo sư của Dịch Vân ở Đa Ni Tạp học viện, ngoại trừ Mễ Nặc, hắn hẳn là người hiểu rõ Dịch Vân thiên phú tu luyện như thế nào?
Mà bên cạnh hắn là viện trưởng đương nhiệm Đa Ni Tạp học viện, một cường giả cấp bậc tám sao, hắn từng "bị" Mễ Nặc nhờ vả, sửa lại tư liệu thân phận của Dịch Vân, chuyện như vậy, bên trong Kỳ Võ đế quốc chính là tội lớn. Cho dù hắn thân là viện trưởng cũng có điều e ngại. Hắn biết phiền toái ở phía sau không hề thiếu, nếu Mễ Nặc đã đáp ứng gánh vác chuyện sau này, hắn cũng không muốn đi quản chuyện dư thừa.
Mà dòng họ Tư Đạt Đặc là ban đầu Dịch Vân nhập học, Ni Tư đã tìm viện trưởng hắn nói chuyện qua, sớm dấu giếm xuống dưới, không đăng ở tư liệu nguyên bản. Toàn bộ Đa Ni Tạp học viện chỉ là hai người hắn và Tạp La Tạp biết mà thôi.
Chuyện này hắn không báo cho Mễ Nặc, nguyên nhất rất đơn giản, ngoại trừ thành chủ Ni Tư dặn dò ra, đúng như lời hắn vừa nói, không hề có ý muốn lăn vào dòng suối đục này, nghe một cái là biết không có gì tốt rồi.
Tạp La Tạp nghe viện trưởng đại nhân nhắc nhở, khẽ gật đầu, chỉ là, hai mắt nhìn Dịch Vân. Ngoại trừ vài phần khó tin, còn có che dấu vài phần kiêu ngạo, người đệ tử này, từng một tay hắn dạy dỗ nha.
Có thể tự tay dạy dỗ ra một thiên tay đệ nhất đương thời, chính là hy vọng vinh quang nhất trong đời mỗi giáo sư.
Ngay sau đó, trận thứ ba cũng bắt đầu.
Từ trận Dịch Vân chấm dứt, mấy trận kế tiếp không có gì hứng thú, hắn muốn rời đi làm vài việc riêng, nhưng hắn biết không thể như vậy.
Đoàn đội là một chỉnh thể, hắn không thể rời đi khi toàn bộ trận đấu chưa chấm dứt, đành phải ngoan ngoãn ngồi yên "ngắm cảnh".
Trải qua ba năm trận đấu, vòng loại đầu tiên rốt cục hoàn thành, 10 đệ tử tham dự đều thông qua trận đầu, xem như duy trì truyền thống toàn thắng vòng sơ loại, tất cả mọi người cao hứng la ó.
Buổi tối.
Dịch Vân tìm đến Mễ Nặc: "Lão sư, buổi tối hôm nay đệ tử muốn xin ra ngoài làm chút việc cá nhân, có thể không?"
Mễ Nặc nghe vậy cả giận nói: "Lộn xộn, Ma Đấu đại hội ngày nối ngày liên tục, ngày mai còn phải đấu một trận, nhìn nhóm đội hữu của ngươi, hiện tại bọn họ đều tiến hành tu luyện bổ xung đấu khí hao tổn ban ngày, mỗi người đều nghỉ ngơi dưỡng sức chuẩn bị cho trận ngày mai, ngươi làm gì xin đi ra ngoài? Không cho!"
"Lão sư, ngài hẳn hiểu được, trận đấu hôm nay căn bản không tiêu hao ma lực của ta nhiều lắm, hiện tại đã sơm khôi phục, hoàn toàn không ảnh hướng đến trận đấu ngày mai, huống chi việc cá nhân thật quan trọng, ta phải đi mới được!"
Mễ Nặc trầm ngâm một hồi, lại lắc đầu nói: "Cho dù thế nào, đoàn đội dự thi là một chỉnh thể không nên chia cắt, cùng tiến cùng lùi mới ngưng tụ đủ chiến ý, không chỉ Thiên Phong học viện chúng ta, tin rằng tất cả các học viện đều y như thế, vi sư không thể cho ngươi đặc quyền, nếu không ta làm sao nói chuyện với người khác. Còn nữa, thủ đô Kỳ Võ ngươi lần đầu tới, người lạ đường không quen, ở đâu có chuyện quan trọng cho ngươi làm?"
Dịch Vân nhất thời lẳng lặng, thật lâu sau hắn mới nói: "Lão sư, đệ tử cũng không gạt người, chỉ là hy vọng lão sư nghe xong không truy vấn thêm. Mộ mẫu thân ta ở ngoại ô Kỳ Võ, từ khi rời đi tới nay ta đã 10 năm không đi tế bái mẫu thân. Cho nên, hy vọng lão sư cho đệ tử đi một chuyến!"
Mễ Nặc nghe xong ngẩn người: "Mẫu thân ngươi không phải ở Đa Ni Tạp thành sao?"
"Ta sinh ra ở thủ đô Kỳ Võ, cho đến sáu tuổi mới theo ông ngoại rời đi!"
"Đi đi! Ta sẽ nói với các giáo sư, đệ tử khác, ngươi đi rồi về sớm. Trễ nhất hừng đồng nhất định quay về cho ta!"
Ngoại ô thủ đô Kỳ Võ, một khu mộ rộng mấy trăm mẫu, nơi này là khu mộ dành riêng cho tộc nhân gia tộc Lam Duy Nhĩ yên nghỉ.
Dịch Vân dựa theo trí nhớ đi vào khu mộ, rốt cục nhìn thấy mộ phần lâu năm của mẫu thân. Chỉ thấy mỗi mộ phần đều được quét tước sạch sẽ, không có một gốc cỏ dại mọc lên. Trước mộ lại để hai bình hoa tươi, cho thấy nơi này thường xuyên có ngươi chăm sóc.
Môn La thấy thế thở dài: "Thì ra mẫu thân ngươi yên nghỉ ở đây, bố trí thật tốt, xem ra phụ thân danh nghĩa của ngươi cũng còn có chút lương tâm." Lắc lắc đầu, Dịch Vân đạm bạc nói: "Cái đó không quan hệ đến gia tộc Lam Duy Nhĩ, bọn họ cả năm không tới chỗ này một lần, hết thảy việc ở đây đều do một tay lão nhân coi mộ chăm sóc."
"Lão đầu vừa điếc vừa câm kia?"
"Ừ!" Dịch Vân gật đầu nói: "Chính là lão già coi mộ nhìn thấy xa xa lúc nãy, ta khi còn nhỏ từng ở chung trong phòng lão mấy tháng, khi đó lão rất chiếu cố ta, ta thực cảm kích hắn."
Môn La giật mình, gật đầu, hắn biết lúc này Dịch Vân cần thời gian yên tĩnh, liền bay vào Hồng Liên.
Chung quanh lập tức yên ắng, đêm lạnh giá, vầng trăng bàng bạc treo trên trời cao, Dịch Vân ngây ngẩn ngồi trước mộ thật lâu, chưa nói ra nửa câu nửa chữ, chỉ khi chuẩn bị rời đi, hắn mới vỗ về tấm bia mộ, thì thào nói: "Mẫu thân, phần gia tộc Lam Duy Nhĩ thiếu chúng ta, ngày sau ta nhất định đòi lại cả vốn lẫn lời, ta muốn bọn họ mỗi ngày đều phải hối hận, nhớ tới việc đã làm là phải đau lòng, ta sẽ khiến Mặc Tây lấy nước mắt rửa mặt quỳ sám hối không có gối trước mộ người cả buổi tối (^_^"). Chuyện này, không còn xa nữa rồi, ha ha ha…!"
Tiến vào căn nhà nhỏ ở lại cùng mẫu thân năm đó, rồi căn phòng nhỏ hắn bị nhốt, bờ tường lung lạc, cho thấy đã lâu không ai lui tới, hẳn là khi hắn rời đi, nơi này bắt đầu hoang phế, đi vào bên trong liền thấy bụi đất bám đầy, dưới đất có mấy quyển sách cũ nát, đều là sách năm đó mẫu thân yêu quý.
Dịch Vân một mực lụm lên lau chùi cẩn thận rồi thu vào Hồng Liên, hắn nhẹ nhàng sợ tổn hại mảy may, lát sau lại đem mấy vật phẩm mẫu thân dùng khi còn sống thu hết, lập tức quay đầu đi ra.
Trong lúc tiến hành thi đấu Ma Vũ đại hội, nhân khẩu tăng lên chóng mặt, cả thủ đô Kỳ Võ một căn phòng nghỉ tạm cũng khó tìm, hơn nữa lúc này do ba đế quốc lớn tạm thời ngưng chiến, toàn bộ lữ điếm đều bị hoàng thất đế quốc trừng dụng chiêu đãi các quý nhân đến từ các thế gia.
Kiệt Nặc Tư gia tộc đương nhiên không có khả năng bỏ qua thời cơ chào mời nhân tài tốt thế này, tộc trưởng Cát Âu tự thân dẫn dắt phần lớn trưởng lão gia tộc đi tới. Lữ điếm bên trong thành có hạn, rõ ràng tất cả bọn họ đều phải trú ngoài thành Kỳ Võ.
"Dịch Vân, ngươi ngày mai không phải còn phải đánh một trận sao? Như thế nào rảnh rỗi ghé qua chúng ta?" Dịch Vân đột nhiên tới chơi làm cho Cát Âu cùng với các vị trưởng lão kinh ngạc.
Dịch Vân còn chưa trả lời, chỉ thấy Địch An trưởng lão đi đến trước mặt, vỗ nhẹ bả vai hắn, cười nói:
"Dịch Vân, ngươi hôm nay đánh một trận chúng ra đều thấy, nhưng lấy thực lực sáu sao trung giai hiện tại, ngươi không có nhiều cơ hội đánh vào tiền mười, chỉ cần có tên trong trăm danh cường giả coi như là thành tích tốt rồi! Hy vọng ngươi không quá để ý tới thành tích, coi đại hội lần này như tích lũy kinh nghiệm, Ma Đấu đại hội 10 năm sau mới là sân khấu thuộc về ngươi, đến lúc đó ngươi chắc chắn là diễn viên chính, điểm ấy bản trưởng lão tin tưởng 10 phần!"
Dịch Vân nghe mà bực người, cười khổ nói: "Làm sao mà ai nấy đều có ý tưởng y chang lão Mễ Nặc thế không biết? Lại 10 năm sau…"
"Cát Âu tộc trưởng, còn có các vị trưởng lão." Dịch Vân hít sâu một hời, nghiêm túc nói: "Ta hôm nay tới là muốn các ngươi làm giúp ta một việc!"
"Chuyện gì?" Dịch Vân nửa đêm đến thăm, đúng là chuyện hiếm thấy, tất cả đều tò mò hỏi.
"Chính là bất luận các ngươi dùng thủ đoạn gì, không kể đại giới, ta hy vọng các ngươi có thể mua hạ hai địa phương này của Lam Duy Nhĩ gia tộc." Dứt lời, Dịch Vân ném một mảnh giấy đưa cho Cát Âu.
Mọi người nhìn lướt qua, kinh ngạc mở mồm nói: "Cái gì? Một khu mộ và một tòa nhà cũ nát? Còn dùng bất kể giá cả?"
"Đúng, nghĩ biện pháp mua chúng cho ta!"
"Này!" Cát Âu cùng trưởng lão Địch An nhìn qua, lát sau khó khăn nói: "Căn nhà nát này không có vấn đề gì, nhưng mộ viên lại là nơi chôn cất tổ tiên gia tộc bọn họ. Chỉ sợ không dễ dàng, làm như vậy không hợp tình hợp lý cho lắm!"
Lắc lắc đầu, Dịch Vân lạnh nhạt nói: "Ta nói rồi, chính là không kể giá nào, cho dù dùng nhị phẩm trung giai ma binh cùng với giá cả trên trời cũng phải mua. Mặt khác, chỗ mộ viên này là gia tộc Lam Duy Nhĩ dùng để mai táng tộc nhân ngoại hệ, gia tộc bọn họ chắc là không để trong lòng, chỉ cần các ngươi có thể đưa ra bảng giá tốt, có thể bảo đảm không có chuyện gì xảy ra, còn về phần lý do, các ngươi suy nghĩ dùm ta, ta cần chính là kết quả!"
"Bán mộ phần tổ tiên bán ra ngoài, đây là chuyện không hợp lễ pháp lắm, nếu việc này phát sinh ở gia tộc Kiệt Nặc Tư chúng ta, nhất định chúng ta sẽ không đáp ứng!" Dịch Vân yêu cầu chuyện này quả thực không hợp với lẽ thường, Cát Âu suy nghĩ một hồi, thở dài lắc đầu nói.
Dịch Vân nghe vậy thản nhiên cười, hai tay lật lên, ánh sáng vàng kim chợt lóe, lập tức ba thanh ma binh vàng óng xuất hiện.
Hắn đem ba thanh ma binh đưa cho Cát Âu, cười cười nói: "Ba thanh này tuy là nhị phẩm trung giai nhưng tất cả đều là lôi thuộc tính, đúng là binh khí Lam Duy Nhĩ gia tộc khao khát nhất. Các ngươi liền lấy đó làm lợi thế, khi tất yếu lại thêm một ít kim tệ là xong, cùng bọn họ đàm đàm bàn bạc mặc cả một chuyến đi!"
Cát Âu cùng các trưởng lão nghe vậy đồng thời kịch chấn, lập tức vây quanh cẩn thận đánh gia ma binh trong tay Cát Âu. Chỉ thấy thân kiếm vàng kim, phong cách cổ xưa, nhìn qua không có gì thu hút, tinh tế đánh giá lại phát hiện trên thân ma binh lưu động lôi nguyên tố, có nguyên tố năng lượng tràn đầy như thế không phải phàm vật, quả thật nhị phẩm trung giai ma binh, không thể nghi ngờ.
Phẩm giai như vậy, lại lôi hệ thuộc tính, ma binh như thế không chỉ có gia tộc Lam Duy Nhĩ cần, mà ngay cả gia tộc bọn hắn cũng thèm nhỏ dãi, đây là thần binh lợi khí không thể đánh giá nha.
"Dịch Vân, ma binh này…" hai tay Cát Âu run nhè nhẹ, tuy rằng bọn họ đã từng lấy từ Dịch Vân một thanh ma binh nhị phẩm đỉnh phong lôi hệ, nhưng tổng quát cũng chỉ có một thanh. Nếu bọn họ lại cầm ba thanh ma binh này làm của riêng thì…
Dịch Vân cắt ngang lời Cát Âu, hắn hiểu bọn họ định nói cái gì, cười nói: "Nhớ Kinh Lôi đại hội lần trước không? Cũng là tàn phẩm y như vậy, ta muốn lại có thể nhìn gia tộc Lam Duy Nhĩ lần nữa ném tiền như rác. Một khu mộ, một căn nhà vứt đi, giá trị bao nhiêu? Ta mặc kệ các ngươi dùng phương pháp gì, trả giá cỡ nào, nếu gia tộc Kiệt Nặc Tư các ngươi mua cho ta hai thứ kia, ta liền cho không các ngươi năm thanh ma binh nhị phẩm trung giai lôi hệ không tỳ vết, thế nào?" Bạn đang đọc chuyện tại
TruyenFull.vnNhững lời này phảng phất như tiếng sấm đầu xuân, nổ vang trong tâm linh yếu ớt tộc trưởng Cát Âu và các vị trưởng lão, cả bọn sợ ngây người trơ trơ ra đó.
Đối với gia tộc Kiệt Nặc Tư mà nói, năm thanh ma binh trung giai lôi hệ có giá trị bao nhiêu?
Giá trên trời?
Đối với Dịch Vân mà nói, phần mộ mẫu thân có bao nhiêu giá trị?
Vô giá!
Nhìn mọi người kích động, hai mắt tỏa sáng, Dịch Vân trong lòng cười to, quá sảng khoái!
11 năm trước hắn 6 tuổi, chỉ có thể yên lặng chấp nhận số phận an bày, 11 năm sau hắn 17 tuổi lại nắm trong tay vận mệnh chính mình, hắn phải nắm hết thảy trong lòng bàn tay, nắm thật chặt!