Độc sát, nữ sát thủ đệ nhị trên giang hồ, lấy tài dụng độc mà xưng danh trong chốn giang hồ, thân phận hành tung đều bí ẩn, không ai biết bộ dạng bên ngoài của nữ sát thủ này ra sao, bởi hễ nhìn thấy mặt nàng là đều phải chết.

Trang Thư Lan không thể tin được vào hai tai với mắt mình, tiểu nha đầu Tứ Nhi nhìn tưởng như vô hại trước mắt này, lại chính là nữ sát thủ lợi hại nhất mà mọi người vẫn hay đồn đó sao? Nếu như thế, nàng ta ẩn nấp bên cạnh nàng một thời gian dài như vậy là vì lẽ gì? Lẽ nào nàng ta cũng bị kẻ khác sai đi giết nàng?

“Độc sát?” Trong chớp mắt sắc mặt Thư Vân trở nên trắng bệch, sao nàng lại có thể không biết cái danh độc sát này chứ? Vẫn nghĩ rằng nhất định độc sát là một cô nương vô cùng xinh đẹp, bởi vì sắc đẹp là chất độc lợi hại nhất thế gian! Ấy thế mà, cái danh ấy lại từ chính miệng tiểu nha đầu kia, nếu như không có đầu kim nhọn trên ngón tay và vẻ mặt lạnh lùng này, thật sự rất khó có thể tin đây là thật!

Có điều, có điều tại sao độc sát lại cam nguyện trở thành một nha đầu đứng đây bảo vệ Trang Thư Lan? Rốt cuộc Trang Thư Lan kia có bản lĩnh thế nào mà lại khiến cao thủ tuyệt thế âm thầm bảo vệ?

“Xem chừng ngươi đã hiểu rõ quy tắc của ta, vậy giờ ngươi chết cũng có thể sáng mắt ra được rồi!” Độc sát cười yêu kiều, ánh mắt càng phát ra khí lạnh đến đáng sợ.

“Đừng!”

“Đừng!”

Hai giọng nói đồng thời vang lên, một là của Thư Vân, còn lại là đến từ Trang Thư Lan.

Thư Vân không ngờ Trang Thư Lan lại ngăn cản Độc sát, Độc sát đi theo bảo vệ Tranh Thư Lan, vậy thì cầu xin cô ta chắc sẽ giữ lại được mạng sống. “Ta là người rất quan trọng đối với gia, nếu như ta chết, gia sẽ gặp nguy hiểm!” Mang theo vẻ mặt cầu xin nói với Trang Thư Lan.

“Cô quan trọng hay không quan trọng với hắn thì liên quan gì tới ta? Đáng lẽ cô nên nói câu này với hắn, đừng có nhầm đối tượng!” Trang Thư Lan nhìn nàng một cái sắc lạnh, quay lại nói với độc sát, “Đừng có giết cô ta ở trước mặt ta, ta không thích!”

“Nhưng…được rồi, vậy hôm nay ta sẽ phá quy tắc một lần, có điều, hôm nay cô ta đã biết thân phận của ta, chưa chắc cô ta sẽ không nói ra ngoài, cho nên…” Độc sát cười lạnh lùng, ánh mắt cho thấy sắp ra tay.

Mà trong lúc Trang Thư Lan nói chuyện với độc sát, Thư Vân xoay người bỏ chạy, nhưng mà động tác của độc sát còn nhanh hơn nàng, tay vẩy nhẹ, một đám bụi phấn bay ra, thoáng chốc nàng đã không thể động đậy. “Ngươi muốn thế nào?” Nét mặt cao ngạo lại trở về trên gương mặt Thư Vân một lần nữa, có điều giọng nói run rẩy cho thấy nàng đang rất căng thẳng.

“Chẳng thế nào cả, chỉ là khiến ngươi từ nay về sau không thể nói chuyện được thôi”. Độc sát đi tới trước mặt Thư Vân, nhẹ nhàng nói, đồng thời bóp miệng nàng, nhét vào một viên thuốc màu đen, ép nàng nuốt xuống.

Thư Vân tái mặt, muốn mở miệng ra chửi, nhưng chung quy vẫn không phát ra âm thanh nào.

“Em…em làm cô ta bị câm?” Trang Thư Lan không thể tin được trên đời này lại có loại độc như thế, một viên là có thể hủy giọng nói của người khác. Bỗng nghĩ tới việc chính nàng cũng nhìn thấy độc sát rồi, lại còn ở chung với nàng ta một năm nay…Trang Thư Lan không biết giờ nàng nên cảm thấy may mắn hay là sợ hãi đây. “Còn ta, ta cũng nhìn thấy mặt em rồi, có phải sẽ giống như cô ta…” Trang Thư Lan hỏi vấn đề mà nàng đang lo lắng, đồng thời đã nghĩ tới tình huống sẽ xảy ra tiếp theo.

“Tiểu thư không cần lo lắng thế đâu, cũng đừng sợ. Ta được phụng mệnh tới để bảo vệ tiểu thư”. Độc sát mỉm cười giải thích, “Trước khi nhiệm vụ chưa kết thúc, tiểu thư có thể gọi là Tứ Nhi như trước, mà ta, vẫn là nha hoàn nhỏ bé bên cạnh người”.

Ặc…giờ Trang Thư Lan cũng không dám đối xử với nàng ta như nha hoàn đâu, dù sao người ta cũng là người nổi danh trên giang hồ, hiện tại bất đắc dĩ mới phải làm nha hoàn, thật là quá oan ức cho nàng rồi! “Ta có thể biết em phụng mệnh ai được không?”

“Thứ lỗi độc sát không thể nói cho tiểu thư biết.” Tứ Nhi lắc đầu lấy làm tiếc, “Bây giờ chúng ta mang ả ra ngoài thôi!”

“Sao không giải độc rồi để cô ta tự mà ra ngoài?” Thật ra là Trang Thư Lan rất lười vận động, “Dù gì cô ta đã không thể ra tay với ta rồi, trừ phi cô ta thực sự muốn chết”.

Nguy hiểm được xóa bỏ, Trang Thư Lan thở dài một cái, khó nhọc ngồi trở lại ghế êm, vì mấy câu nói vừa nãy của Tứ Nhi mà làm cho tế bào trong não hoạt động hết mức, rốt cuộc là ai đã sai độc sát tới? Hơn nữa người trên giang hồ có thể khiến độc sát chịu khuất phục như vậy thì là ai được?

Tứ Nhi hơi sửng sốt, sau đó bật cười, sao nàng lại quên được chứ, với tính tình Trang Thư Lan thì làm gì có chuyện tự đưa Thư Vân ra ngoài đây?

Lúc Thư Vân cử động lại được, lập tức hung ác liếc sang phía Trang Thư Lan đang nhắm mắt ngủ, cũng không thèm quay đầu lại mà đi thẳng ra cửa, âm thầm thề: Nỗi nhục hôm nay nhất định phải đòi lại gấp bội!

“Tiểu thư, người có thể đi nghỉ được rồi.” Độc sát lại trở thành Tứ Nhi hồn nhiên vô tư, tới bên cạnh Trang Thư Lan nhẹ nhàng nói.

“A…à được!” Trang Thư Lan trả lời trong vô thức, sau đó nhớ tới thân phận đặc biệt của Tứ Nhi nàng lại thấy tò mò, “Ừm…Việc đó á Tứ Nhi, ta thấy em không giống như người có võ công gì cả, vậy sao em…em lại có thể là sát thủ danh chấn giang hồ chứ? Hơn nữa còn nhỏ tuổi như vậy…” Cho dù có nhìn thêm nữa thì thật sự Trang Thư Lan không thể coi Tứ Nhi lanh lợi trước mắt này là độc sát giết người không chớp mắt.

“Ha ha! Tiểu thư, ai nói nhất định phải có võ công mới giết người được?” Tứ Nhi bật cười, “Tuy ta là sát thủ, nhưng lại không biết võ, về điểm ấy người trên giang hồ không ai biết cả. Ta giết người là dùng độc dược và ám khí, hai thứ đó đều không quá yêu cầu về võ công, chỉ cần nhanh tay nhanh mắt là đủ rồi. Hơn nữa, tiểu thư trông bộ dạng của ta mà xem!”

“Bộ dạng của em thì sao?” Trang Thư Lan không hiểu nổi, nhìn qua thì nàng rất bình thường, không thiếu tay chân gì, ngoại trừ cơ thể nở nang không thuộc về thiếu nữ mười bốn tuổi gì cả….nha đầu này dậy thì sớm quá!

“Thật ra ta đã hai mươi mốt tuổi rồi.” Tứ Nhi giải thích, “Chỉ có khuôn mặt ta là dừng lại ở mười bốn tuổi, chiều cao cũng ở mười bốn tuổi, cho nên đây chính là thứ ngụy trang tốt nhất của ta. Dù là kẻ nào đi chăng nữa cũng không cho rằng một cô bé mười bốn tuổi lại là sát thủ giết người không chớp mắt”.

Thì ra là thế! Trang Thư Lan chợt hiểu ra, độc sát đều trông như vợ con em gái thì đúng là sẽ khiến người ta không có ý định phòng vệ, lợi dụng việc đó nàng ta sẽ dễ dàng tiếp cận mục tiêu, giành được sự tin tưởng của họ hoặc tạo tình huống giết chết con mồi một cách bất ngờ. “Khuôn..mặt của em là do luyện độc mà tạo thành sao?” Hai mươi mốt tuổi, dung mạo mười bốn tuổi, haizz, quả là trẻ mãi không già!

“Năm mười bốn tuổi có trúng kịch độc, sau khi giải độc thì trở thành như vậy rồi.” Có vẻ độc sát không muốn nói nên hơi ngập ngừng, “Tiểu thư, người nên đi nghỉ sớm một chút đi, nếu người vẫn còn e ngại về thân phận của Tứ Nhi, ta sẽ để Lưu Hương tới đây hầu hạ.”

“A…không cần đâu.” Trang Thư Lan lắc đầu, “Em cũng đi nghỉ ngơi đi, ta muốn ngồi đây một lúc nữa. Phải rồi, ở đây không có kiếm, ta muốn có một thanh để phòng thân.” Trang Thư Lan cho rằng Thư Vân sẽ chịu thua đâu, cho nên cảnh giác phòng thân cũng là điều nên làm.

“Tiểu thư cũng không có kiếm à!” Tứ Nhi suy nghĩ một lát rồi nói, “Năm đó ta có thu một tuyệt thế bảo kiếm, dù sao ta cũng không cần tới, nên ta tặng cho người nha! Nếu đêm nay người thấy không yên tâm thì ta có thể bảo vệ bên ngoài.”

“Không cần”! Trang Thư Lan vội vàng từ chối, “Em cũng về phòng nghỉ ngơi đi! Ta tự cẩn thận một chút là được rồi!”

“Cũng được!” Tứ Nhi gật đầu, thầm nghĩ có cần nói việc vừa xảy ra cho Tư Đồ Minh Duệ không. “Tiểu thư muốn nói việc này cho Tư Đồ công tử biết không?”

Nói cho hắn ư? Nói cho hắn xong thì làm được gì? Nếu như Thư Vân thật sự muốn lấy mạng nàng, dù đuổi cô ta ra khỏi phủ thì cô ta vẫn sẽ tìm cách giết nàng! Chẳng thà cứ để bên cạnh cho tiện giám sát! Nhưng mà bên người lại có một quả bom hẹn giờ, vậy chẳng phải ngay cả ngủ cũng không yên sao? “Tứ Nhi khỏi cần lo chuyện này, ta tự biết làm thế nào! Tứ Nhi yên tâm, ta là một kẻ sợ chết, bản thân lại rất tiếc cái mạng này! Ả muốn mạng này của ta, còn phải xem ả có khả năng làm được thế không đã!” Sắc mặt Trang Thư Lan bình tĩnh nói, lông mày khẽ nhếch lên, “Ai gây hoạ thì đương nhiên phải tự chịu lấy, về những việc khác, đã không ở trong phạm vi được chú ý của ta rồi.”

Tứ Nhi gật đầu đồng ý, đi theo Trang Thư Lan đã lâu như vậy, ít nhiều cũng hiểu tiểu thư được một chút, tiểu thư cũng giống như bản thân nàng vậy, trông thì như vô hại, thực tế lại không hề…nhưng điều kiện đầu tiên là không được chủ động khiêu khích nàng. Ngoài miệng thì nói tiếc mạng, thật ra không sợ trời cũng chẳng sợ đất, phần lạnh lùng trầm tĩnh trên người tiểu thư ngay đến nàng là sát thủ cũng có lúc cảm thấy không bằng….!

Sau khi Tứ Nhi đi khỏi đó, Trang Thư Lan cũng không hề ngủ, chỉ ngồi trên ghế, một tay chống đầu, ngây ra. Một ngày thôi mà xảy ra rõ lắm chuyện, nếu như tâm trạng không tốt thì chỉ sợ dây thần kinh đã đứt từ sớm rồi.

“Đang nghĩ gì mà lại say sưa vậy!” Tư Đồ Minh Duệ tiến vào thì chỉ thấy Trang Thư Lan đang chống má, hai mắt như phủ một tầng sương nhìn chằm chằm ánh nến, không hề nhúc nhích, hệt như một bức tượng điêu khắc.

“Đang ngủ!” Trang Thư Lan thuận miệng đáp, thay đổi tư thế khác rồi tiếp tục ngây ra.

“Ồ! Có kiểu ngủ mở to mắt thế sao?” Tư Đồ Minh Duệ cười híp mắt, ghé đầu đến trước mặt Trang Thư Lan, “Ừ, thoạt trông thì đúng là như đang ngủ, không ngờ Lan nhi lại có thứ thần công này, hôm nay ta đúng là được mở mang kiến thức rồi!”

Đột nhiên khuôn mặt tuấn tú kề sát như vậy khiến Trang Thư Lan lại càng hoảng sợ, đột ngột ngửa người ra sau, trừng mắt nhìn Tư Đồ Minh Duệ với vẻ khó chịu: “Định hù chết ta à! Cần gì phải gần như vậy chứ?”

“Giờ có xem như là mộng du không?” Tư Đồ Minh Duệ cũng ngồi trên ghế, nói đùa.

“Hừ!” Trang Thư Lan lẩm bẩm trong miệng, lập tức phi từ bên này sang bên kia đi giày vào, vừa nói khẽ, “Ta muốn đi ngủ, mời ngài từ đâu tới thì mau quay về đó!”

Tư Đồ Minh Duệ hơi nhíu mày, theo như thái độ đối đầu gay gắt của Trang Thư Lan, nếu cứ tiếp tục trêu nàng thì nhất định nàng sẽ phản bác lại. Sao hôm nay lại thấy khác thường vậy nhỉ? “Lan nhi có chuyện không vui à?”

“Không có!” Trang Thư Lan trả lời không cần suy nghĩ.

Trả lời rất nhanh ngược lại càng khiến Tư Đồ Minh Duệ nghi ngờ. “Ai mà lại làm cho nàng không vui thế? Là vì chuyện Hồng…nương sao? Thử hỏi xem, hắn tin rằng với sự thông minh của Trang Thư Lan, nhất định là đã biết quan hệ giữa nàng với Hồng nương. Thầm nghĩ trong đầu, việc này đúng là vừa khéo, con gái của ân nhân cứu mạng Lãnh sư bá lại chính là Trang Thư Lan. Xem ra chuyện từ mười năm trước phải tra xét thật kĩ càng, biết đâu sẽ thu được nhiều tin tức quan trọng.

“Cũng không phải!” Trang Thư Lan lắc đầu, “Ta với người lúc đó không có gì, duy trì mối quan hệ hiện tại cũng rất tốt, như vậy người sẽ được an toàn.”

Với Trang Thư Lan cũng là chịu thừa nhận chút ít rồi, Tư Đồ Minh Duệ rất vui mừng, cũng không tiếp tục hỏi thêm nữa, chỉ muốn biết chuyện gì làm ảnh hưởng tới tâm trạng của nàng thôi. “Vậy là vì chuyện gì chứ?” Giữ chặt lấy vai nàng, ép nàng nói ra chuyện trong lòng.

“Ta nói rồi, ta rất ổn, không có việc gì phiền lòng cả.” Trang Thư Lan nói có phần xa cách, bom hẹn giờ bên cạnh chính là do hắn đặt, chính hắn đã không giải quyết cho tốt, còn mặt mũi mà đi tra hỏi người khác. “Giờ ngài có thể bỏ tay ra được chưa? Mệt mỏi cả ngày nay rồi, ta muốn ngủ.”

“Lan nhi, nếu nàng không nói rõ ràng, ta sẽ không bỏ tay đâu.”

Trang Thư Lan lườm hắn một cái, lạnh giọng cười: “Ồ! Ngài thật sự muốn nghe ư? Được thôi, ta nói cho ngài nghe: Tốt nhất là ngài nên giải quyết nữ nhân bên cạnh ngài cho gọn, ta không có hứng đi thu dọn tàn cuộc cho ngài, cũng không muốn một ngày nào đó chết không rõ lý do! Nếu cô ta rất quan trọng đối với ngài thì lấy về đi, đỡ được việc cô ta không có việc gì làm lại tới chỗ ta ra oai, ném đống phiền phức tới cho ta! Cho dù muốn ra tay giết người cũng không biết đi thuê kẻ khác, còn dám tự mình đưa đến tận cửa! Nếu hôm nay không phải là giữ thể diện cho ngài, chỉ e Thư cô nương của ngài đã nằm trong quan tài rồi!”

“Thư Vân chỉ ở tạm đây một thời gian, sau này sẽ ra đi.” Tư Đồ Minh Duệ lạnh lẽo lên tiếng, “Nếu như nàng ta có làm gì quấy rối tới nàng, nàng muốn giết thì cứ việc.” Xem ra đêm nay đã xảy ra chuyện quan trọng, bằng không Trang Thư Lan sẽ không trút giận ra ngoài mặt như vậy. Có điều, hắn biết Trang Thư Lan sẽ không giết người, hắn quá hiểu nàng, một người rất quý trọng tính mạng như nàng sẽ không muốn thấy sinh mệnh nào phải chấm dứt trong tay nàng cả.

Hắn mà cũng muốn nàng ra tay giết người! Nói cái quái gì vậy? “Việc đó khỏi cần, ta mới đúng là hơn cả ở tạm, biết đâu ngày mai lại bị đuổi đi! Việc gì phải vì một người qua đường mà băn khoăn?” Trong lòng rất khó chịu, lời nói của Trang Thư Lan đã vô tình trở nên cay nghiệt, “Ngược lại ngài, sao lại có thể đối đãi với người quan trọng chỉ như ở tạm đây thôi? Nếu cô ta xảy ra chuyện gì bất trắc, chỉ sợ ngài cũng không được yên ổn đâu.”

“Lan nhi có cần phải nói về mình như vậy không? Nàng là nữ nhân của Tư Đồ Minh Duệ ta, vương phi của Thập Cửu vương gia đại đông hoàng triều, cái gì mà hơn cả ở tạm? Ta nói cho nàng biết, chờ sau khi tất cả mọi chuyện được dẹp yên, Thư Vân sẽ đi khỏi đây!” Tư Đồ Minh Duệ nói với Trang Thư Lan với kiểu rất bất mãn, nàng có cần phải hạ thấp bản thân như vậy không?

Trong phút chốc, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ, nàng vì một nữ nhân mà tức giận, vậy có tính là nàng đang…

Ghen?! Nghĩ thế xong, tâm trạng hắn lại trở nên vui mừng, không khỏi hân hoan, “Lan nhi, nàng như vậy là để ý tới sự tồn tại của nàng, có phải là bởi vì…”

“Dừng lại!” Trang Thư Lan nhìn vào bộ dạng của Tư Đồ Minh Duệ, chỉ biết là hắn đang nghĩ quá xa rồi, phải mau chóng cắt đứt câu nói của hắn, tức giận nói: “Ta chỉ là không thích bên cạnh tồn tại kẻ khiến ta không yên tâm gì đó, làm cho ta không có cảm giác an toàn, nói cách khác, cô Thư Vân đó bất cứ khi nào cũng có thể lấy mạng ta, chính là nhân vật sẽ ảnh hưởng tới giấc ngủ ngon của ta! Thế thì ta biết làm thế nào, nếu hôm nay không nhờ có Tứ Nhi, dù ta có võ cũng không dùng được!” Độc ngay trước mặt, võ công cao tới đâu cũng vô ích mà thôi.

“Tứ Nhi?” Tư Đồ Minh Duệ hơi nhíu mày, nhớ tới đêm nay Lãnh Phách Thiên Hữu đã nói qua người đã từng mời độc sát tới bên cạnh Trang Thư Lan, nếu như đây là sự thật, như vậy độc sát thần bí đó chính là Tứ Nhi!” “Đã có nàng ta ở đây, nàng còn lo lắng gì nữa?” Tuy rằng Thư Vân cũng giỏi về độc nhưng mấy thứ đó tính là gì ở trước mặt độc sát chứ!

“Cái gì mà có nàng ta ở đây?” Trang Thư Lan nheo mắt lại, “Tứ Nhi cũng là người, nàng cũng phải ngủ, nàng không có khả năng theo sát ta từng giờ từng phút được! Cho nên, trong phủ này, có Thư Vân thì không có ta, ngài tự mà lo liệu đi!”

“A! Ta biết rồi! Nàng là đang lo vấn đề an toàn buổi tối phải không!” Tư Đồ Minh Duệ nhẹ nhàng tới gần Trang Thư Lan, đặt tay lên vai nàng, cười híp mắt nói, “Việc này thì Lan nhi khỏi phải lo, ban ngày có Tứ Nhi trông coi, ban đêm thì vi phu này sẽ bảo vệ nàng nha!”

“Ngài!” Trang Thư Lan mở trừng mắt, tóm lấy hai tay trên vai hất ra, lùi về phía sau hai bước, hít vào một hơi thật sâu, từ từ nói, “Chẳng phải Thư Vân rất quan trọng đối với ngài sao? Với tính tình của ngài, đương nhiên là phải chọn phòng nàng chứ không phải trực tiếp giải quyết nàng, về việc này ta thấy rất tốt!”

“Nàng là một quân cờ không thể thiếu!” Tư Đồ Minh Duệ không muốn nói thêm nhiều, chỉ nhìn chăm chú vào Trang Thư Lan, “Lan nhi, hãy tin ta, đêm nay tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện đó lần thứ hai!”

Trang Thư Lan hơi im lặng một lúc rồi cười nhạt, “Ta đã nói là không sao cả! Có điều đêm nay Thư cô nương nuốt ít thuốc độc, ta nghĩ ngài nên tới đó chăm sóc nàng cho tốt đi, bằng không có khi quân cờ của ngài sẽ vô dụng đấy.”

“Độc gì cơ?” Tư Đồ Minh Duệ từ tốn hỏi.

“Á.”

“Á?” Khóe miệng đang cười của Tư Đồ Minh Duệ đông lại, lập tức hỏi, “Sao nàng lại có thể hạ độc nàng ta chứ? Nàng biết không nàng ta là…thôi khỏi, nàng mau đi gọi Tứ Nhi mang thuốc giải tới đây!”

Trang Thư Lan khẽ cau mày, nhìn Tư Đồ Minh Duệ một cách cẩn thận, liền quay người đi tới sau bức bình phong, nói lạnh lùng không mang một chút tình cảm nào, “Tư Đồ Minh Duệ, giờ không còn sớm nữa, ta không muốn nói chuyện phiếm với ngài đâu. Lúc ra ngoài thì nhớ đóng cửa lại giúp ta!”

“Lan nhi nàng…”

Tư Đồ Minh Duệ phát hiện tính tình Trang Thư Lan thay đổi rất thất thường, trước đó rất tốt mà, sao thoáng một cái đã mặt mày khó chịu thế kia?

“Không được qua đây!” Trang Thư Lan lườm nguýt, đôi mắt hờ hững cũng chỉ có băng giá, lạnh giọng nói, nhìn chăm chăm vào hắn một lát rồi hờn dỗi nói, “Ta ghét ngài!”

Ầm một tiếng, Tư Đồ Minh Duệ giật bắn mình, hắn nhận ra không phải Trang Thư Lan đang châm chọc gì, nàng nghiến răng nói từng chữ một, ánh mắt nhìn hắn như là có mối thù hận sâu sắc vậy, lúc thấy kẻ địch cũng chưa từng lộ ra ánh mắt như vậy.

“Lan nhi nàng…”

“Bây giờ ta không muốn nói chuyện với ngài! Về phần Thư cô nương, tự ngài đi mà tìm độc sát, nàng bằng lòng cho ngài thì tốt, nàng không muốn cho thì ta cũng chẳng có cách nào cả!” Nói xong, Trang Thư Lan tự ngã lên giường, kéo chăn trùm kín đầu giả vờ ngủ.

“Được rồi, vậy nàng nghỉ ngơi trước đi! Việc thuốc giải, ta sẽ tự mình xử lý.” Tư Đồ Minh Duệ thấy Trang Thư Lan như vậy thì đành phải làm theo, hơi cười khổ, xem ra, con đường theo đuổi thê tử quả là dài đằng đẵng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play