Mễ Nặc khó hiểu nhìn Dịch Vân phản ứng có phần thất thố, một hồi như hiểu được, cười nói: "Như thế nào? Ngươi cũng vì cái phong thưởng hậu hĩnh này mà ngạc nhiên sao? Cũng đúng, cho dù là Bá Tước đế quốc thụ phong, có khả năng nhập vào giới thượng lưu cao tầng, nhưng nhiều nhất chỉ có thể xây dựng một thế gia quý tộc mới, hơn nữa thì cũng được đế quốc cho hai ba mươi dặm đất phong. Lần này có thể nói là phong thưởng lớn nhất trăm năm nay của đế quốc, thật sự rất ít gặp."
Kỳ Võ đế quốc xưa nay dùng võ lập quốc, quân công vi thượng, gia tộc có lãnh địa trăm dặm cũng không ít, nhưng phần lớn đều là các thế gia trải qua trăm năm, thậm chí ngàn năm tích lũy mới có được.
Hiện tại tứ đại thế gia đế quốc, tất cả đều có lãnh địa mấy trăm dặm. Lãnh địa Lam Duy Nhĩ thế gia là lớn nhất, có hơn 300 dặm, toàn bộ phân tán khắp đế quốc có thể nói từ nam ra bắc, từ tây sang đông, đều là lãnh địa tư gia Lam Duy Nhĩ gia tộc tồn tại, lấy lãnh địa lớn nhỏ mà phân biệt, mở mang phong thổ, Lam Duy Nhĩ thế gia an ổn đứng đầu tứ đại thế gia.
Những gia tộc có lãnh địa lớn hơn 300 dặm như thế, tất cả đều là một thế hệ gia tộc trải qua ngàn năm tuế nguyệt, vì đế quốc lập vô số quân công mới đạt được.
Hiện tại, vương thất đế quốc một lần ban tứ Yêu Đạt Trấn trăm dặm đất phong, diện tích gần bằng ba phần lãnh địa Lam Duy Nhĩ gia tộc, ngang với 300 năm tích lũy, phong thưởng hậu hĩnh như thế từ khi kiến quốc tới nay không được mấy lần. Trong miệng Mễ Nặc phần thưởng này tựa như rất bình thường, một điểm cũng không để ý.
Hít sâu một hơi, Dịch Vân tận lực giữ bình tĩnh, lãnh đạm nói: "Vì sao đế quốc lại chọn phạm vi trăm dặm Yêu Đạt Trấn làm phần thưởng?"
"Bởi vì đó là nơi vô chủ." Mễ Nặc không có phát hiện điểm dị thường của Dịch Vân, cười cười nói: "Chủ nhân Yêu Đạt Trấn là một thế gia luyện khí Tư Đạt Đặc, nhưng thế gia này toàn bộ tộc nhân đều đã chết vài năm trước, tính cả trấn trên hai ngàn dân đều bị đồ diệt, hung thủ tới nay tra không ra, vụ thảm án này vào năm đó từng làm huyên náo khắp đế quốc, cũng là một trong những án lớn nhất của đế quốc."
Dừng một chút, Mễ Nặc lại nói tiếp: "Nghe đồn Tư Đạt Đặc gia tộc là một gia tộc cổ truyền mấy ngàn năm, lịch sử so với đế quốc còn muốn lâu hơn, từ lúc Kỳ Vũ đế quốc ta kiến lập, gia tộc này đã tồn tại. Ai, đồn đại này thật khó làm người ta tin tưởng, lại có gia tộc truyền thừa mấy ngàn năm?
"Hiện đế quốc ta có tứ đại gia tộc từ khi kiến quốc tới nay bất quá cũng chỉ truyền thừa ngàn năm mà thôi, đó đã là thế gia xa xưa nhất, ít nhất vi sư cũng không tin tưởng rằng thế gia kia vượt qua tứ đại gia tộc này."
"Bất luận lời đồn có thật hay không, nhưng khối lãnh địa này là thật. Thẳng cho đến lúc đó là sở hữu của Tư Đạt Đặc gia tộc là sự thật, lịch sử đế quốc ta các đời đế vương đều thừa nhận điều này. Chính là, hệ gia tộc này tại vài năm trước đã diệt tộc, không có một hậu nhân còn sống, khối lãnh địa này từ đó về sau liền thành vô chủ, theo luật pháp đế quốc, lãnh địa Yêu Đạt Trấn liền trở về tay đế quốc, bởi vậy mới có thể lần nữa lấy ra làm phần thưởng Kỳ Vũ Ma Đấu đại hội lần này."
Cúi đầu trầm ngâm một lát, Dịch Vân lại hỏi: "Sẽ có rất nhiều người tranh đoạt lãnh địa Yêu Đạt Trấn chứ?"
Mễ Nặc gật đầu: "Theo lý thì đương nhiên, vừa rồi nói, một lần phong thưởng lãnh địa trăm dặm, việc này tại đế quốc là rất ít, hơn nữa, Yêu Đạt Trấn nằm ngay phía Bắc đế quốc, trừ Bắc Bộ đại thành – Đa Ni Tạp thành, là địa điểm tiếp cận cực bắc biên giới đế quốc, vị trí chiến lược quá tốt, lại còn có sông dài trăm dặm đi qua, hoàn toàn đủ yếu tố kiến thiết một đại thành thị."
"Kỳ thật, tại ngàn năm trước, địa điểm Yêu Đạt Trấn vốn là một đại thành, quy mô thậm chí không thua thủ đô Kỳ Vũ thành hiện tại của đế quốc ta, chỉ là trong một hồi chiến tranh quốc gia, địch quốc phía Bắc tiến nhập vào mới bị phá hủy. Mà lãnh địa chủ Tư Đạt Đặc gia tộc vô lực trọng kiến thành thị, các hạng mục cần thiết xây dựng là một con số kinh người a, lúc này mới từ đại thành thu nhỏ lại thành quận, cuối cùng biến thành trấn nhỏ bình thường."
Dịch Vân nghe xong, nhất thời trầm mặc, hắn từng nghe Môn La nói qua, tại mấy ngàn năm trước, mấy trăm dặm chung quanh Yêu Đạt Trấn một cảnh phồn vinh, quy mô to lớn, thành trì có cư dân hơn mấy trăm vạn, hắn liên tưởng một hồi mơ hồ, một đại thành phồn thịnh mấy trăm dặm vì sao lại biến thành Yêu Đạt Trấn bình thường, chỉ hơn hai ngàn dân, thì ra là bởi vì hơn ngàn năm trước phá hủy trong chiến tranh đế quốc.
Lại nghe Mễ Nặc nói, trước chiến tranh Yêu Đạt Trấn vốn quy mộ không thua gì thủ đô Kỳ Vũ thành hiện tại, chỉ biết một thế gia có thể nắm giữ đại thành như thế cũng biết ngày xưa Tư Đạt Đặc gia tộc hắn khẳng định là đệ nhất thế gia Kỳ Vũ đế quốc lúc ấy, không phải tứ đại thế gia có thể so sánh.
Đáng tiếc, thế sự vô thường, mỹ mãn cũng sẽ điêu linh, thời gian trôi đi chỉ còn lại trong ký ức.
Dịch Vân hồi tưởng lan man, một hồi lại nghe Mễ Nặc tiếp tục nói:
"Lần này phân tổ Lục tinh lĩnh vực đệ nhất phong thưởng quá mức hậu hĩnh, không nói cự ngạch kim tệ cùng danh hiệu bá tước hiển hách, lãnh địa trăm dặm tư gia quả là dọa người, không thể nghi ngờ là đệ nhất phong thưởng trăm năm nay."
"Bởi vậy, các cao đẳng học viện có đệ tử lục tinh lĩnh vực đều ma quyền sát chưởng tham dự tranh đoạt. Người có tâm tranh đoạt tuy nhiều, nhưng cuối cùng thắng lợi hẳn là một trong tứ đại thế gia."
Dịch Vân nghe vậy thân hình khẽ chấn động, lập tức nghĩ đến thân tộc hắn, nói: "Trận đấu chưa bắt đầu, các đại học viện có cường giả ngoài lục tinh cũng vô số, cho dù Kỳ Võ học viện tại đế quốc bài danh đệ nhất, vị trí đứng đầu này không nhất định là thành viên mấy cao môn vọng tộc, vì sao lão sư lại đoán cuối cùng tứ đại thế gia sẽ thắng?"
Mễ Nặc uống ngụm trà, khẽ cười nói: "Không phải đoán, là khẳng định! Tứ đại thế gia phân biệt là: Tát Ma, Martin, Khải Thước Đề, cùng Lam Duy Nhĩ tứ đại danh tộc, mấy gia tộc này đều có một bộ tổ truyền huyết kế tuyệt học lưu truyền cho đệ tử trong tộc tu luyện, trong đó đệ tử huyết mạch có thiên phú, thực lực đương nhiên cũng sẽ hơn ma vũ tu giả bình thường một khoảng lớn."
"Lấy cùng tinh cấp vị giai mà nói, huyết kế tu giả khẳng định là cực mạnh, điểm ấy trên đại lục không ai hoài nghi, chỉ cần tại tứ đại gia tộc có đệ tử lục tinh cao giai tham dự, thậm chí đỉnh phong, như vậy hắn liền là người thắng cuối cùng trong Kỳ Vũ Ma Đấu đại hội lần này."
Dừng một chút, Mễ Nặc lắc đầu cười khổ: "Còn vài điểm, chính là đế quốc tứ đại gia tộc, các đệ tử cơ hồ đều tập trung học tại Kỳ Vũ Vương Gia, mấy gia tộc này dùng tư nguyên cực lớn bồi dưỡng ra đệ tử huyết mạch nối nghiệp, đương nhiên không phải ma vũ tu giả bình thường có thể sánh bằng, cũng là nguyên nhân này cho nên vi sư mới nói tứ tinh, ngũ tinh của Thiên Phong học viện có thể liều mạng, nhưng phân tổ Lục tinh lĩnh vực khẳng định là Kỳ Vũ học viện chiếm đệ nhất."
Mễ Nặc lại nói tiếp: "Lại nói, tứ đại thế gia này khẳng định sẽ không buông tha cơ hội tuyệt hảo bổ sung trăm dặm lãnh địa vào trong gia tộc, chắc chắn là tranh thủ đến cùng vị trí này." Bạn đang xem tại
Truyện FULL - truyenfull.vn
Tứ đại thế gia tuy đều có lãnh địa gia tộc mấy trăm dặm nhưng không ai hội sợ đất mình nhiều, ngược lại mấy gia tộc này đều vì cơ hội này để tăng ảnh hưởng thế lực cho gia tộc, đối với họ mà nói, đây là một hồi tranh đấu không thể để thua, thành bại trực tiếp ảnh hưởng đến đại thế mấy trăm năm sau này."
Dịch Vân nghe xong lập tức cúi đầu không nói gì, trong lòng ý niệm liên chuyển, thật lâu sau, hắn đột nhiên đứng lên: "Lão sư, đệ tử có thỉnh cầu!"
***
Đi ra khỏi cổng Thiên Phong học viện, Dịch Vân bước nhanh vào thành, xem hắn mày cau mặt khẩn, trong lòng hiển nhiên trầm trọng.
Môn La lúc này bỗng nhiên xuất hiện bên người Dịch Vân, không hề buông thả thần thái cợt bỡn mọi khi, nhẹ nhàng thở dài nói: "Theo ta từ ngủ say tỉnh dậy sau bảy ngàn năm, đã thấy Tư Đạt Đặc tộc nhân khí thế luân lạc liền cả kinh, lại thêm trừ ngươi ra toàn bộ tộc nhân đều bị đồ diệt, đến cả tổ ốc bảo hộ gia tộc vạn năm cũng bị người khác chiếm giữ, thực sự không phải năm đó ta có khả năng tưởng tượng được, ai…!"
Môn La từng chính mắt thấy qua vinh quang ngày xưa Tư Đạt Đặc gia tộc, giống như ánh mặt trời chói chang giữa trưa, đối với thảnm trạng gia phá nhân vong hắn đương nhiên cũng bị ảnh hưởng tâm lý như Dịch Vân.
Nếu tổ bối Tư Đạt Đặc có sống lại chỉ sợ cũng tức mà chết tiếp thôi.
Than nhẹ một tiếng, Môn La hỏi: "Ngươi cương quyết yêu cầu Mễ Nặc xin nghỉ ba tháng là muốn trở lại Yêu Đạt Trấn sao?"
Dịch Vân không nói một câu, gật gật đầu.
"Đáng tiếc! Ngươi lần trước xuất môn làm Mễ Nặc ghi nhớ rất sâu, hắn không đáp ứng thỉnh cầu này, ngươi hiện tại quyết định ra sao?"
Thì ra, vừa rồi Dịch Vân mở miệng liền xin Mễ Nặc cho nghỉ ba tháng, bị Mễ Nặc truy vấn, hắn cũng không giải thích được, một khi đã không có lý do hợp lý Mễ Nặc đương nhiên kiên quyết không ký, còn phát giận, cường lệnh Dịch Vân sau này mỗi hai ngày một lần phải gặp hắn báo cáo, đi vào trong Diễn vũ ma trận tu luyện.
Dịch Vân hiện tại vì thế mà đau đầu không thôi.
Một cái lý do hợp lý, hắn làm sao lấy ra được? Không thể hướng Mễ Nặc nói hắn là người còn sống duy nhất của Yêu Đạt Trấn, thực là truyền nhân của Tư Đạt Đặc gia tộc?
Hắn nếu thực nói như vậy, Mễ Nặc sợ cũng không tin.
Năm đó đế quốc từng cho người điều tra thảm án Yêu Đạt Trấn, tận lực tìm kiếm người còn sống, mấy năm qua đều không có kết quả, cổ truyền thế gia diệt vong đã thành sự thật. Hôm nay đế quốc tuyên bố muốn đem lãnh địa thu hồi đem phong thưởng ra, lại đột nhiên hiện ra một người tự xưng là đệ tử gia tộc, việc này thật không thể khiến người ta tin tưởng.
Một hồi, Dịch Vân như hạ quyết định, quay đầu nói với Môn La: "Yêu Đạt Trấn từ khi bị người ta đồ diệt cho đến khi có tên Quỷ Vực, không ai nguyện ý tiếp nhận. Nhưng đến hiện tại, đế quốc vương thất đã công khai lấy khối lãnh địa này làm phần thưởng Kỳ Vũ Ma Đấu đại hội, nên sẽ khiến cho rất nhiều người hứng thú, muốn tìm tòi một chút chỗ tốt."
"Ta rất quan tâm đến tình huống của trang viên Tư Đạt Đặc cùng phần mộ tổ tiên, hài cốt ngoại công, cửu cửu, cữu mẫu,… nói không chừng sẽ bị làm hư tổn, nhất định phải trở về một chuyến mới được."
Lắc lắc đầu, Dịch Vân kiên định nói: "Không còn cách nào khác, cho dù làm Mễ Nặc lão sư tức giận ta cũng phải trở về một chuyến mới được."
Khi Dịch Vân trở lại thiết phường, nghĩ muốn mang Cầu Cầu đi thì thấy Ngạc Đa Đồ đang ngồi ngoài phòng chờ hắn.
"Dịch Vân!" Ngạc Đa Đồ vừa thấy Dịch Vân trở về, lập tức kinh hỉ kêu lên: "Ta lúc này mới đến không lâu, vốn tưởng đợi cả ngày không ngờ ngươi nhanh như vậy trở lại."
Dịch Vân có chút kinh ngạc, Ngạc Đa Đồ sáng sớm đã tìm hắn một lần, hiện tại chẳng qua vừa giữa trưa, không đến mấy giờ đã quay lại, chẳng biết lần này là chuyện gì?
Không đợi Dịch Vân mở miệng, Ngạc Đa Đồ lập tức nói: "Ta lần này tìm đến ngươi là có hai chuyện. Thứ nhất là cho ngươi biết, hai thanh ma binh cao giai lôi hệ kia chúng ta đã định ngày bán. Thời gian là một tháng sau, địa điểm là trong thủ đô Kỳ Vũ thành, tin tức này Kiệt Nặc Tư gia tộc ta ngày mai sẽ công bố toàn đế quốc, tin rằng nhất định sẽ khiến các đại gia tộc chú ý.
Nói đến đây, Ngạc Đa Đồ nhìn Dịch Vân nói: "Trong đó có Lam Duy Nhĩ gia tộc."
Đối với đề xuất yêu cầu không được cho Lam Duy Nhĩ gia tộc mua được ma binh lần này, kể cả Ngạc Đa Đồ lẫn thành viên Kiệt Nặc Tư gia tộc đều không thể lý giải.
Lam Duy Nhĩ thế gia là một trong tứ đại thế gia đế quốc, luận lực lượng quân sự trong tay gia tộc này khẳng định là đứng đầu, chỉ cần là người bình thường, tuyệt sẽ không làm địch thủ bọn họ, lại không biết Dịch Vân có ân oán gì với thế lực cường đại này, áp đặt gì bọn hắn?
Dịch Vân nghe xong, cười nhạt: "Buổi sáng đã nói qua, sự việc không cần cho ta biết, chỉ cần kết quả khiến ta vừa lòng là tốt rồi."
Ngạc Đa Đồ nghe vậy nói: "Ta tìm người là muốn hỏi, Dịch Vân ngươi có hay không muốn tham gia hội đấu giá mua bán ma binh lần này? Nếu ngươi có ý đó gia tộc ta sẽ vì ngươi an bày một chỗ bí mật, cho ngươi chính mắt quan khán cuộc hội tiến hành, cam đoan không thể khiến người khác hoài nghi."
Suy nghĩ một chút, Dịch Vân lập tức lắc đầu: "Không được, ta không có hứng thú với đấu giá hội, càng không có thời gian, ta lập tức phải viễn trình một lần nữa."
"Ngươi lại muốn đi xa? Lần này là thời gian bao lâu?" Ngạc Đa Đồ rùng mình, khẩn trương truy hỏi.
Dịch Vân nói: "Phỏng chừng trên dưới ba tháng."
"Khi đó ma binh đấu giá đã sớm chấm dứt. Dịch Vân ngươi sẽ trở về chứ?"
Nhìn thấy vẻ mặt Ngạc Đa Đồ bộ dáng khẩn trương, Dịch Vân cười khổ trong lòng, hắn chẳng qua là một lần xuất môn về chậm mà thôi, thế nào tất cả mọi người đều không có tin tưởng hắn đây? Mễ Nặc, Ngạc Đa Đồ cũng thế, tựa hồ uy tín của hắn đã tiêu tùng rồi?
"Chắc rồi!" Dịch Vân khẽ cười nói: "Ngạc Đa Đồ ngươi nói có hai sự kiện, còn một cái nữa là chuyện gì?"
"Việc thứ hai là…" Ngạc Đa Đồ làm như muốn nói lại thôi, một hồi hắn nói: "Ai, Dịch Vân ngươi đừng trách, tộc trưởng muốn ta đến cho ngươi xác nhận, sau khi đấu giá hội lần này, ngươi thực sự còn có một thanh nhị phẩm cao giai ma binh lôi hệ để bán cho Kiệt Nặc Tư gia tộc sao chứ?"
Cũng khó trách tộc trưởng Cát Âu có nghi ngờ như vậy. Nhị phẩm cao giai ma binh cho tới bây giờ đều là binh khó truyền thừa hơn ngàn năm, thế gia luyện khí từ xưa mới có thể tạo ra, hơn nữa tỷ lệ luyện thành cực thấp, bình thường mấy năm mới xong một thanh, cho nên mỗi một ma binh như vậy đều khư khư giữ trong nhà, hạn chế nghiêm khắc đem ra ngoài, tự nhiên là vô giá.
Dịch Vân lúc trước xuất ra một thanh nhị phẩm cao giai ma binh làm Cát Âu kinh ngạc không thôi, hiện tại hắn còn nghe còn một thanh khác đương nhiên sẽ có nghi hoặc, lại sợ thua thiệt, giống như thiếu nữ hoài xuân, đây là tâm tình tộc trưởng Cát Âu đang mang.
Dịch Vân hơi kinh ngạc, liền hiểu dụng ý Ngạc Đa Đồ, nhàn nhạt nói: "Điểm ấy mời tộc trưởng ngươi yên tâm, nếu Kiệt Nặc Tư gia tộc ngươi làm ta vừa lòng lần này, Dịch Vân đương nhiên sẽ thực hiện hữa hẹn, lời này nhắn tới tộc trưởng ngươi đi."
Dịch Vân trả lời tự tin, làm Ngạc Đa Đồ tinh thần treo trên cây cũng yên ổn xuống, đang muốn rời đi về trình báo Cát Âu thì Dịch Vân kêu lại, nghe hắn nói: "Ngạc Đa Đồ, ngươi có thể giúp ta một việc?"
Ngạc Đa Đồ nghe vậy một sửng sốt!
Sau khi Ngạc Đa Đồ rời đi, Dịch Vân đi vào thiết phường, thấy Cầu Cầu đang ngủ say trên giường, hắn cảm khái trong lòng.
Buổi sáng xuất môn, trải qua một hồi phục sát, tuy nhiên toàn thắng đi ra, đây cũng là một trận thảm thiết, không thể không thừa nhận thiết cục này thua là thân tử.
Lại sau đó nghe Mễ Nặc bảo Yêu Đạt Trấn sắp đổi chủ, vì thế tâm tình hắn như bị đè nặng ngàn cân, một hồi, thấy con rắn nhỏ say ngủ an tường, tất cả đều như huyễn mộng, hắn cảm thán nói: "Có lẽ, một con rắn chỉ biết ăn với ngủ, ít nhất cũng không có cái gì phiền lòng hay sầu bi."
Đem Cầu Cầu quấn vào lồng ngực, đơn giản thu thập một chút, Dịch Vân liền xuất môn.
"Tiểu tử, không ngờ ngươi lại bảo Ngạc Đa Đồ kêu Ny Khả xin phép học viện dùm, đây là không cáo mà biệt, chỉ sợ Mễ Nặc lão nhân sẽ tức chết mất thôi, ha ha ha."
Đi ra cửa thành, Môn La bỗng nhiên cười nói với Dịch Vân.
Dịch Vân vẫn không dừng bước, miệng nhàn nhạt nói: "Hiện tại chuyện tối sự là tình huống Yêu Đạt Trấn, tuy nhiên lần này nhất định lão sư không cho ta xuất môn, cũng không thể làm khác, trở về lại hướng lão sư giải thích vậy."
"Lấy thực lực ngươi trước mắt, hoàn toàn không thể ngăn cản lãnh địa gia tộc thay chủ, trở về ngươi định làm gì?"
"Ta cũng không biết, chỉ là, ít nhất có thể xác định trang viên Tư Đạt Đặc cùng tổ ốc không có bị phá hư mới được, mặt khác, đợi trở về nói sau đi."
Nhìn thấy đường xá phía trước kéo dài như vô tận, Dịch Vân thì thào: "Cho tới bây giờ, thời gian tốt đẹp nhất của ta đều tại Yêu Đạt Trấn, nơi đó có nhà của ta, thân nhân, thân tình,… trong lòng ta vĩnh viễn là thánh đường, tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào chà đạp lên."
Dứt lời, Dịch Vân lao người phóng đi, một đường khởi lên bụi mù đầy trời.
Thánh đường đang chờ hắn!!!!