Đối với đa số người dân thành phố Lâm, mùa hè này rất
nóng bức, yên lành, bình thường.
Riêng đối với Hứa Hủ và Quý Bạch, cuộc đời họ có
thêm tình cảm rung động và ngọt ngào.
Còn đối với Diệp Tử Kiêu, anh ta leo lên vị trí cao
nhất của tập đoàn Diệp thị ở tuổi hai mươi lăm. Nhưng bây giờ Diệp thị chỉ còn
lại một mớ nhốn nháo hỗn loạn, tứ bề khốn đốn.
Sau khi vụ án Diệp thị bùng nổ, giá cổ phiếu tuột dốc
không phanh, liên tục rơi xuống mức sàn nhiều ngày liền.
Cùng lúc đó, Trương Sĩ Ung rầm rộ tuyên bố ly hôn với
Diệp Tiếu. Anh ta tách khỏi tập đoàn Diệp thị, thành lập công ty mới. Đi theo
anh ta là tất cả mối quan hệ, khách hàng và nhân lực bộ phận bất động sản. Đó
là một nửa giang sơn Diệp thị.
Các nhà cung cấp, các đầu mối tiêu thụ hoặc là bị
Trương Sĩ Ung xúi giục, hoặc là vội giữ quyền lợi của bản thân, lần lượt đề xuất
chấm dứt hợp tác... Nguồn vốn to lớn của tập đoàn bất thình lình đứt đoạn.
‘Tòa nhà lớn sắp sụp đổ’, Diệp tứ thiếu ngang ngược
kiêu ngạo của ngày này nào giờ đây muối mặt chạy đôn chạy đáo khắp nơi, tìm kiếm
nhà đầu tư.
Diệp thị có quy mô lớn nhưng sụp đổ cũng quá nhanh,
mọi người đều nói có lòng mà bất lực, không chịu bỏ tiền vào con tàu khổng lồ
đang dần chìm nghỉm. Thậm chí đến một ngân hàng có mối quan hệ thân thiết cũng
tuyên bố, nếu Diệp Tử Kiêu không thể ổn định giá cổ phiếu và đánh giá cấp bậc
tín dụng trong thời gian ngắn, bọn họ sẽ thu hồi khoản vay cực lớn trước đó.
Người duy nhất chịu bỏ tiền đầu tư là Trương Sĩ Ung.
Nhưng anh ta muốn mua đứt Diệp thị, hơn nữa với điều kiện hà khắc vô cùng.
Trả lời người đại diện đàm phán do Trương Sĩ Ung cử
đến, Diệp Tử Kiêu chỉ nói một từ: “Cuốn xéo!”
Diệp Tử Kiêu đã chuẩn bị tâm lý đối mặt với việc phá
sản. Đúng lúc này, Diệp Cẩn ở trong nhà giam đề nghị gặp anh ta.
Diệp Cẩn luôn là người tỉnh táo nhất Diệp thị, từ đầu
đến cuối luôn dùng phương thức và toàn bộ sức lực của chị để bảo vệ Diệp gia. Lần
này cũng không ngoại lệ.
“Tử Kiêu, Diệp thị không đến nỗi tệ hại như cậu
nghĩ. Lạc đà gầy chết dù sao cũng to hơn ngựa, nền tảng vẫn còn, đương nhiên vẫn
còn ngành nghề có ưu thế và mạng lưới dịch vụ. Chỉ cần vượt qua cửa ải khó khăn
này, Diệp thị rất dễ làm lại từ đầu. Người có con mắt đầu tư, đều có thể tính
ra điều đó. Bây giờ không ai chịu bỏ vốn, là vì bọn họ muốn thừa nước đục thả
câu, ép giá nhượng cổ phần của cậu càng thấp hơn.”
“Chị có một cô bạn thời đại học, chồng của cô ấy là
một doanh nhân giàu có cư trú ở Hồng Kông, là nhân vật có ảnh hưởng ở khu vực
Đông Nam Á. Cậu có thể thử liên lạc với người đó xem sao. Nghe nói người này
tài sản hùng hậu, làm kinh doanh cũng rất sáng suốt. Cậu hãy chuẩn bị sẵn tâm
lý, có lẽ giá anh ta đưa ra còn khắc khe hơn Trương Sĩ Ung. Nhưng anh ta là nhà
đầu tư chuyên nghiệp, sẽ không có ý định nuốt trọn quyền kinh doanh của Diệp thị.
Chỉ cần anh ta chịu bỏ vốn cứu sống Diệp thị, những thứ ngày hôm nay chúng ta mất
đi, chúng ta có thể kiếm về trong tương lai.”
Diệp Tử Kiêu nhanh chóng liên lạc với doanh nhân
giàu có ở Hồng Kông.
Đúng như Diệp Cẩn định liệu, đối phương ra giá còn
thấp hơn Trương Sĩ Ung. Nhưng đối phương chỉ mua 40% cổ phần Diệp thị, đồng thời
đề xuất điều kiện sẽ rút lui trong tương lai. Nói một cách khác, chỉ cần sau
này Diệp Tử Kiêu kiếm đủ tiền, anh ta hoàn toàn có thể mua lại số cổ phần này.
Hôm đại diện của hai bên ký kết hợp đồng, Diệp Tử Kiêu
đích thân gọi điện cho đối phương.
Doanh nhân giàu có họ Trần, ngữ khí rất nhã nhặn,
khiến Diệp Tử Kiêu không cảm thấy áp lực. Trò chuyện vài câu, Diệp Tử Kiêu
không nhịn được, mở miệng hỏi: “Tại sao anh lại tin tưởng tôi?”
Trần tiên sinh cười: “Không phải người trẻ tuổi nào
cũng trải qua quá trình từ đỉnh cao rơi xuống đáy vực như cậu.”
Diệp Tử Kiêu nghe mà chua chát trong lòng. Im lặng một
lúc, anh ta đáp: “Cám ơn anh, tôi sẽ không làm anh thất vọng.”
Tuy ‘xẻo thịt nuôi hổ’, nhưng cùng đường lại có lối
thoát, chỉ là con đường phía trước gập ghềnh khúc khuỷu mà thôi.
Nhiều năm sau đó, cuộc đời Diệp Tử Kiêu chỉ còn lại
sự theo đuổi và trao đổi tiền bạc, quyền lực và lợi ích. Một thời trẻ tuổi
ngông cuồng, tình yêu, thất bại và việc tùy ý theo đuổi giá trị cá nhân đều biến
thành nhỏ nhặt không đáng kể cho tới khi Diệp thị hồi sinh.
Diệp Tử Kiêu cũng không ngờ, vài ngày sau đó, bởi vì
vị Trần tiên sinh kia, anh ta lại đi gặp Hứa Hủ, cô gái nay trở thành xa không
thể chạm tới đối với anh ta. Đây là người phụ nữ nhiều năm sau mỗi khi nhớ đến,
trong lòng Diệp Tử Kiêu vẫn hơi nhói đau.
***
Buổi chiều ngày thứ bảy, ánh nắng chan hòa, thành phố
Lâm êm ả, trên đường đầy nam thanh nữ tú an nhàn tự tại.
Quý Bạch ngồi một mình trong phòng làm việc trống
không lướt web. Bên tay anh là một ly trà và một hộp cơm.
Lão Ngô có chút việc phải đến văn phòng. Nhìn thấy
Quý Bạch, ông cười hỏi: “Cậu không ở bên bạn gái à?”
Quý Bạch đương nhiên muốn ở bên cạnh Hứa Hủ. Anh là
cảnh sát, lúc có vụ án bận tối mắt tối mũi, hoàn toàn không có thời gian cá
nhân. Mấy ngày này thảnh thơi hiếm thấy, anh muốn giữ Hứa Hủ ở bên mình, để có
thể thân mật và bồi dưỡng tình cảm bất cứ lúc nào. Nhưng Hứa Hủ còn bận hơn
anh, ngày cuối tuần cũng chẳng thấy bóng dáng.
Sau khi Lão Ngô ra về, Quý Bạch ngồi một lúc rồi quyết
định cầm chìa khóa xe, lái ô tô đến trường cảnh sát tìm Hứa Hủ.
Bây giờ là buổi chiều, ánh nắng rọi qua kẽ lá chiếu
xuống khuôn viên trường học sạch sẽ và trang nghiêm. Tòa nhà màu nâu luôn có
người qua lại. Quý Bạch dạo một vòng, dễ dàng tìm thấy Hứa Hủ đang vùi đầu làm
việc trong một văn phòng nhỏ.
Hôm nay, Hứa Hủ đến trường tham gia một buổi báo cáo
chuyên đề theo yêu cầu của giáo sư. Cô đang bận chuẩn bị tài liệu. Quý Bạch đột
ngột xuất hiện, Hứa Hủ rất vui mừng, nhưng cô vẫn chau mày nói: “Buổi báo cáo sắp
bắt đầu, ít nhất phải kéo dài ba tiếng đồng hồ.”
Quý Bạch thản nhiên ngồi đối diện cô: “Không sao,
anh cũng có hứng thú với nội dung báo cáo của trường em nên tiện đường qua
xem.”
Anh nói như vậy, Hứa Hủ mặc kệ anh, tiếp tục cắm đầu
làm việc.
Quý Bạch cầm tài liệu trên bàn mở ra xem: ‘Quy hoạch
lâu dài về kho dữ liệu tâm lý tội phạm cấp hai và ứng dụng máy tính’. Anh không
có hứng thú nên gối hai tay ở thành ghế phía sau, chăm chú ngắm bạn gái.
Bởi vì hôm nay tham gia buổi báo cáo chuyên đề của
trường nên Hứa Hủ mặc bộ vest đen, càng tôn nước da trắng của cô. Cũng có lẽ ở
trong phòng ngột ngạt quá lâu, gương mặt nhỏ nhắn của cô hơi ửng đỏ, mái tóc ngắn
mềm mại rủ xuống trán, khiến cô có vẻ ngây thơ đáng yêu.
Hứa Hủ đột nhiên ngẩng đầu nhìn Quý Bạch, hai má
càng hồng hồng, cô nhăn mặt nhíu mày: “Anh hãy về trước đi. Anh ở đây làm em
phân tâm.”
***
Bị đuổi khỏi văn phòng, Quý Bạch đứng tựa vào thân
xe, châm một điếu thuốc. Nhớ đến bộ dạng hơi quẫn bách và không kiên nhẫn của
cô, anh mỉm cười, cũng chẳng có ý định ra về.
Hai người mới chính thức yêu nhau hai tuần, Hứa Hủ đối
với anh rất chu đáo và tinh tế, hơn nữa còn nữ tính hơn anh tưởng tượng. Sáng
nào cô cũng chuẩn bị đồ ăn cho anh, thời tiết thay đổi nóng lạnh đều nhắc anh
chú ý. Lúc thân mật, cô hết sức nhu thuận phối hợp, thậm chí còn chủ động, tuy
hiện tại hai người mới chỉ dừng ở giai đoạn ôm hôn.
Cô không làm bộ làm tịch, cũng không nhút nhát. Sự
thẳng thắn và chân thành của cô khiến anh cảm động. Hơn nữa nhiều lúc, cô còn định
làm hết những việc người bạn trai nên làm. Nghĩ đến đây, ý cười trên khóe miệng
Quý Bạch càng sâu hơn.
Nhưng Quý Bạch biết, anh vẫn còn lâu mới thật sự chiếm
trọn trái tim Hứa Hủ.
Quý Bạch có bề ngoài trầm ổn, chững chạc. Trên thực
tế, trong cốt tủy, anh là người có ham muốn chinh phục rất mạnh. Từ chuyện năm
đó rời khỏi Bắc Kinh, một mình đến thành phố Lâm làm việc, cũng có thể nhìn ra
tính cách cương quyết và không chịu thua kém ai của anh.
Đàn ông đối với sự nghiệp cũng vậy, đối với phụ nữ
cũng thế.
Anh muốn chinh phục Hứa Hủ.
Sự chinh phục này không phải ở trên đầu điều khiển
cô, càng không phải khiến cô mất đi tính độc lập. Anh rất thích tính độc lập của
cô, cũng tán thưởng tính cách mạnh mẽ của cô.
Anh chỉ hy vọng, người phụ nữ của anh, sẽ có một
ngày cả trái tim và thể xác cô đều si mê anh. Hai người yêu nhau tha thiết,
không gì có thể thay thế, đây mới là trạng thái tình yêu lý tưởng. Đối với Hứa
Hủ, khao khát chinh phục này càng trở nên mãnh liệt hơn.
Bây giờ tuy Hứa Hủ thích anh, nhưng cô phảng phất coi
tình yêu tương đương công việc và học tập, lên kế hoạch từng bước một, từ từ
hòa nhập, vô cùng tỉnh táo và bình thản.
Xem ra, muốn Hứa Hủ yêu anh sâu sắc nồng nàn, anh cần
phải tiếp tục ‘chiến đấu’.
***
Quý Bạch đứng ở bên ngoài tòa nhà một lúc. Sắp đến
giờ diễn ra buổi báo cáo chuyên đề, sinh viên đi vào tòa nhà mỗi lúc một đông,
trong đó có cả lãnh đạo trường.
Quý Bạch cũng quen biết bọn họ. Hàn huyên vài câu, một
vị lãnh đạo hỏi: “Hôm nay Quý đội đến đây có việc gì?”
Quý Bạch đưa mắt nhìn thông báo về buổi chuyên đề
dán trên tường, mỉm cười trả lời: “Tôi đến giải quyết công việc, đã làm xong rồi.
Thấy ở đây có buổi báo cáo, tôi rất có hứng thú, không biết có tiện dự thính?”
***
Buổi báo cáo bắt đầu đúng giờ. Hội trường có sức chứa
cả trăm người không còn một chỗ trống.
Hứa Hủ tưởng Quý Bạch đã ra về, vì vậy cô chuyên tâm
ngồi ở khu vực làm việc chuẩn bị tài liệu. Cô là người đầu tiên lên sân khấu
phát biểu. Trước khi buổi chuyên đề bắt đầu, người chủ trì giới thiệu những vị
lãnh đạo có mặt. Anh ta xúc động nhấn mạnh tới một lãnh đạo tình cờ được mời đến:
“Quý Bạch, đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố, xin mọi người hãy
dành một tràng vỗ tay hoan nghênh Quý đội.”
Ánh đèn chói lòa, Hứa Hủ vốn không định để ý đến Quý
Bạch đang ngồi dưới sân khấu. Nhưng vị trí của anh quá bắt mắt, chính giữa hàng
ghế đầu tiên, vừa vặn đối diện cô. Dưới sự theo dõi chăm chú của mọi người, đôi
mắt chứa đầy ý cười nhàn nhạt của anh từ đầu đến cuối không rời khỏi gương mặt
cô.
Hứa Hủ phát huy tương đối tốt, phát biểu rõ ràng
rành mạch. Lúc xuống sân khấu, một đàn em ở bên cạnh nói: “Sư tỷ... chị uống cốc
nước đi, đừng căng thẳng quá.”
Hứa Hủ: “Chị không căng thẳng.”
Đàn em liếc qua gương mặt đỏ bừng của cô: “Ừm.”
Khi cuộc báo cáo chuyên đề gần kết thúc, Quý Bạch được
mời lên sân khấu, trả lời câu hỏi của sinh viên.
Ban đầu, Hứa Hủ cúi xuống không nhìn anh. Nhưng nghe
giọng nói trầm thấp vang vang của anh, trả lời ngắn gọn về mấy vấn đề chuyên
ngành, khiến cả hội trường vỗ tay ầm ầm, cô không nhịn được liền ngẩng đầu.
Dưới ánh đèn, Quý Bạch vẫn mặc áo phông dài tay đơn
giản, nhưng dáng người anh cao lớn nổi bật, thần sắc nghiêm túc, ánh mắt sắc
bén. Từ anh tỏa ra khí chất trầm ổn, cương nghị, lạnh lùng, thu hút sự chú ý của
tất cả mọi người.
Ngắm Quý Bạch một lúc, Hứa Hủ quyết định tha thứ cho
hành động lấy việc công làm việc tư vừa rồi của anh: Dám chọc ghẹo cô trước mặt
đám đông.
Mười phút sau khi buổi báo cáo kết thúc, Hứa Hủ lên
xe ô tô của Quý Bạch.
Tối nay, Triệu Hàn và bạn gái tổ chức lễ đính hôn ở
một khách sạn, mời đồng nghiệp thân thiết ở Cục Cảnh sát tham dự.
Bởi vì buổi tiệc đính hôn còn có đồng nghiệp thuộc
phòng ban khác, để tránh bị nghi ngờ, sau khi đỗ xe, Hứa Hủ lên khách sạn trước.
Nhìn cô xách một cái túi khá lớn, Quý Bạch hỏi: “Em không để trên xe à?”
Hứa Hủ lắc đầu: “Em phải thay quần áo.”
Bộ vest đen cô mặc trên người đúng là không thích hợp,
Quý Bạch cũng không bận tâm. Anh ngồi trên xe một lát rồi chậm rãi đi vào bên
trong.
Tiệc đính hôn tổ chức ở vườn hoa ngoài trời trong
khuôn viên khách sạn, thắp đèn đóm sáng trưng. Vườn hoa lúc này rất đông người,
toàn là nam thanh nữ tú, quần là áo lượt. Quý Bạch đứng ở cửa ra vào một lúc, vẫn
không nhìn thấy Hứa Hủ. Đúng lúc đó, đám Đại Hồ và Lão Ngô ngồi ở dãy ghế tựa
bãi biển vẫy tay gọi anh: “Sếp, bên này.”
Quý Bạch vừa đi đến ngồi xuống, Đại Hồ huých tay vào
cánh tay anh, nói nhỏ: “Cô ấy mặc váy kìa.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT