Đối với chuyên ngành, Hứa Hủ có sự quật cường và tự hào của cô, nhưng là một người cảnh sát, cô luôn nghiêm túc chấp hành quy định và mệnh lệnh.
Dù yêu cầu của Quý Bạch không có tình người, Hứa Hủ cũng không hề nghĩ đến chuyện chống đối cấp trên, thậm chí có thể nói cô hơi ‘nhẫn nhục chịu đựng’.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Hủ ra khỏi nhà đúng giờ. Khi cô đến sân tập, trời vẫn còn tối đen, đèn đường vẫn bật sáng. Trên sân tập luyện rộng lớn thấp thoáng có hai ba bóng người đang chạy bộ trong đêm tối.
Hứa Hủ đứng một lúc, liền nhìn thấy một người từ trong sương mù dày đặc chạy đến trước mặt cô.
Là Quý Bạch, chắc anh mới đến sân tập không bao lâu, trên người anh không có mùi mồ hôi.
Dưới ánh sáng mờ mờ, đường nét gương mặt Quý Bạch mơ hồ, nhưng giọng nói trầm thấp của anh rất rõ ràng: “Hôm qua em chạy mấy vòng?”
“Năm vòng.” Hứa Hủ đáp.
“Hôm nay mười vòng, tốc độ không thể chậm hơn hôm qua, tôi sẽ tính giờ.” Sau khi thốt ra một câu, Quý Bạch lại tiếp tục chạy về phía trước.
Hứa Hủ trầm mặc trong giây lát, cầm chai nước uống một ngụm rồi chạy theo anh.
Nói là chạy theo nhưng Quý Bạch đã nhanh chóng mất hút. Đến khi Hứa Hủ chạy non nửa vòng sân tập, đằng sau xuất hiện tiếng bước chân trầm ổn từ xa truyền đến gần.
Chỉ nghe tiếng thở có tiết tấu này, là có thể cảm nhận được cơ thể người đàn ông đang giải phóng sức mạnh trong khi vận động. Ngược lại, động tác chạy bộ của Hứa Hủ không hề có cảm giác tồn tại. Cô có bước chân ngắn, hơi thở nhẹ. Vừa cúi đầu cô liền nhìn thấy một bước của Quý Bạch còn dài hơn hai bước của cô, anh nhanh chóng vượt qua người cô...
“Vòng này không tính, chạy chậm quá.” Thanh âm của Quý Bạch từ trong bóng tối phía xa truyền tới. Hứa Hủ ngẩn người, sau đó ủ rũ chạy theo anh.
Đến khi Hứa Hủ chạy hết mười vòng, trời đã sáng hẳn. Hứa Hủ mệt đến mức thở không ra hơi. Quý Bạch chạy bao nhiêu vòng, cô cũng không đếm xuể. Chỉ biết ở hai vòng cuối cùng, Quý Bạch chẳng thấy bóng dáng, không rõ anh đi dâu. Hứa Hủ thậm chí nghi ngờ, liệu anh có đếm giờ như lời anh nói không.
Nghỉ ngơi một lát, Hứa Hủ lê đôi chân nặng như chì rời khỏi sân tập. Đi qua khu vực bày dụng cụ tập luyện, cô nhìn thấy Quý Bạch cùng một người đàn ông ngồi ở đó. Nghe thấy tiếng bước chân của cô, hai người đều quay đầu, Quý Bạch mỉm cười vẫy tay với cô: “Hứa Hủ, lại đây.”
Nụ cười của anh rất ôn hòa, khiến dung mạo tuấn tú sáng bừng dưới ánh mặt trời.
Hứa Hủ liếc anh một cái rồi quay sang người đàn ông bên cạnh Quý Bạch.
Người đàn ông ngoài năm mươi tuổi, dáng người trung bình, mái tóc muối tiêu, gương mặt hiền từ. Ông lên tiếng trước: “Chào cháu, Hứa Hủ. Tôi nghe nói đội vừa xuất hiện một người mới rất có tiềm lực, không ngờ lại là cô gái bé nhỏ như vậy.”
Hứa Hủ lên tiếng: “Đội trưởng Nghiêm, chào chú, cháu đã nghe danh chú từ lâu.”
Người đàn ông cười tươi: “Quả nhiên rất thông minh lanh lợi. Nhưng cháu là học trò của tiểu Quý thì nên gọi tôi là sư công.”
Người này họ Nghiêm, là đội trưởng đội cảnh sát hình sự tiền nhiệm, hiện đã nghỉ hưu, cũng là thầy của Quý Bạch năm đó. Ông là thần thám nổi tiếng ở thành phố Lâm. Hứa Hủ từng nghe nói nhiều về ông. Cô dựa vào tuổi tác, cử chỉ và ngữ khí nói chuyện, đoán ra thân phận của ông.
Tất nhiên, nụ cười ôn hòa đến mức có thể vắt ra nước của Quý Bạch cũng nói lên tất cả.
“Cháu chào sư công ạ.” Hứa Hủ thật thà chào hỏi.
Đội trưởng Nghiêm nhìn vào đôi mắt trong veo của Hứa Hủ, trong lòng ông rất có cảm tình với cô gái nhỏ trước mặt. Ông cười nói với Quý Bạch: “Học trò của cậu ngoan ngoãn thông minh, cậu hãy hướng dẫn tử tế. Mà cô bé là con gái, cậu đừng nghiêm khắc quá.”
Quý Bạch cười cười: “Điều này tất nhiên cháu biết ạ.”
Hứa Hủ trầm mặc.
Nghe nói Hứa Hủ học ngành tâm lý tội phạm, đội trưởng Nghiêm tỏ ra có hứng thú, hỏi Hứa Hủ mấy vấn đề. Hứa Hủ trả lời đâu vào đấy. Đội trưởng Nghiêm lại khen cô vài câu. Được nhân vật từng là truyền kỳ của ngành cảnh sát khen ngợi, Hứa Hủ hơi đỏ mặt.
Đội trưởng Nghiêm biết quan sát sắc mặt, ông nháy mắt với Quý Bạch, ý bảo cô gái nhỏ này đơn thuần quá.
Quý Bạch lặng lẽ nghe hai người nói chuyện. Nhận được cái nháy mắt của sư phụ, anh mới liếc qua Hứa Hủ. Vừa nhìn cô, anh hơi sững sờ.
Mặt trời đã lên cao, tỏa ánh nắng ban mai màu vàng nhạt. Hứa Hủ đứng trước mặt bọn họ, làn da vốn trắng bệch của cô gần như trong suốt dưới ánh mặt trời.
Gương mặt nhỏ nhắn của cô ửng đỏ. Thật ra chỉ là màu đỏ nhạt, nhưng do làn da cô mỏng manh nên phảng phất như giọt máu đào. Thậm chí, đến đôi tai nhỏ của cô cũng đỏ bừng, trông rất đáng yêu.
Cô hơi cúi xuống, thần sắc có vẻ không được tự nhiên. Mặc dù vậy, đôi mắt cô vẫn đen láy và trầm tĩnh như thường lệ, tựa hai dòng suối nhỏ cong cong, lặng lẽ rọi chiếu ánh mặt trời.
Thì ra cô cũng ưa nhìn như vậy.
Thấy Quý Bạch chỉ nhìn mình nhưng không có chỉ thị nào khác, Hứa Hủ ngoan ngoãn cúi thấp người trước đội trưởng Nghiêm: “Sư công, cháu đi trước đây, chào chú!”
Đội trưởng Nghiêm mỉm cười dõi theo hình bóng Hứa Hủ cho đến lúc cô đi xa, mới quay sang Quý Bạch: “Thảo nào cậu không chê phiền phức, chịu hướng dẫn nữ sinh viên, xem ra cô bé đó rất xuất sắc.”
Quý Bạch nhướng mắt, vừa vặn bắt gặp Hứa Hủ đi khỏi cổng sân tập, anh mỉm cười trả lời: “Cô ấy không gây bất cứ phiền phức gì.”
***
Đến giờ nghỉ trưa, Hứa Hủ ngủ không biết trời đất, cô thậm chí không nghe thấy tiếng chuông báo hiệu giờ làm việc. Diêu Mông đẩy người đánh thức cô dậy: “Bạn không sao đấy chứ? Trông bạn cứ như vừa bị người khác đánh một trận thừa sống thiếu chết ấy.”
Hứa Hủ chán nản trả lời: “Cũng gần như vậy.”
Cô vừa mở máy tính, UC (*) nội bộ Cục Cảnh sát liền nhảy ra một tin nhắn, người nói chuyện là Triệu Hàn.
(*) UC: Hệ thống thông tin nội bộ.
Trước đó, Hứa Hủ hỏi thăm Triệu Hàn về tình hình sân tập, vì vậy anh biết chuyện Quý Bạch huấn luyện cô. Thêm vào đó là vụ Hứa Hủ bị bắt làm con tin, khiến trong lòng anh rất áy náy. Vì vậy anh mới chủ động khích lệ cô.
Triệu Hàn: “Em có cảm nhận gì về sự huấn luyện ác quỷ của sếp?”
Hứa Hủ: “Đúng là ác quỷ thật.”
Triệu Hàn: “Ha ha! Thiên tướng giáng đại nhiệm vu tư nhân dã (*), Quý đội cũng muốn tốt cho em mà thôi!”
(*) Thiên tướng giáng đại nhiệm vu tư nhân dã: Một câu nói của Mạnh Tử, nghĩa là: khi đối diện với khổ cực, chúng ta mới học được cách nhẫn nại.
Hứa Hủ: “Em biết.”
Triệu Hàn: “Các cô cảnh sát trong Cục ngưỡng mộ em còn không kịp nữa là.”
Hứa Hủ: “Tại sao?”
Triệu Hàn cũng chỉ là tùy ý nói ra câu đó. Trước nghi vấn của Hứa Hủ, anh ta ngây ra vài giây mới trả lời: “Bởi vì sếp đẹp trai.”
Hứa Hủ: “Bởi vì Quý đội đẹp trai nên các cô muốn bị anh ấy hành hạ? Bọn họ thích bị ngược đãi hay sao?”
Ở vị trí đối diện, Triệu Hàn phun nước ra khỏi miệng.
Thật ra, tư duy và ngôn ngữ của Hứa Hủ rất thẳng thắn. Ý của cô cũng chỉ hạn chế ở mặt chữ nghĩa, ví dụ ‘hành hạ’ là chỉ việc chạy bộ mà cô cảm thấy rất đáng sợ; ‘ngược đãi’ chỉ khái niệm bản chất nghiêm túc trong tâm lý học. Nhưng trong con mắt của người đàn ông bình thường như Triệu Hàn, lời nói của cô quá trắng trợn.
Trước đây cũng từng xảy ra sự việc tương tự.
Thời cấp ba, các nữ sinh vẫn còn ngượng ngùng khi nhắc đến chuyện nam nữ. Một ngày, sau khi tan học, mấy nữ sinh ở lại phòng học tán gẫu, họ nói nghi ngờ bạn nữ này và bạn nam kia ‘đã xảy ra quan hệ không chính đáng’. Lúc đó Hứa Hủ cũng có mặt, một người bạn khá thân thiết với Hứa Hủ, hưng phấn hỏi cô nhìn nhận chuyện này như thế nào.
Hứa Hủ không quen biết đôi nam nữ mà bọn họ nhắc tới, cô chỉ có thể phát biểu quan điểm về bản chất của sự việc: “Sex là một bản năng của động vật.”
Đám nữ sinh ngay cả từ ‘lên giường’ cũng không dám nhắc tới. Bọn họ hoàn toàn sững sờ trước lời nhận xét của Hứa Hủ.
***
Ở bên này, Triệu Hàn run rẩy đánh một từ: “Em...”
Hứa Hủ: “?”
Vừa đánh xong dấu hỏi, cô liền nghe thấy một giọng nói từ tốn ở sau lưng vang lên: “Hứa Hủ, mau vào văn phòng tôi.”
Hứa Hủ quay đầu liền nhìn thấy Quý Bạch cầm cốc nước bốc khói nghi ngút, có lẽ anh vừa từ phòng trà nước trở về. Anh liếc cô một cái từ trên cao rồi quay người đi vào văn phòng.
Hứa Hủ cảm thấy cô không phát biểu câu gì quá đáng, nhưng Quý Bạch nhìn thấy lời nhận xét của cô về anh thì không hay lắm. Cô lập tức đứng dậy theo anh vào phòng.
Hứa Hủ vừa ngồi xuống, Quý Bạch liền cất giọng đều đều: “Theo tiêu chuẩn của tôi, tập thể dục buổi sáng chỉ là làm nóng thân, sự hành hạ vẫn chưa chính thức bắt đầu đâu.”
Hứa Hủ: “...”
Quý Bạch lấy một tập tài liệu ném cho Hứa Hủ: “Đây là bản báo cáo mà cấp trên cần, em hãy làm và nộp trước giờ tan sở chiều ngày mai.”
Hứa Hủ mở ra xem, hỏi vài vấn đề cô không rõ. Quý Bạch vừa định trả lời, điện thoại di động của anh đột nhiên đổ chuông.
Là một cuộc điện thoại quan trọng, Quý Bạch cầm điện thoại đứng dậy, ra hiệu Hứa Hủ đợi một lát. Sau đó, anh đi vào phòng họp nhỏ ở bên cạnh.
Quý Bạch chưa cho cô đi, Hứa Hủ đương nhiên ngoan ngoãn ngồi chờ. Chỉ một lúc cô đã xem hết tài liệu, Quý Bạch vẫn chưa quay về, Hứa Hủ buồn chán ngẩng đầu, quan sát xung quanh.
Bây giờ là đầu giờ chiều, ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, khiến nền nhà nhuộm thành màu vàng ấm áp. Đến mặt bàn làm việc cũng phảng phất có vị khô hanh của ánh mặt trời.
Ghế trong văn phòng Quý Bạch làm bằng da thật lại rộng rãi, dễ chịu hơn ghế ngồi ở bên ngoài. Hứa Hủ ngồi dưới ánh nắng một lúc, hai mắt cô díu lại, cô ngả người về thành ghế phía sau, thư thái nhắm nghiền hai mắt.
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Quý Bạch trở lại văn phòng, Hứa Hủ đã chìm vào giấc ngủ.
Thân hình nhỏ bé của cô cuộn trên chiếc ghế rộng, đầu hơi nghiêng về một bên, hai tay đặt trên hai thành ghế. Dáng vẻ của cô chững chạc như người phụ nữ trung niên. Sắc mặt cô hơi kém, lông mày đen nhánh nhíu lại, phảng phất rất mệt mỏi.
Xem ra cô bé đúng là mệt nhoài rồi.
Quý Bạch nhìn Hứa Hủ vài giây rồi nhẹ nhàng đi về chỗ ngồi, châm một điếu thuốc lá, lặng lẽ đưa lên miệng hút.
Anh cho cô mười phút nghỉ ngơi.
***
Tuy nhiên, chưa đầy một phút sau, Hứa Hủ đã tỉnh giấc.
Cô bị tiếng giở sách sột soạt đánh thức. Vừa nhướng mắt, Hứa Hủ liền nhìn thấy Quý Bạch ngồi ở phía đối diện cô từ bao giờ. Anh hơi cúi mặt, một tay kẹp điếu thuốc, một tay lật tài liệu, sắc mặt vô cảm.
Hứa Hủ không rõ cô đã ngủ bao lâu. Đối với cô, ngủ ngay trước mặt cấp trên trong giờ làm việc là hành vi quá đáng, đặc biệt còn là cấp trên nghiêm khắc như Quý Bạch. Sống lưng cô rịn đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt trong giây lát.
Quý Bạch không ngẩng đầu, cất giọng chậm rãi: “Em có hài lòng về điều kiện ngủ nghỉ ở văn phòng của tôi?”
Sắc mặt Hứa Hủ càng trở nên khó coi: “Em xin lỗi.”
Trong lúc Hứa Hủ tưởng Quý Bạch sẽ phê bình nghiêm khắc hay chế giễu cô, anh đột nhiên chuyển sang đề tài khác: “Vừa rồi em có chỗ nào không rõ?”
Hứa Hủ hơi ngẩn người, nhưng cô nhanh chóng đưa ra vài thắc mắc trong công việc. Quý Bạch nghiêm túc giải đáp, anh không nhắc đến vụ cô ngủ trước mặt anh.
***
Nói chung, trong tuần đầu tiên sau khi Quý Bạch trở về, Hứa Hủ sống không bằng chết. Mỗi ngày, bất kể tinh thần hay thân thể cô đều mệt mỏi rã rời. Tan sở về đến nhà là cô ngủ say như chết, khẩu phần cũng tăng lên rõ rệt.
Thấy em gái khổ sở như vây, Hứa Tuyển đương nhiên xót xa. Nhưng bản thân anh cũng là người có ý chí kiên trì và siêng năng, anh cho rằng việc rèn luyện có ích với em gái anh, vì vậy anh cũng không nhiều lời.
Hứa Tuyển chỉ nói, nếu sự nghiệp không vừa ý thì nên tranh thủ tình trường đắc ý, anh sẽ giới thiệu đối tượng coi mắt cho Hứa Hủ vào thứ sáu tuần này, là một người đàn ông làm IT xuất sắc, cô phải có mặt tại buổi hẹn đúng giờ.
Đến sáng thứ sáu, Hứa Hủ khó khăn lắm mới hoàn thành nhiệm vụ vĩ đại chạy hết mười vòng sân tập. Lúc ngồi ở phòng họp nhỏ ăn sáng, cô hỏi Quý Bạch, sáng thứ bảy và chủ nhật có cần tập luyện không?
Quý Bạch đáp: “Thứ bảy và chủ nhật em không ăn cơm sao?”
Hứa Hủ không còn gì để nói.
Đến giờ tan sở, cả người Hứa Hủ ỉu xìu. Nhưng vì tối nay đã hẹn gặp mặt đối tượng coi mắt, nên cô chỉ muốn sớm gặp, sớm hoàn thành nhiệm vụ rồi về nhà đi ngủ.
Hứa Hủ đi thẳng xuống nhà xe của Cục Cảnh sát, Hứa Tuyển nói sẽ đến đón cô. Vừa vào nhà xe, Hứa Hủ liền nhìn thấy Quý Bạch đi ra từ một lối khác.
“Hứa Hủ!” Một giọng nói đàn ông vang lên. Là Hứa Tuyển gọi cô, anh mặc bộ comple đen tinh xảo, ngồi trong chiếc Mercedes của anh, khóe mắt anh đầy ý cười. Nhưng khi nhìn thấy bộ áo sơ mi, quần âu đơn giản của cô, anh cau mày: “Em định mặc đồ này đi coi mắt?”
Quý Bạch cũng đảo mắt một lượt từ trên xuống dưới thân hình cô, anh gật đầu rồi đi tới xe ô tô ở bên cạnh.
Hứa Hủ đi vòng qua, Hứa Tuyển mở cửa xe cho cô: “Cấp trên của em à?”
Hứa Hủ gật đầu, vừa vặn nhìn thấy Quý Bạch lái chiếc Buick màu đen đi qua, là loại xe bình thường, anh không hề nhìn hai anh em Hứa Hủ.
Chiếc Mercedes nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ trên đường. Khi Hứa Tuyển dừng xe trước cửa ‘Viên Lạc’, Hứa Hủ nhạy cảm phát giác ra điều bất thường.
‘Viên Lạc’ là câu lạc bộ tư nhân nổi tiếng ở thành phố Lâm. Vài năm trước, khi Hứa Tuyển kiếm được khoản tiền một triệu đầu tiên trong đời, anh đã hào phóng dẫn cô đến đây ăn cơm một lần. Sau này, Hứa Tuyển cũng thường đến ‘Viên Lạc’ nhưng Hứa Hủ đều không đi theo.
Buổi coi mắt với kỹ sư IT hẹn ở ‘Viên Lạc’ liệu có quá gióng trống khua chiêng?
Thấy Hứa Tuyển thong thả sải bước dài đi vào bên trong, Hứa Hủ cất cao giọng: “Anh đứng lại.”
Hứa Tuyển tất nhiên biết rõ em gái đang nghi ngờ điều gì, anh không thay đổi sắc mặt, tự bào chữa: “CEO công ty IT, cũng được coi là người làm nghề IT. Không thể vì người ta có chức vị cao mà em kỳ thị người ta.”
Hứa Hủ cau mày: “Đầu tiên, CEO là người quản lý, không thuộc ngành kỹ thuật, không phải loại hình do em chỉ định. Thứ hai, tính cách và tâm tư của hạng người này phức tạp hơn người bình thường, công việc cũng rất bận rộn. Lẽ nào anh hy vọng em đối mặt với cuộc hôn nhân bấp bênh, gần ít xa nhiều?”
Hứa Tuyển thu lại nụ cười, đáp: “Đầu tiên, anh đã tiếp xúc với người này một thời gian, cậu ta không giống con cháu nhà giàu khác, là một người đàn ông có trách nhiệm. Hứa Hủ, tình cảm không phải là chuyện rập khuôn cứng nhắc, không phải dựa vào phân tích và phán đoán là có thể thành công. Hôm nay em đã đến đây rồi thì hãy nể mặt anh, ít nhất cũng nên ăn hết bữa cơm với cậu ấy.”
Hứa Hủ không lên tiếng.
Hứa Tuyển tưởng cô tức giận, anh nghĩ thầm: ‘Hay là mình nói quá nặng lời’. Hứa Tuyển vừa định cất giọng mềm mỏng, Hứa Hủ đột nhiên gật đầu: “Em đồng ý với ý kiến của anh, chúng ta vào trong đi.”
Hứa Tuyển mỉm cười, xoa đầu Hứa Hủ: “Cứ thử tiếp xúc xem sao, nếu không thích hợp thì em đá cậu ta. Mặc kệ cậu ta là CEO hay vô danh tiểu tốt, em gái anh thích mới là điều quan trọng nhất.”
Hứa Hủ gật đầu: “Nói nhảm.”
Hai anh em đi vào phòng ăn đặt sẵn. Từ xa chỉ nhìn thấy song cửa sổ màu vàng mang phong cách cổ xưa, giấy dán cửa sổ trắng như tuyết. Giữa căn phòng tao nhã tĩnh mịch, một người đàn ông trẻ tuổi ngồi ngay ngắn sau bàn ăn, một bên tay anh ta là bình rượu, một bên là lò đàn hương. Khi chuông gió treo trên cửa kêu lanh canh, người đàn ông ngẩng đầu nhìn Hứa Hủ. Anh ta mỉm cười, để lộ hàm răng trắng bóng, gương mặt tuấn tú toát ra vẻ dịu dàng dưới ánh đèn điện.
Là Diệp Tử Kiêu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT