Thiên Phong thành, ở Kỳ Võ đế quốc là một tòa đại thành trung tâm nối liền các khu vực.
Thành này ở trung ương đế quốc, hướng bắc, có thể đi thẳng tới mấy đại thành phương bắc, hướng tây là biên cảnh tây đế quốc, cách Kỳ Võ đô thành một tháng mã trình, hướng nam là đoạn đường tới trung ương Lạc Nhật sơn mạch.
Thiên Phong thành tứ phía đều là vị trí trọng yếu, hơn ngàn năm trước, trên Khung Võ đại lục các quốc gia đại chiến liên miên không ngớt, Thiên Phong thành từng là thủ đô Kỳ Võ đế quốc trong trăm năm, cho đến sau ngày đại chiến chấm dứt, thủ đô mới Đại Thành được xây dựng, cũng chính là Kỳ Võ đô thành hiện nay.
Cho nên lịch sử ngôi thành này, nằm trong quốc sử Kỳ Võ đế quốc còn đầy đủ, lâu dài hơn thủ đô Kỳ Võ thành.
Khi hoàng hôn xuống, Dịch Vân giao nạp tiền phí vào thành, đi vào ngôi cổ thành lịch sử này.
"Người, nam nhân nữ nhân, đều là hai mắt hai đùi, người đầy tràn ra a."
Đi trên đường cái rộng lớn của Thiên Phong thành, Dịch Vân nhìn đầu người đông đúc trên đường, lui tới không ngừng, trong lòng hắn hơi chấn động, đã, đã một năm không thấy được nhiều người như vậy.
"Tê tê." Cầu Cầu lúc này cũng muốn chui ra, bị Dịch Vân một tay áp vào trong ngực, chỉ cho cái đầu nhỏ thò ra nhìn bên ngoài, không để nó dọa người đi đường khác.
Hai bên đường là hai dãy cửa hàng song song sắp xếp chỉnh tề, Dịch Vân nếu nghĩ cần cửa hàng nào đều có trong đó, nhiều vô số, đủ các loại, hắn và Cầu Cầu đều có cảm giác lóa mắt.
Phố dài chừng ngàn mét, Dịch Vân vừa đi vừa nhìn, hơn hai canh giờ mới đi tới cuối, quay người lại không ngờ lại là một phố khác, đường lớn phồn vinh so với phố trước hơn gấp 10 lần.
"Mỗi khu trong thành này đều có thể sánh bằng Đa Ni Tư thành, quá phồn thịnh." Dịch Vân kinh hỉ thở dài.
Môn La một đường theo Dịch Vân đi tới, ngó đông trông tây, hứng thú so với Dịch Vân còn nhiều hơn.
"Thời đại này quy mô thành thị thật làm kẻ khác tán thưởng, khi ở Đa Ni Tư thành đã làm ta vô cùng kinh ngạc, mà chỗ thành thị này lại hơn xa Ni Tư thành." Môn La nhịn không được mở miệng tán thưởng.
Dịch Vân gật đầu cười nói: "Thiên Phong thành chỉ là quy mô đệ tam đại thành của đế quốc. Thật không hiểu Kỳ Võ vương đô lại là cái dạng gì nữa?"
Môn La ngạc nhiên nói: "Nhớ từng nghe ngươi nói qua, ngươi lúc sáu tuổi không phải ở tại Kỳ Võ thành Lam Duy Nhĩ gia tộc sao chứ? Thế nào mà hình dáng vương thành cũng chưa thấy qua?"
Dịch Vân nghe vậy nhất thời trầm mặc, một lúc sau nhàn nhạt nói: "Theo ta nhớ, ta cùng mẫu thân đều ở trong biệt viện Lam Duy Nhĩ gia tộc, biệt viện chỉ là tiểu trang viên ngoài Kỳ Võ thành, bên ngoài có người trông giữ, ta cũng mẫu thân cũng không được tùy ý ra ngoài, bởi vậy đối với cảnh tượng trong Kỳ Võ thành ta một chút ấn tượng cũng không có."
Môn La ngạc nhiên chợt xoay người hướng một ngã tư khác đi tới, thúc Dịch Vân chạy theo, không đụng tới đề tài này nữa.
Text được lấy tại Truyện FULLĐêm đó, Dịch Vân tùy tiện tìm một lữ điếm, một hơi kêu dọn tiệc cho mười người ăn ở trong phòng, thực sự làm nhân viên lữ điếm sợ hãi.
"Dịch Vân, ngươi kêu nhiều như vậy ăn sao cho hết?" Môn La cười hì hì hỏi.
"Ta mỗi dạng đều phải thưởng thức một chút, hương vị là tốt rồi, mà Cầu Cầu ăn uống rất nhiều, chỉ như vậy mới đủ số cho nó ăn no." Dịch Vân cười nói.
"Tê tê tê!" Gặp một đống thực vật hương vị hấp dẫn trước mặt, Cầu Cầu tê kêu một tiếng chợt phóng tới.
"Cầu Cầu, đừng một ngụm nuốt, chậm rãi ăn mới có hương vị, nếu không đủ ngươi ăn, ta lại kêu thêm!" Dịch Vân nhìn thấy Cầu Cầu mồm to nuốt lớn, ha ha cười nói.
"Tê tê!" Nghe xong Dịch Vân nói, Cầu Cầu thật đúng là tốc độ ăn có chậm lại, một ngụm một ngụm từ từ nuốt, chỉ có điều một ngụm của nó, cơ hồ quất đại lượng đồ ăn.
Đêm dần dần tối, người đi đường vẫn không ngớt như trước, bên trong Thiên Phong thành các cửa hàng đều đốt đèn sáng lên, ngôi thành này không có ban đêm, ban đêm so với ngày càng thêm xinh đẹp.
Dịch Vân tựa cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thật sự càng tối càng náo nhiệt hơn, một tòa thành an nhàn.
Cầu Cầu sau khi ăn uông no say, cảm thấy mỹ mãn đã ngủ thật sâu, Dịch Vân cho nó ngủ trên giường mềm mại bên kia.
"Tiểu tử ngươi ở cửa sổ nghĩ gì đó? Còn không ngủ sao?" Môn La đi lại gần cười hỏi.
Lắc lắc đầu, Dịch Vân nhàn nhạt cười: "Ta nghĩ là, trước đó vài ngày chúng ta suốt ngày lo chạy trối chết, khi đó tối thì muốn có ánh trăng, chờ mong lại thấy được ánh mặt trời ngày mai. Hiện tại đột nhiên đi vào hoàn cảnh nhàn nhã có cảm giác tựa như ảo mộng, một chút chân thật cũng không có."
"Ngươi có cảm giác như vậy là bình thường. Đang trong tràng cuộc chết chóc đột nhiên đi vào thành thị xinh đẹp giống như đang mơ, tâm tình không thích ứng cũng không có gì, vài bữa nữa là quen lại thôi." Môn La cười nói.
Dịch Vân lúc này cũng hứng thú nói: "Chỉ sợ cuộc sống quen như vậy, về sau lại nhớ tới chiến trường, lại có thói quen trở ngược về."
Môn La nghe được cười ha ha.
"Hôm nay chúng ta vừa mới vào Thiên Phong thành, như thế nào ngươi không nghĩ tới vấn đề gì? Học Cầu Cầu kìa." Môn La cười nói.
"Cầu Cầu?"
"Một người muốn tận hứng kỳ thật rất đơn giản, thời điểm ăn thì nên ăn, thời điểm ngủ nên đi ngủ, thời điểm đùa nên chơi đùa, sau đó thời điểm đáng chết liền giết. Mặc kệ là làm cái gì, cũng tận hứng mà làm, không nghĩ ngày mai, cũng không quay đầu quá khứ, vì giờ khắc này còn sống, đây là chân lý sinh mệnh, Cầu Cầu điểm ấy làm rất tốt."
Cầu Cầu đang ngủ khò khè trên giường, còn phát ra tiếng ngáy nhỏ, chẳng biết bên cạnh có người đang đàm luận về nó.
Dịch Vân nghĩ đến tác phong bình thường của Cầu Cầu cũng cấm nhịn được cười, liền ha ha cười lớn, ăn nhiều, ngủ nhiều, chơi nhiều, giết lớn, thẳng thắn gần như thuần túy. Thực theo như lời Môn La cũng không có khác là mấy.
"Có thể giống hắn luôn vô ưu vô lự, ngươi như vậy sống cũng quá mức hoàn mỹ, quá mức hạnh phúc đi!" Dịch Vân cười nói.
"Người luôn luôn có tình cảm hỉ nộ ái ố, đương nhiên không dễ dàng thuần túy như ma thú, nhưng chỉ học làm được một nửa, người sống như vậy cũng đủ." Môn La thấy Dịch Vân cười vui vẻ, chính hắn cũng nở nụ cười theo.
Dịch Vân nghe vậy chợt cúi đầu trầm tư.
Có thể sống ổn, không uổng công đợi chờ kiếp sau, đơn giản một câu, làm được cũng muôn vàn khó khăn, bởi vì mỗi người theo đuổi những sở thích không giống nhau.
Trước đây, Môn La theo đuổi là đạt võ đạo đỉnh phong, cường giả cực hạn lĩnh vực, mà mấy ngàn năm sau, hiện tại hắn chỉ có nguyện vọng nhìn Dịch Vân lớn dần lên.
Cùng một người, không cùng thời điểm, bất đồng tâm cảnh, cũng có đích theo đuổi bất đồng, còn Dịch Vân?
"Có lẽ, có một ngày, ta có đủ thực lực manh mẽ tìm được Hán Khắc, vì ngoại công và cậu, mợ bọn họ mà báo huyết thù, khi đó liền có thể chân chính mà khoái hoạt!" Trầm mặc thật lâu sau, Dịch Vân đột nhiên ngẩng đầu lên lạnh giọng nói.
Môn La nhìn con ngươi Dịch Vân bắn ra tinh quang lạnh lùng, chất chứa băng hàn, lại tựa như huyết khí viêm quang nóng rực, trong nháy mắt phảng phất nhớ tới trang viên Tư Đạt Đặc, tình cảnh gặp hắn lần đầu tiên.
Lúc ấy nam đồng chỉ mang mộng tưởng hão huyền, còn hôm nay đã là thanh niên có mục tiêu rõ ràng, bất đồng thời khắc, hoàn toàn là hai người bất đồng, nhưng tâm tính không có thay đổi, y như ngày đó, kiên định cố chấp ngang ngạnh, quyết tâm mạnh mẽ.
"Tiểu tử, thì ra nhiều năm như vậy qua đi, ngươi đúng là một chút cũng không thay đổi, khó trách ngày đó ta tán thưởng ngươi, ha ha ha, ha ha cáp~!" Môn La nói xong, đột nhiên cười rộ lên.
Dịch Vân thấy Môn La đột ngột cuồng tiếu không thôi, lời nói cũng không rõ ràng, làm hắn không hiểu ra sao, cho nên kinh ngạc nhìn Môn La.
"Tóm lại!" Đợi cho Môn La cười cho đủ, hắn mới lại nói: "Mấy ngày nay ngươi ở Thiên Phong thành tốt nhất cùng Cầu Cầu đi chơi đi, đùa cho đã rồi lại bắt đầu tu luyện thăng cấp."
"Thả lỏng đi, ta hiểu được, ngày mai ta đi dạo một vòng là được chứ gì?" Dịch Vân gật đầu cười nói.
"Không phải một ngày, đi chơi ba ngày đi." Môn La kiên trì.
"Ba ngày? Ba ngày thì ba ngày." Dịch Vân lạnh nhạt cười.
Môn La vừa lòng gật đầu, thấm thía nói: "Tinh thần người như là dây cung, kéo thì phải thả, thả cho hết lực, kéo thì cho căng, còn không có nguy cơ dây đứt người vong. Cần thả thì thả, cần nhanh thì nhanh, lỏng có độ, đây mới là chính đạo!"
Sáng sớm ngày hôm sau, Dịch Vân liền mang theo Cầu Cầu, đương nhiên còn có đồng dạng muốn đi chơi, Môn La, cùng nhau bên trong Thiên Phong thành, dạo cửa hàng, mõi một con phố lớn nhỏ, hơn nữa còn ăn từ đầu đường đến cuối phố, không buông tha một loại mỹ thực địa phương nào.
Ngày này, thẳng đến nửa đêm trăng treo giữa trời, Dịch Vân mới trở về, tạm nghỉ trong lữ điếm.
Ngày hôm sau, hắn lại ngủ đến giữa trưa, mới chậm rãi tỉnh dậy, sau đó lập tức đi ra ngoài điên đảo cả ngày.
Tại ba ngày nay, Dịch Vân nửa chữ tu luyện cũng không đề cập, chưa nghĩ đến gia cừu huyết hận gì đó, hiện hắn tận lực không đề cập, cũng chỉ tận hứng vui chơi, tận hứng ăn, tận hứng ngủ.
Hôm qua đủ loại chuyện cũ, ngày sau còn mờ mịt không biết, trong ba ngày này toàn bộ bị Dịch Vân quẳng hết ra ngoài.
Không thể phủ nhận Cầu Cầu làm bạn ăn chơi cực tốt, trong mắt những người khác, Dịch Vân chỉ có cô đơn một người, nhưng trên thực tế hắn có hai bạn hữu không thể thay thế, không rời bỏ, cùng vui cùng sầu.
"Lão đại nói sai rồi, đi trên đường cường giả, ta tuyệt không cô đơn, hiện tại hay về sau cũng thế!"