“Bỏ tay ra!”
Trang Thư Lan đỏ mặt, hai tay đều bị người ta khống chế, không có cách nào đẩy ra được.
“Không được! Là do chính cô nương yêu thương, nhung nhớ nên mới làm như vậy với ta mà!”
Vòng tay trên lưng không hề buông lỏng mà ngược lại càng thít chặt hơn.
“Là do ta yêu thương, nhung nhớ?”
Trang Thư Lan xấu hổ giận dữ, giơ chân lên định giẫm nát chân Tư Đồ Minh Duệ. Nhưng chân hắn cứ như có mắt, chỉ thoáng một cái thôi, chân của nàng đã bị đạp trên mặt đất. Do dùng nhiều lực nên chân rất đau. Trang Thư Lan chết lặng, cắn môi nhịn đau tới ứa nước mắt. Nhìn Tư Đồ Minh Duệ đắc ý tươi cười, nàng cảm thấy cực kì phẫn nộ, việc này có được tính là tự nàng gây hoạ không đây?
“Bỏ tay ra! Nếu không ngài cứ chờ xem!”
Vừa đau vừa tức giận hừng hực lại còn thêm cả lo lắng, nàng định dùng nội lực đẩy tay hắn ra.
“Không thể được! Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu!”
Tư Đồ Minh Duệ cuời đắc ý trả lời, còn cố tình cúi đầu nói nhỏ bên tai nàng.
“Vẻ mặt tức giận của cô nương thật đáng yêu! Ta rất thích, cho nên ta không có ý định bỏ tay.”
Câu nói chấm dứt, một cái hôn nhẹ cũng khéo léo chạm vào vành tai Trang Thư Lan.
“Ngài……”
Trang Thư Lan trừng mắt, máu toàn thân dường như đang chảy ngược, khuôn mặt đỏ như tôm luộc nhưng trong đầu trống rỗng, miệng chỉ nói được một từ, không có cách nào biểu đạt sự xấu hổ và giận dữ của nàng lúc này. Nàng có suy nghĩ muốn cho hắn một bạt tai nhưng tay đã bị hắn nắm chặt không thể nào nhúc nhích được. Đầu óc vô cùng hỗn loạn. Cho tới tận khi một ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng nàng, đầu óc mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Theo trực giác, nàng tìm kiếm người phát ra ánh mắt kia, lại thấy khuôn mặt lạnh lùng của Huyễn Bách. Trang Thư Lan sững sờ, không biết nên làm gì bây giờ nữa.
“Sư phụ, người….”
“Lan nhi, lại đây!”
Huyễn Bách ra lệnh bằng giọng nói lạnh như băng, ánh mắt như dao sắc bắn về phía kẻ đang cười đắc ý – Tư Đồ Minh Duệ, đồng thời mũi kiếm cũng rút ra chỉ thẳng ngực Tư Đồ Minh Duệ.
“Để sư phụ giết chết tên háo sắc, hỗn xược này!”.
Trang Thư Lan cố gắng bình tĩnh nghĩ cách ứng phó. Tình huống vừa rồi vốn đã rất rối loạn, hiện giờ thêm Huyễn Bách, lại còn có binh khí nữa đây chẳng phải là càng loạn hơn sao? Nàng nhìn về phía Hoa Như Ngọc đang thờ ơ, lạnh nhạt đứng một bên mới hiểu thì ra là Hoa Như Ngọc và Huyễn Bách đi dạo phố nhưng không may lại nhìn thấy cảnh vừa rồi. Quay sang nhìn Tứ Nhi – có vẻ như nàng đã bị tình huống vừa rồi làm cho sợ hãi, vẫn đứng một chỗ như trời chồng. Tư Đồ Minh Duệ không nói chỉ yên lặng chờ hành động tiếp theo của Trang Thư Lan, vòng tay trên lưng nàng không có buông lỏng mà ngược lại càng chặt hơn. Theo thói quen nàng định bước tới chỗ Huyễn Bách nhưng vừa thấy ánh mắt oán hận của Hoa Như Ngọc liền dừng lại, cười nhạt một tiếng, bình tĩnh nói.
“Sư phụ, người hiểu nhầm rồi! Con và Tư Đồ đại nhân tình sâu như biển cho nên hành động vừa rồi của chàng không thể tính là đùa giỡn được, chỉ là cử chỉ thân mật giữa tình nhân với nhau thôi cũng bình thường, giống như người và Như Ngọc tỷ tỷ tay nắm tay vậy đó!”
Như Ngọc, ta không biết vì sao tỷ lại dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, nếu như là bởi vì câu nói vừa rồi của Huyễn Bách ta có thể rút lui, nhưng mà…nhưng mà… TrangThư Lan nhẹ nhàng thở dài một hơi, rất nhẹ, nhẹ tới mức nàng cũng không phát hiện ra.
“Lan nhi, con…”
Kiếm trong tay Huyễn Bách vô lực rơi xuống dưới, sắc mặt phức tạp nhìn Trang Thư Lan, định nói thêm gì đó lại không thể thốt nên lời.
Ánh mắt Tư Đồ Minh Duệ không giấu nổi ý cười nhìn người vừa nói nhưng vừa nghe thấy tiếng thở dài khó phát hiện, mày khẽ nhíu lại, tâm tình đứng xem trò hay cũng không còn, nhỏ giọng trêu chọc.
“Lan nhi, vừa rồi xem như cô nương đã thừa nhận quan hệ mờ ám giữa chúng ta rồi nhé!”
“Chỉ là đóng kịch thôi!”
Trang Thư Lan khinh thường, trầm giọng đáp trả.
Đóng kịch?
“Nếu là đóng kịch thì ta đây cũng cần phải phối hợp nữa chứ!”
Tư Đồ Minh Duệ cúi xuống thản nhiên nói.
“Tuỳ ngài!”
Trang Thư Lan không có tâm trạng đi cãi nhau với hắn, phát hiện cánh tay của Tư Đồ Minh Duệ đã buông lỏng, nhân cơ hội dùng sức tránh khỏi lực khống chế của hắn. Hiện tại nàng đã đứng cách hắn năm bước chân, tựa vào người Tứ Nhi.
“Thì ra lời đồn ấy đúng là sự thật!”
Mỉm cười lộ rõ hai lúm đồng tiền, Hoa Như Ngọc nhẹ nhàng bước tới bên cạnh Huyễn Bách, tay ôm lấy cánh tay không cầm kiếm của Huyễn bách, nói nhỏ nhẹ.
“Bách, những năm qua ……Lan Lan đương nhiên đã có tâm tư của một thiếu nữ. Chúng ta là trưởng bối tất nhiên phải chúc phúc cho Lan Lan! Huống chi Tư Đồ đại nhân tuổi còn trẻ mà đã làm được chức quan lớn, tuấn tú, nhã nhặn, lại là đồng nghiệp với Lan lan, bất luận nhìn từ phương diện nào thì hai người cũng rất xứng đôi!”
Xứng đôi? Trang Thư Lan hừ lạnh một tiếng, với thái độ bây giờ của Hoa Như Ngọc, nếu bên cạnh Trang Thư Lan lúc này là một con tinh tinh, nàng cũng sẽ nói là rất xứng đôi cho xem!
“Sư phụ, chuyện của con người không cần quan tâm!”
Sắc mặt nàng vẫn như thường, thậm chí giọng nói cũng rất nhẹ nhàng.
“Nhân tiện ở đây, đồ nhi xin chúc người năm mới vui vẻ! Ngày khác đồ nhi sẽ tới nhà chúc tết sư phụ sau. Hôm nay đồ nhi có việc quan trọng cần làm, đồ nhi xin cáo từ!”
Từ sau khi rời khỏi nhà Huyễn Bách, Trang Thư Lan vẫn chưa gặp lại hắn và Hoa Như Ngọc, bởi vì nàng không biết đối mặt với Huyễn Bách như thế nào nên chỉ có thể chọn cách tránh mặt. Nhưng hôm nay gặp lại mới phát hiện thì ra có một số việc không giống như lúc trước, ít nhất trước kia trước mặt nàng Huyễn Bách cũng không lộ rõ vẻ mặt phức tạp, Hoa Như Ngọc cũng không nhìn nàng với vẻ mặt đầy hận thù như vậy.
Trang Thư Lan nắm tay Tứ Nhi quay lưng rời đi, Hoa Như Ngọc liền gọi với theo.
“Lan Lan, mấy ngày tết nếu thấy buồn chán thì hãy ghé qua Tuý Xuân Uyển một lát, tuy là Di nương ngoài miệng không nói nhưng trong lòng vẫn rất quan tâm tới muội!”
“Muội biết rồi!”
Trang Thư Lan hơi ngừng bước, quay lại nhìn Hoa Như Ngọc cảm ơn.
“Như Ngọc tỷ tỷ, vậy phiền tỷ chuyển lời tới Phiêu Di, ngày mai muội sẽ tới gặp người.”
Thật ra Trang Thư Lan vẫn đang rất hoang mang. Hiện tại rõ ràng Hoa Như Ngọc gặp nàng chỉ có thể dùng một câu để diễn tả: “tình địch gặp mặt khó nhìn mặt nhau”. Cho dù Hoa Như Ngọc coi nàng là tình địch nhưng vẫn quan tâm tới nàng làm cho Trang Thư Lan cảm thấy thật mâu thuẫn, không muốn để ý tới Hoa Như Ngọc nhưng đối với mối quan hệ của hai người thì nàng lại không đành lòng cự tuyệt – tình nghĩa mười năm làm sao có thể dễ dàng xoá sạch được, có lẽ Hoa Như Ngọc cũng đang mâu thuẫn như nàng!
“Thật sao? Di nương sau khi nghe tin này nhất định sẽ rất vui mừng!”
Hoa Như Ngọc mỉm cười thở phào nhẹ nhõm.
“Thật!”
Trang Thư Lan mỉm cười hỏi lại.
“Có khi nào muội nói mà không giữ lời chưa? Dù thế nào, muội vẫn sẽ giữ chữ tín!”
Vốn chỉ là một câu nói đùa, người nói vô tâm nhưng người nghe lại có ý. Sắc mặt Hoa Như Ngọc nhất thời mất tự nhiên. Trang Thư Lan cũng phát hiện Hoa Như Ngọc xấu hổ nhưng chỉ cười khẽ, gật gật đầu coi như chào Huyễn Bách, rồi kéo tay Tứ Nhi xoay người rời đi! Nếu như vô duyên, vậy cũng không nên nhập nhằng mãi. Hít sâu một hơi, nàng mỉm cười nhìn dòng người tấp nập đi lại trên đường, nhưng có điều náo nhiệt, hối hả ấy không bao gồm bọn họ……
“Lan nhi, không đợi ta sao?”
Tư Đồ Minh Duệ theo sát phía sau Trang Thư Lan, vừa đi vừa hỏi.
“Đường ở trước mặt, ngài đi đường ngài, ta lại không phiền ngài, việc ngài đi cùng hay không cũng đâu không phải việc của ta!”
“Thật nhẫn tâm, lợi dụng ta xong liền vứt bỏ ngay!”
Tư Đồ Minh Duệ cười ra vẻ “tội nghiệp” hỏi lại.
Trang Thư Lan không nói, chỉ kéo tay Tứ Nhi đi nhanh hơn.
“Bách, chúng ta cũng đi thôi.”
Thấy bóng dáng ba người càng lúc càng xa dần, Hoa Như Ngọc khẽ lay cánh tay Huyễn Bách.
Huyễn Bách không đáp lại, chỉ lạnh lùng đẩy tay Hoa Như Ngọc ra, đem kiếm bỏ lại trong tay áo.
“Bách, chàng tức giận sao?”
Hoa Như Ngọc hờn giận hỏi.
Huyễn Bách xoay người nhìn Hoa Như Ngọc, ánh mắt lạnh lùng, sau một lúc lâu mới gằn rõ từng chữ.
“Ngày ấy, những chuyện cô và Lan Nhi nói trong phòng ta đều nghe thấy hết!”
Nói xong quay lưng đi không một chút lưu luyến. Còn Hoa Như Ngọc đứng chết trân tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, lảo đảo bước từng bước, bàn tay nắm chặt, ngẩng đầu thì lệ đã tuôn rơi, ánh mắt lại tìm kiếm bóng dáng cô đơn đã đi xa từ khi nào…..
“Tiểu thư, sao hoàng thượng vẫn chưa xuất hiện thế ạ? Chẳng phải là hoàng thượng muốn chung vui cùng dân chúng sao? Dân đen như chúng ta cả đời may ra cũng chỉ nhìn thấy hoàng thượng vài lần, khó có được cơ hội như hôm nay, không phải hoàng thượng muốn gạt chúng ta đấy chứ!”
Chen lấn giữa đám đông, Tứ Nhi nắm chặt tay Trang Thư Lan, hai mắt chăm chú nhìn về phía tường thành mà trách móc.
“Cho nên ta đã nói em đừng có ôm hi vọng quá lớn mà! Giờ Tuất đã qua hai khắc (=30 phút), trên tường thành vẫn không thấy bóng dáng của hoàng đế đâu, phía dưới cổng thành dân chúng đã sớm ồn ào, cho dù hoàng đế có xuất hiện, em cũng chỉ thấy bóng dáng mơ hồ, cũng không còn nhiều ý nghĩa!”
“Tiểu thư đã từng nhìn thấy hoàng thượng đương nhiên sẽ nói việc này không có ý nghĩa rồi!”
Tứ Nhi trừng mắt.
Trang Thư Lan cười ra vẻ hiểu được cảm giác của Tứ Nhi hiện giờ, cho nên im lặng chen lấn trong đám đông đợi với Tứ Nhi.
Chỉ lát sau, một vị tướng quân khoác chiến bào xuất hiện trước tường thành, vẫy tay ý bảo dân chúng phía dưới im lặng. Dân chúng hiểu ý thoáng cái toàn bộ đã im lặng, sau đó vị tướng quân kia lại hô to.
“Hoàng thượng có chỉ dụ thông báo với dân chúng, hoàng thượng nói muốn cùng chung vui với dân chúng cho nên đã cải trang vi hành xem pháo hoa, ngắm đèn lồng trong hôm nay với mọi người, cho nên mọi người phải chú ý, biết đâu hoàng thượng đang đứng ngay bên cạnh mình!”
Tướng quân nói xong, đám người phía dưới lại ồ lên, mọi người không thể ngờ hoàng thượng lại cải trang vì hành, biết đâu đấy bọn họ đã gặp hoàng thượng mà không biết!
“Hoàng thượng cũng đang ở trên đường sao? Chúng ta làm sao biết được người nào là hoàng đế đây?”
Tứ Nhi giậm chân tại chỗ, chán nản.
“Việc này chẳng phải rất đơn giản sao?”
Trang Thư Lan hé môi cười, vừa kéo tay Tứ Nhi thoát khỏi đám đông chật chội vừa nói:
“Hoàng đế không phải người bình thường, uy nghiêm và sự an toàn của hoàng đế là quan trọng nhất, cho nên em chỉ cần chú ý tới chỗ nào mà phần lớn mọi người đều tập trung ánh mắt vào một người, như vậy người đó có tám mươi phần trăm khả năng là hoàng đế!”
Tứ Nhi nghe xong cảm thấy rất có lý liền gật đầu tán thưởng.
“Tiểu thư nói rất đúng! Có điều Tứ Nhi rất muốn nhìn xem hoàng đế là người như thế nào, tiểu thư không thể đưa Tứ Nhi đi tìm được ạ? Tiểu thư đã từng gặp hoàng thượng thì càng dễ dàng nhận ra người nào là hoàng thượng mà!”
“Tứ Nhi, việc đó em phải tự làm rồi, từ trưa tới giờ đi qua đi lại, ta cảm thấy rất mệt mỏi, ta muốn về nhà nghỉ ngơi!”
Trang Thư Lan vội lắc đầu từ chối, ngay từ đầu nàng đã không có ý định gặp hoàng thượng rồi, giờ lại đi tìm tới tận cửa chắc. Nàng cũng không phải người ngu như vậy! Hơn nữa vất vả lắm nhờ đám đông này nàng mới thoát khỏi Tư Đồ Minh Duệ, chẳng lẽ đợi lúc sau lại phải gặp hắn lần nữa trong ngày hôm nay?
“Tiểu thư không định đi xem hội đèn lồng nữa à?”
Tứ Nhi cũng không định dễ dàng để TrangThư Lan nói vài câu là xong chuyện như thế. Nàng nhớ vừa rồi nghe người ta nói tới hội đèn lồng, vẻ mặt của tiểu thư còn rất hớn hở và chờ mong.
Hội đèn lồng? Không thể không thừa nhận, thực sự nàng rất có hứng thú với hội đèn lồng ở cổ đại, thậm chí chờ mong. Ở thế giới này đã mười năm nhưng chưa có năm nào đón giao thừa mà nàng được xem hội đèn lồng, hay nói chính xác hơn là nàng không biết ở Đại đông hoàng triều này sẽ có hội đèn lồng trong ngày đón giao thừa. Cho nên nàng có chút tò mò, muốn biết xem hội đèn lồng ở đây có giống như trên ti vi không, liệu có thả hoa đăng, có giải câu đố nhận thưởng?
“À, được rồi! Nể mặt Tứ Nhi cứ khăng khăng muốn đi, vậy ta bất đắc dĩ phải đi xem rồi!”
Rõ ràng chính tiểu thư muốn đi lại còn đổ thừa cho em! Tứ Nhi bất mãn trừng mắt nhìn Trang Thư Lan, nhưng người thông minh không nói ra những lời này, nàng còn muốn nhờ tiểu thư giải câu đố để nhận phần thưởng nữa!
Tối nay kinh thành nhờ có việc hoàng đế cải trang vi hành mà vô cùng náo nhiệt, rất nhiều dân chúng đi đi lại lại trên đường, hi vọng may ra có thể gặp hoàng thượng. Mà những cửa hàng buôn bán hai bên đường đều rất đông khách. Đây đều là những người khôn khéo thông minh, biết nắm bắt cơ hội tốt để kinh doanh. Vừa đi vừa nhìn mọi người tấp nập, hai người chẳng biết từ khi nào đã đi tới hội đèn lồng. Hội đèn lồng đêm nay là do ba đại gia tộc trong kinh thành tổ chức, phần thưởng rất lớn, chỉ dựa vào điểm này thôi đã thu hút rất nhiều người tham gia.
Trang Thư Lan nhìn thấy mọi người tụ tập đông đúc thì cảm thấy hơi hối hận, tại sao đêm nay nàng lại không tổ chức hoạt động như thế? Nếu vậy có thể tuyên truyền, quảng bá danh tiếng của nàng ọi người biết rồi! Có điều nói qua thì cũng nói lại, nếu thực sự tổ chức hoạt động này chỉ sợ nàng không thể nhàn rỗi, thong dong dạo chơi được nữa!
Nghĩ như thế Trang Thư Lan cũng cảm thấy không có gì luyến tiếc lắm, bây giờ nàng cũng không thiếu cơm ăn, cần gì phải tự tìm thêm phiền phức ình?
“Chư vị khách quan, xin hãy chú ý!”
Trên đài cao, một nam nhân khoảng hơn bốn mươi tuổi giơ cao tay ý bảo những người đang xem đèn lồng bên dưới lắng nghe.
“Chư vị khách quan, hội đèn lồng năm nay có quy tắc như sau: Trước hết các vị xem những câu đố treo trong các lồng đèn, nếu đoán được xin hãy viết đáp án ra giao cho những nha hoàn đứng cạnh, nếu trả lời đúng sẽ có phần thưởng. Trả lời đúng mười đề liên tục, gười đó có thể tiến vào vòng tranh tài tiếp theo của chúng ta. Ở vòng tranh tài thứ hai, những người thắng ở vòng thứ nhất sẽ đưa ra những câu hỏi cho nhau, nếu không trả lời được, hoặc trả lời sai vậy xin lui ra phía sau để những người trả lời đúng tiếp tục tranh tài. Cứ như vậy cho tới khi nào còn một người cuối cùng sẽ nhận được phần thưởng lớn nhất của đêm nay: gồm năm mươi lượng hoàng kim, năm trăm lượng bạc trắng và một trăm lượng bạc của nhà tài trợ cho hoạt động đêm nay của chúng ta – Lạt Muội lẩu. Những quy tắc tại hạ đã nói xong, bây giờ mời mọi người bắt đầu tham gia giải câu đố…….”
“Hả?”
Trang Thư Lan giật mình trước câu nói cuối cùng của người chủ trì, Lạt Muội lẩu tài trợ cho hoạt động lần này?? Nàng hoàn toàn không biết nhưng nàng tin chắc đây là việc Nguyệt Nương làm! Nghĩ lại, nàng thực sự bội phục Nguyệt Nương, mới đi theo nàng hơn một tháng nhưng đã nắm bí quyết kinh doanh hiệu quả! Nếu so sánh khách quan với cách làm việc của Di nương, Trang Thư Lan cho rằng Nguyệt Nương thật sự thích hợp làm thương nhân, không biết đã làm tốt hơn Di nương bao nhiêu lần!
“Tiểu thứ, chúng ta cũng xem qua vài cái được không?”
Tứ Nhi xoa tay, nóng lòng muốn thử.
“Em có thể trả lời được không?”
Không phải Trang Thư Lan coi thường Tứ Nhi mà là khả năng của nàng chỉ có thế.
“Em không trả lời được nhưng tiểu thư thì có thể mà!”
Tứ Nhi cười híp mắt năn nỉ Trang Thư Lan.
“Tiểu thư, người xem qua một chút đi! Người thấy đấy phần thưởng đêm nay rất lớn! Năm mươi lượng hoàng kim đó! Từ nhỏ tới giờ em chưa được thấy hoàng kim bao giờ chứ đừng nói tới năm mươi lượng hoàng kim!”
“Thì ra em là kẻ mê tiền!”
Trang Thư Lan cũng không muốn phá hỏng tâm trạng hứng khởi của Tứ Nhi nhưng nàng lại không muốn xuất đầu lộ diện trong tình huống này.
“Như vậy đi, chúng ta cùng đi xem, ta sẽ nói đáp án cho em biết, em sẽ lấy dạnh nghĩa của em đi tham gia, có được phần thưởng thì em chia cho ta một nửa là được rồi!”
“Được ạ!” Tứ Nhi vui vẻ nói.
“Nhưng mà tiểu thứ, chúng ta có thể vào tới vòng cuối cùng được không?”
“Đương nhiên!”
Trang Thư Lan cười khẳng định.
“Coi như nể mặt em ta sẽ là người cuối cùng vậy!”
“Đúng là tự cao tự đại!”
Một thư sinh đứng bên cạnh mở miệng, giọng điệu khinh thường.
“Giải câu đố trong đèn lồng cũng không phải đơn giản như tiểu cô nương tưởng tượng đâu, trước khi nói hãy nghĩ xem tài năng của mình tới đâu đã, đỡ phải tốn nước bọt, đau lưỡi!”
“Mắc mớ gì tới ngươi! Thư sinh thối, tiểu thư nhà ta nói chuyện tới lượt ngươi chõ miệng vào sao?”
Tứ Nhi không chịu thua mà mắng lại.
“Ắn nói thô lỗ, một chút dạy dỗ cũng không có, còn nhỏ mà đã…..! Hừ!”
Thư sinh tiếp tục khinh bỉ.
“Ngươi……”
Tứ Nhi trừng mắt, hai tay túm chặt eo. Trang Thư Lan thấy vậ, mới kéo tay Tứ Nhi, vỗ nhẹ trấn an.
“Tứ Nhi, đừng chấp nhặt với hắn! Coi như là một con chó sủa chúng ta mà thôi, chẳng lẽ em còn muốn tranh cãi với chó sao? Cẩn thận kẻo miệng mọc đầy lông chó đấy!”
“Ha ha…!”
Tứ Nhi cười thành tiếng nhìn vẻ tức giận phùng má trợn mắt của thư sinh kia, bực bội trong lòng cũng giảm đi không ít, bội phục tiểu thư đúng là là cao thủ mắng người. Thư sinh kia giậm chân, bị một tiểu nha đầu mắng là chó trước mặt nhiều người, mất hết cả phong phạm quân tử, trợn mắt há miệng chỉ vào Trang Thư Lan mắng to.
“Nữ nhân thối tha! Ngươi nói lại rõ ràng cho ta nghe, ngươi mắng ai là chó hả?”
“Ta có mắng ngươi là chó sao?”
Trang Thư Lan nhướn mày, dửng dưng hỏi, thản nhiên quét mắt một vòng những người bị tiếng rống to vừa rồi của thư sinh chú ý đến.
“Ngươi vừa mắng ta là chó!”
Thư sinh lòng đầy căm phẫn lên án.
“À! Thì ra ngươi là chó!”
Trang Thư Lan làm như chợt bừng tỉnh, gật đầu lia lịa. Một câu nói ra làm bốn phía được một phen cười vang. Thư sinh giận tím mặt nhìn nữ nhân trước mắt vẫn bình thản như không, cơn tức lại càng lớn nhưng hắn cũng biết sự tức giận của hắn không ảnh hưởng chút nào tới nàng, cho nên chỉ tính khí thế thôi hắn đã thua đứt nàng.
“Được lắm! Ngươi nhớ kỹ đấy! Hôm nay ta không chấp nhặt với ngươi, lần sau sẽ không may mắn như vậy đâu!”
Thư sinh đỏ bừng mặt chỉ vào Trang Thư Lan, cho dù khí thế không thể thắng nàng nhưng uy hiếp nàng thì vẫn có thể làm được.
“À!”
Trang Thư Lan cười khểnh, thản nhiên nhìn thư sinh nọ mà buông một câu.
“Trăm kẻ không dùng được đứng đầu là thư sinh, câu này quả nhiên là không sai, chỉ biết uy hiếp hai cô nương yếu đuối, thật không thể hiểu được những gì ngươi đọc trong sách thánh hiền đi đâu hết cả rồi!”
Một câu lại khiến xung quanh huyên náo.
“Câu này của Trang cô nương sai rồi!”
Một giọng nam trầm ấm vang lên từ trong đám đông, những người đứng xem cũng tự động nhường đường cho người kia đi ra. Là thái tử! Trang Thư Lan nhẹ chau mày, đánh giả kẻ đang cải trang vi hành – Tư Đồ Tu Nam, chậm rãi nói.
“Vậy mong công tử đứng ra chỉ giáo?”
“Trang cô nương cũng xuất thân từ thư hương môn đệ, cũng đi lên từ một người thư sinh. Trang cô nương nói vậy, phủ định trăm người không dùng được một người, chẳng phải là đã phủ định chính cô nương sao?”
Tư Đồ Tu Nam mở quạt giấy khẽ phe phẩy, thần thái tự nhiên. Thư sinh kia thấy có người đứng ra giữ thể diện cho hắn thì khí thế lập tức tăng vọt, cũng gật đầu liên tục phụ hoạ.
“Đúng rồi! Đúng rồi!”
“Hừ!”
Trang Thư Lan khẽ nhếch môi cười lạnh.
“Nhưng cho tới bây giờ hình như ta vẫn chưa từng nói ta đi theo con đường này là đúng đắn thì phải, cho nên ta phủ định chính mình thì sao?”
Tư Đồ Tu Nam giật mình. Mặc dù đã sớm biết Trang Thư Lan không có hứng thú với chốn quan trường, nhưng không thể ngờ trước mặt hắn nàng lại dám nói thẳng ra như vậy. Nàng đúng là to gan, lớn mật!
“Hay, hay, hay!”
Nói ba từ “hay” liên tục, cây quạt trong tay Tư Đồ Tu Nam thu lại, mỉm cười hỏi.
“Vậy Trang cô nương cho rằng con đường nào mới là đúng đắn theo như lời cô nương nói?”
Con đường đúng đắn? Hắn thực sự muốn thảo luận vấn đề này với nàng ư?
“Công tử, bây giờ là thời gian giải câu đố đèn lồng, cũng không phải là lúc nói chuyện lý tưởng, khát vọng của đời người. Nếu công tử muốn nói có thể tìm những nhân sĩ cùng chung chí hường, dân nữ còn muốn giải câu đố, xin thứ không thể phụng bồi thái tử…công tử!”
Trang Thư Lan nhẹ nhàng nhún người hành lễ, cố ý xưng hô là dân nữ, cũng cố ý nói sai – nếu trong những người xung quanh đây có kẻ có đầu óc đương nhiên sẽ nhìn ra vấn đề khác thường. Nhưng điều khiến nàng thất vọng là, đám người kia chỉ biết trơ mắt đứng xem, đầu đúng là chỉ để mọc tóc, không ai chú ý tới điểm đáng ngờ trong câu nói của nàng.
Tư Đồ Tu Nam cũng hiểu được ngụ ý trong câu nói của nàng, cũng khẽ nhếch môi, đi hai bước tới bên cạnh nàng.
“Câu nói của Trang cô nương đúng là….nhưng thật ra ta không quan tâm. Nếu muốn giải câu đố vậy thì ta cũng tuỳ theo ý Trang cô nương giải vài câu vậy! Biết đâu lại đạt được phần thưởng cũng nên!”
Lấy bất biến ứng vạn biến, Trang Thư Lan cũng không đáp lại, kéo tay Tứ Nhi tới giải câu đố. Tư Đồ Tu Nam nhìn đám người xung quanh xong cũng theo TrangThư Lan tới xem câu đố trên đèn lồng. Còn thư sinh kia bị bỏ mặc một bên phát hiện hai người này nói chuyện dường như quen biết nhau nên không tiếp tục tranh cãi thêm. Một kẻ đã khó đối phó rồi, kẻ tới sau cũng không phải dễ chơi! Huống chi nam nhân kia toàn thân trên dưới đều phát ra khí chất vương giả đã báo cho hắn biết không nên liều lĩnh, lỗ mãng. Thức thời mới là trang tuấn kiệt, bây giờ rời đi là tốt nhất.
“Tiểu thư, mau tới xem cái này đi!”
Tứ Nhi kéo tay Trang Thư Lan chỉ vào một hộp đèn đỏ thẫm nói. Mới đầu Trang Thư Lan còn hứng thú ngẩng cao đầu xem câu đó, nhưng sau khi tinh tế thưởng thức hai câu nàng cũng không cảm thấy có ý nghĩa – tất cả những câu hỏi ở đây đều xuất phát từ tứ thư ngũ kinh. Ở trong mắt nàng xem ra càng không có ý nghĩa gì đáng nói. Cho nên miễn cưỡng giải hai câu rồi lập tức rời đi, còn Tứ Nhi thì vẫn đang hứng khởi, Trang Thư Lan không đành lòng phá hỏng, cho nên chỉ theo sau nàng. Nhìn những chữ viết trên hộp đèn.
“Những câu còn lại không có gì đáng nói, có một câu trong tứ thư!”
“Tứ Nhi, những thứ này cũng không có gì hay, chúng ta đi thôi!”
Tất nhiên Trang Thư Lan đoán được đáp án nhưng không định trả lời – tứ thư vốn không phải thứ nàng thích đọc, chẳng qua là năm đó bị Trang Đức bắt học thuộc mà thôi!
“Tiểu thư nhất định là biết rõ, mấy ngày nay em cũng đang đọc tứ thư, chi bằng tiểu thư nói một chút, cũng giải thích cho em rõ một chút xem câu nói kia trong sách là có ý gì được không?” Tứ Nhi khẩn cầu.
“Em đang đọc tứ thư?”
Trang Thư Lan giật mình hỏi, thì ra những lúc không có việc gì Tứ Nhi mang sách ra đọc để biết thêm vài chữ không lo thất học cũng là tốt rồi, nào biết thật ra Tứ Nhi mang sách này ra học thuộc.
“Em không định đi thi thì những sách kia không xem cũng thế, lần sau tới thư trai (thư viện) sẽ chọn cho em vài quyển sách có ích hơn!”
“Không cần đâu tiểu thư!”
Tứ Nhi lắc đầu cự tuyệt.
“Tiểu thư thông minh như vậy cũng là bắt đầu đọc từ tứ thư. Mặc dù Tứ Nhi không mong có thể thông minh, uyên bác như tiểu thư nhưng ít ra em cũng muốn cố gắng nghe hiểu được những lời nói ngẫu nhiên thâm thúy, sâu sắc của tiểu thư!”
Một câu làm cho Trang Thư Lan sững người. Những lời nói mà Tứ Nhi coi là thâm thuý, sâu sắc thực ra chỉ là một vài từ ngữ hiện đại, cho dù nàng có đọc thêm bao nhiêu sách nữa cũng không thể biết được! Nhưng Trang Thư Lan thật sự cảm động, Tứ Nhi nguyện ý vì điều này mà cố gắng, một cảm giác được người khác coi trọng dâng tràn trong lòng nàng.
“Nha đầu ngốc!”
Trang Thư Lan cười vỗ hai má của Tứ Nhi, nhìn ánh sáng hồng nhạt phát ra từ đèn lồng thì than nhẹ.
“Gặp em không hiểu là hạnh phúc hay là bất hạnh của ta đây!”
Hạnh phúc là bên cạnh nàng có một người toàn tâm, toàn ý đối xử tốt với nàng, còn bất hạnh là Tứ Nhi lại trở thành một nhược điểm của nàng. Nhưng thấy ánh mắt thuần khiết, mong đợi của Tứ Nhi, Trang Thư Lan chỉ biết nàng đành chấp nhận nhược điểm này thôi!
Tứ Nhi nháy mắt nhìn ánh mắt hơi phức tạp của Trang Thư Lan, chờ đợi câu nói tiếp theo của nàng.
“Đáp án là “gãi đúng chỗ ngứa”, xuất phát từ luận ngữ. Bắt đầu là câu “Phu nhân không nói, gãi đúng chỗ ngứa!”, ý là một người không nói lời nào thì thôi, nếu nói chuyện nhất định nói đúng trọng điểm”
Ngón tay Trang Thư Lan nhẹ phẩy qua giấy lụa treo trên đèn lồng, cười nhìn Tứ Nhi.
“Tứ Nhi đã hiểu rồi chứ?”
“Rồi ạ!”
Tứ Nhi gật đầu. Nếu là ngày thường hỏi tiểu thư những thứ có liên quan tới tứ thư nhất định người sẽ không giải thích, bởi vì người chỉ tóm lại một câu, sách kia không đọc cũng được!
“Hiểu được rồi thì viết đáp án đi!”
Trang Thư Lan cười thu tay về, âm thầm nhẩm tính những câu đố đã giải được, ngược lại những người tham dự vòng hai đang nghỉ ngơi trên đào cao.
“Trang cô nương, xin chờ một lát!”
Tư Đồ Tu Nam gọi nhỏ, mau chóng đưa cho người bên cạnh hai tờ đáp án sau đó bước tới cạnh Trang Thư Lan.
”Trang cô nương định lấy phần thưởng của hội đèn lồng năm nay sao?”
“Chỉ là tới xem cho vui thôi!” Trang Thư Lan mỉm cười.
“Cho dù thế, chẳng lẽ công tử sợ dân nữ tranh đoạt phần thưởng với ngài?”
“Cũng giống như Trang cô nương tới xem cho vui thôi! Hôm nay là ngày đón giao thừa, một năm mới có một lần, đương nhiên phải chơi đùa thật vui vẻ rồi!”
Tư Đồ Tu Nam cười ôn hoà, chỉ về phía chỗ ngồi trên đài cao.
“Trang cô nương nhìn xem bên kia không ít người, cũng không có thiếu văn nhân học sĩ, ta nghĩ lát nữa nhật định sẽ rất náo nhiệt!”
Theo hướng Tư Đồ Tu Nam chỉ, Trang Thư Lan nhìn lại quả thực là có rất nhiều những quan viên trẻ tới hội đèn lồng năm nay. Nhìn qua một lượt, Trang Thư Lan bắt gặp Trang Thư Dao cũng ngồi trong số đó. Bộ y phục màu hồng phấn càng làm cho nàng ta kiều diễm động lòng người, ngồi giữa một đám nữ tử giống như một đoá mẫu đơn kiêu ngạo giữa ngàn hoa. Chỉ thoáng nhìn thôi, Trang Thư Lan cũng không còn hứng thú tranh giành phần thưởng hội đèn lồng năm nay nữa. Nàng tin chắc nếu nàng tham gia tranh tài, Trang Thư Dao nhất định sẽ đối đầu gay gắt với nàng! Cũng không phải nàng sợ Trang Thư Dao mà là nàng không muốn phá hỏng tâm trạng vui vẻ trong tối nay.
“Trang cô nương, tại sao không đi tiếp?”
Tư Đồ Tu Nam đi được hai bước về phía trước phát hiện Trang Thư Lan vẫn đứng nguyên tại chỗ, quay lưng lại, nghi ngờ hỏi.
“Thấy bên kia cao thủ nhiều như mây, dân nữ thực sự cảm thấy lo sợ.”
Trang Thư Lan tuỳ ý lấy một cái cớ.
“Cho nên vẫn là quyết định không đi!”
Tư Đồ Tu Nam cười gian.
“Vừa rồi Trang cô nương còn tràn đầy tự tin nói muốn là người cuối cùng chiến thắng, sao bay giờ lại kêu là lo sợ? Chắc không phải Trang cô nương thấy Trang đại tiểu thư có ở đây cho nên……”
Muốn dùng kế khích tướng sao? TrangThư Lan cười híp mắt, cười thoải mái, lại có chút tự giễu nói.
“Đúng vậy! Đúng là đã bị công tử đoán trúng rồi! Dân nữ không muốn không biết lượng sức, lấy trứng chọi đá cho nên dân nữ đành phải tự mình hiểu lấy để tránh khỏi mất mặt!”
“Trang cô nương nói chuyện thật là khôi hài!” Tư Đồ Tu Nam bật cười.
“Nhưng mà bản thân ta cho rằng Trang đại tiểu thư chưa chắc đã là đối thủ của Trang cô nương đâu! Lần trước Trang cô nương ba bước thành thơ thực đã chứng minh điều ấy. Trang cô nương thật ra tài hoa xuất chúng, giờ cần gì cô nương phải cảm thấy không bằng!”
“Lần trước chỉ là ngoài ý muốn!”
Trang Thư Lan không nhịn được phản bác,bởi vì nàng nhìn thấy Tứ Nhi đang vội vã chạy lại đây, không cần nghĩ cũng biết, nhất định là Tứ Nhi nóng lòng muốn tới chỗ ngồi trên kia! Cho nên hiện tại nàng còn phải nghĩ cách đập tan suy nghĩ đó trong đầu Tứ Nhi.
“Vậy sao?”
Tư Đồ Tu Nam hỏi có phần hoài nghi.
“Vậy sao Trang cô nương không thử xem đêm nay có ngoài ý muốn nữa hay không?”
“Ta nghĩ không cần thiết!”
Đáng tiếc Trang Thư Lan không có cơ hội nói câu này ra khỏi miệng, bởi vì Tứ Nhi đã thở hồng hộc đứng trước mặt nàng, cười tươi giơ thẻ bài ghi số trong tay.
“Tiểu thư, đây là số dự thi của chúng ta, cho người đó! Người nhất định sẽ dành được phần thưởng lớn nhất, Tứ Nhi đã lấy tên của tiểu thư đăng ký rồi!”
“Tứ Nhi, ta….. em không thể tha cho ta được sao? Những phần thưởng kia chúng ta không cần, về sau chờ ta thành danh, ta sẽ đền bù cho em được không?”
Trang Thư Lan không nhận thẻ bài mà thương lượng với Tứ Nhi.
Chờ tiểu thư thành danh, cũng không biết là chuyện của bao lâu nữa.
“Không được!” Tứ Nhi lắc đầu, ấm ức la hét.
“Phần thưởng thắng được với phần thưởng tiểu thư đưa cho không giống nhau! Tiểu thư đã đồng ý với Tứ Nhi là giành lấy phần thưởng lớn nhất, chẳng lẽ tiểu thư định không giữ lời?”
“À, việc này…”
Chuyện này đúng là điểm trừ lớn, Trang Thư Lan trơ trẽn nói không giữ lời….. Ặc…… Mặc dù cũng có lúc nàng xử xự có chút vô lại nhưng hôm nay nàng thực sự không muốn thất tín với tiểu nha đầu – Tứ Nhi này đón giao thừa với nàng đâu.
“Vậy là Trang cô nương không được từ chối rồi!”
Tư Đồ Tu Nam khuyên nhủ.
“Với chức vụ hiện tại của Trang cô nương, không biết phải chờ tới mấy lần giao thừa nữa mới có thể đền bù phần thưởng năm nay cho Tứ Nhi cô nương được!”
Hai mắt Trang Thư Lan thoáng cái trở nên trầm tĩnh, Tư Đồ Tu Nam đúng là thật sự nói được những lời ấy.
“Được rồi!”
TrangThư Lan gật đầu đáp ứng.
“Ta đi là được chứ gì? Nhưng có thể thắng được hay không thì đó lại là chuyện khác!”
“Tiểu thư nhất định phải cố hết sức!”
Tứ Nhi kéo tay TrangThư Lan nhắn nhủ.
“Tứ Nhi tin chắc tiểu thư sẽ không để cho Tứ Nhi thất vọng”
“Ặc….!”
Xem ra Tứ Nhi đúng là học được không ít từ nàng! Trang Thư Lan than thầm, tới bây giờ hình như nàng đã làm sai một việc, chính là dung túng Tứ Nhi quá mức cho nên nàng càng ngày càng to gan, bây giờ còn dám ra lệnh ình.
“Nếu Tứ Nhi đồng ý chia cho ta một nửa phần thưởng, ta có thể xem xét lại!”
Tứ Nhi do dự, cuối cùng cũng cắn răng đồng ý…
“Cũng được ạ! Nhưng mà tiểu thư nhất định phải lấy được phần thưởng đó! Nếu không tiểu thư sẽ phải đền cho em một nửa phần thưởng!”
Không ngờ còn học theo nàng ra điều kiện! Trang Thư Lan thầm kinh ngạc, nghĩ có lẽ phải xem xét lại Tứ Nhi này rồi, ngay cả tiền nàng cũng có thể không lấy mà muốn nàng đến lấy phần thưởng kia – nàng giành được phần thưởng đó quan trọng với Tứ Nhi như vậy sao?